Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 672 - Chương 671: Thông Tin Của Hội Nghị

Chương 671: Thông Tin Của Hội Nghị Chương 671: Thông Tin Của Hội NghịChương 671: Thông Tin Của Hội Nghị

Suy đoán của Morris chỉ ra một tương lai đen tối, vạn vật vĩnh viễn tịch mịch - nó mang lại cảm giác ớn lạnh cho người ta hơn xa bất kỳ tiên đoán hủy diệt kinh hãi và lạ lùng nào, hơn xa những thảm họa ngày tận thế trong lời nói mê sảng của kẻ điên.

Đó là một sự mất đi đen tối và lạnh lẽo, ánh lửa cuối cùng sẽ dần tắt trong đống than hồng của nền văn minh, ánh chiều tà của nên văn minh sẽ dần nghẹt thở trong những cơn co rút trí mạng. Giống như một con tàu dần chìm nghỉm, những người tuyệt vọng không ngừng ném bỏ vật nặng trên tàu với hy vọng trì hoãn số mạng hủy diệt, nhưng đến cuối cùng, mọi tấm ván trên con tàu đều không thể tránh khỏi rơi xuống biển sâu tĩnh mịch, tối tăm vô tận.

Điều thậm chí còn không thể chấp nhận hơn nữa là, xét theo thông tin tình báo hiện có, tương lai này rất có thể xảy ra - thậm chí, nó đã là khả năng tốt nhất trong tất cả các khả năng.

Bởi vì "nên văn minh” ít nhất còn có cơ hội kéo dài hơi tàn một thời gian sau đêm dài thứ tư và thứ năm, ít nhất vẫn có thể tận hưởng một ít an ninh giả tạo cuối cùng trong nơi trú ẩn dần thu hẹp và không ngừng sụp đổ.

Trong trường hợp xấu hơn, về cơ bản có thể sẽ không có nhiêu đêm dài tiếp theo như vậy - đêm dài thứ ba đã là một "kỳ tích" và "may mắn" không thể lặp lại, hoàng hôn sắp đến chính là ngày mà vạn vật thực sự kết thúc. ... Có lẽ, đây mới thực sự là một kết quả tốt?

Suy nghĩ hỗn loạn lên xuống trong đầu, Duncan cuối cùng lắc đầu, tạm thời gác lại những suy nghĩ lộn xôn này: “Chúng ta đang rơi vào bi quan, Morris.'

"Quả thực, khi vẫn chưa xác định đêm dài thứ tư rốt cuộc sẽ đến lúc nào và dưới hình thức nào mà đã đưa ra những suy đoán này... thì có hơi sớm,' Morris xoa xoa ấn đường, cuối cùng thoát ra khỏi cảm xúc có phần bi quan: "Thây cố vấn của tôi đang tổ chức một hội nghị' mở rộng đến tứ đại giáo hội. Hội nghị này sẽ mời ngài, ít nhất đến lúc đó, chúng ta hẳn có thể trao đổi ngày càng nhiều thông tin hữu ích hơn - các Giáo hoàng hoàng của Tứ thần cũng cần những chân tướng mà chúng ta đang nắm giữ-"

Duncan khẽ gật đầu, anh đối với tin tức này cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì đây chính là một trong "hiệp nghị" mà bản thân anh cùng Giáo hoàng Chân Lý, Rune đạt được.

Nếu phải nói... ngược lại anh có chút tò mò không biết lão Tinh linh làm thế nào thuyết phục được Giáo hoàng của ba vị thần còn lại chấp nhận "đề nghị" này - Helena, Giáo hoàng của Biển Sâu còn dễ nói, bản thân từng giao thiệp với bà ta ở Phổ Lan Đức, lại có sự tồn tại liên lạc do "đặc sứ bí mật" Fanna thiết lập, Nữ Giáo hoàng ít nhiều coi như là một lãnh tụ phe trung lập thiên hướng thân thiện. Nhưng hai người còn lại...

Fram, thủ lĩnh của Truyền Hỏa Giả, có thể sẽ quan tâm đến "cột biên niên sử" trong tay Fanna. Còn Banster từ Giáo hội Tử Vong thì sao?

Biểu cảm trên mặt thay đổi tinh tế mấy lần, Duncan giơ tay gõ lên chiếc gương nhỏ đặt trên bàn: 'Agatha.' Bóng dáng của Agatha xuất hiện trong gương gần như ngay lập tức: "Tôi đây."

"... Cô có thân với Banster không?”

"Trong ký ức của tôi, từng có trải nghiệm được Giáo hoàng miện hạ dìu dắt và đón nhận huấn luyện trên tàu cứu nạn nghĩa trang,' Agatha suy nghĩ một lúc và nói một cách không chắc chắn: "Nhưng điều này còn lâu mới được gọi là thân, trên biển vô biên có rất nhiều Thánh đồ, tôi cũng không đặc biệt như cô Fanna."

Duncan sờ cằm, trầm tư nói: "... Vậy cô hẳn cũng không biết rõ Banster có để ý đến con tàu hồi đó hay không...

"Rất để ý."

Duncan: ”...'

Anh còn chưa kịp nói hết lời nữa!

"Rất để ý,' Agatha lặp lại lần nữa, sau đó dường như sợ Duncan không tin, cô ta lại nghiêm túc giải thích: "Ngay cả một Thánh đồ rất không có tiếng tăm như tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy ông ta cảm thán về con tàu khu trục xinh đẹp đó."

Duncan tiếp tục: "..."

"Tất nhiên, Giáo hoàng miện hạ đôi khi cũng sẽ biểu hiện một cách khá rộng lượng,' Agatha vừa nhớ lại vừa nói: "Đầu tiên ông ta sẽ thường nói 'Thật ra tôi cũng không để ý cho lắm, sau đó cảm khái một phen, cuối cùng kết thúc bằng 'Chỉ tiếc là, tôi đích thân thiết kế... Tất nhiên tôi cũng không để ý cho lắm"

Nét mặt của Duncan gần như căng cứng: "... Đây không phải chính là vô cùng để ý sao?!"

"Khu khụ,' Lúc này Morris ở một bên đột nhiên ho lên hai tiếng, làm gián đoạn nhịp điệu trò chuyện ngày càng kỳ lạ giữa Duncan và Agatha: “Tôi ngược lại nghĩ so với tàu khu trục ˆThoáng Qua Rồi Biến Mất' nổi tiếng, mười ba hòn đảo Villecelin sẽ là vấn đề nhạy cảm hơn trong hội nghị."

"Trên thực tế... mười ba hòn đảo Villecelin trái lại có lẽ sẽ không nhạy cảm đến vậy,' Agatha lắc đầu: "Mặc dù đó là một mất mát lớn hơn. Nhưng trong Giáo hội Tử Vong, một bộ phận thần quan có xu hướng coi đó là một thảm họa không gian thứ. Họ cho rằng hiện tượng sụp đổ chiều không phải là nguyên nhân gây ra thảm họa, chứ không phải Thất Hương Hào. Con tàu cùng rơi vào không gian thứ với mười ba hòn đảo. Điều này tương đương với một trận hỏa họa có hai người cùng bị cuốn vào đám cháy. Chúng ta không thể kết luận rằng người trèo ra khỏi đám cháy chính là hung thủ phóng hỏa.

"Thuyết pháp này không phải tự dưng mà có - có rất nhiều nghiên cứu học thuật vê 'hiện tượng biên giới sụp đổ ủng hộ lời giải thích này.

"Tất nhiên, thuyết pháp này gây khá nhiều tranh cãi trong giáo hội, vì những lý do hiển nhiên, các giáo chủ không thích cách giải thích biện minh cho Thất Hương Hào' này. Nhưng nếu bây giờ Giáo hoàng miện hạ đã chấp nhận lời mời họp mặt, tôi tin rằng ngài ấy đã sẵn sàng sử dụng lời giải thích này để xác định tính chất của sự việc năm đó... hoặc ít nhất là để ổn định thái độ của các giáo chủ.

"So sánh thì 'sự kiện tàu Thoáng Qua Rồi Biến Mất thực sự là một... hành vi công kích không thể chối cãi. Thất Hương Hào đã ngang nhiên đưa con tàu đó rời khỏi hạm đội."

Morris nhất thời bừng tỉnh: "Thì ra là vậy..."

Duncan thì đột nhiên phản ứng lại: "Chờ một chút, con tàu đó thật sự có tên là "Thoáng Qua Rồi Biến Mất' sao? Đây thật sự không phải là biệt danh sau sự việc lân đó?"

Agatha và Morris đều im lặng gật đầu.

Duncan vẻ mặt kỳ quái: "... Sao mọi người lại đặt cái tên xui xẻo như vậy?”

"... Truyền thống đặt tên chiến hạm của Giáo hội Tử Vong. Trên thực tế cũng là truyền thống đặt tên cho rất nhiều sự vật của chúng tôi. Chẳng hạn như pháo hạm chính 'Chết Oan, pháo binh nòng dài loại 'Bất Đắc Kỳ Tử'." Agatha bình tĩnh nói: "Chúng tôi sẽ coi cái chết và biến mất là một phần tất yếu trong sự vận hành của thế giới. Những từ liên quan đến chúng không tính là kiêng ky đối với chúng tôi - Hơn nữa nói đúng ra, cái tên "Thất Hương Hào" thực ra cũng không "cát lợi" mấy, không phải sao?"

Duncan suy nghĩ một lúc, cảm thấy người gác cổng nói đúng.

Mà tại lúc này, Alice đột nhiên ngẩng đầu lên, cắt ngang sự trao đổi giữa Duncan và Agatha: "Thuyền trưởng, tôi vẽ xong rồi!"

Agatha trong gương cũng bị giật mình vì động tĩnh đột ngột truyền tới này. Trong khi Duncan không khỏi nhìn con rối với vẻ mặt kỳ lạ —

Từ nấy tới giờ Alice vẫn luôn vùi đầu vẽ tranh, hệt như những cuộc trò chuyện và thảo luận diễn ra xung quanh nàng ta hoàn toàn là chuyện ở một thế giới khác. Bây giờ khi đã hoàn thành "sáng tác" của mình, nàng ta cũng không đắn đo và suy nghĩ muốn cho thuyền trưởng coi tác phẩm của mình.

Trong lúc bất chợt Duncan thậm chí còn cảm thấy có chút ngưỡng mộ thái độ tốt của con rối này.

Alice thì vui vẻ đẩy bức tranh đến trước mặt Duncan.

Đó là một... bức vẽ vụng về.

Không chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra sự không thạo của người vẽ, mà thậm chí còn nhìn ra người vẽ ngay cả bút cũng dùng không quá quen - căn bản chưa nói tới kỹ năng gì, chứ đừng nói đến mỹ quan và bố cục.

Trên đó vẽ một con tàu rất lớn và rất trừu tượng, những nét bút chì đen đậm phác họa đường nét những cánh buồm và những gợn nước, một số người nhỏ bé dang rộng hai tay đang đứng trên tàu, nét bút trông lộn xộn, nhưng miễn cưỡng lại có thể phân biệt được đặc thù của mọi người trên Thất Hương Hào —

Fanna rất cao, Morris ngậm tẩu thuốc trong miệng, Shirley đi cùng A Cẩu, trên đầu Nina bốc cháy ngọn lửa, Agatha là một cái bóng đen thui, Aye đậu trên cột buôm, Đầu Sơn Dương ở trong phòng thuyền trưởng thò đầu ra cửa sổ...

Duncan thì đội mũ thuyền trưởng đứng ở nơi cao nhất, rõ ràng vẽ nghiêm túc hơn, nhưng vẫn nguệch ngoạc.

Ngoại trừ Duncan, trên người mỗi "người" trên tàu lại kéo dài ra một số đường nét, cong cong quẹo queo lơ lửng giữa không trung.

Morris tò mò đưa đầu tới liếc nhìn, biểu cảm có chút vi diệu: "Ừm... là bức vẽ' đầu tiên thực ra cũng... không tệ lắm. Nhưng nói chung, trên người con người là không thể nhìn thấy sợi... ít nhất không cần phải thể hiện ra trong tranh..."

Lão tiên sinh nhận xét rất khéo léo. Nhưng Alice rõ ràng có suy nghĩ của riêng mình: "Nhưng thực sự có mà."

Morris dường như có chút dở khóc dở cười. Ông ta ngước lên nhìn Duncan. Người sau lại cười lên.

"Là có đó,' Duncan cười nói, ánh mắt rơi vào "kiệt tác" đầu tiên của Alice, dần dần, trong mắt hiện lên một vẻ suy tư: "... Đây chính là thế giới trong mắt nàng ta."

"Đúng chứ,' Alice đột nhiên cảm thấy tự hào: "Tôi không vẽ sai mà!"

"Có điều..." Duncan lại phát hiện ra một vấn đề khác: "Trên đây sao không có cô?"

AIlice nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn xuống Thất Hương Hào mình vẽ, trả lời: "Bởi vì tôi đang vẽ tranh mà."

Duncan phản ứng một lúc, mới hiểu được logic của con rối này.

Anh dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy có chút thú vị.

"Người vẽ tranh cũng có thể tự vẽ mình lên bức tranh - để ta thêm giúp cô."

Vừa nói, anh vừa nhặt cây bút chì mà Alice đặt sang một bên lên, sột soạt vài nét vẽ một hình ảnh đơn giản của Alice trên Thất Hương Hào, bên cạnh mình.

AIlice mở to hai mắt nhìn và vui vẻ kêu lên: "Chà! Thuyền trưởng, ngài vẽ đẹp hơn tôi nhiều!"

Duncan nghe vậy chỉ mỉm cười, tiện tay đặt cây bút chì xuống, rồi lại cẩn thận cuộn bức tranh lại và đặt vào tay Alice.

"Hãy cất kỹ nó, đây là tác phẩm đầu tiên của cô."

Alice trông đặc biệt vui vẻ: "ỪI"

Duncan thì quay đầu sau đó, nhìn vê hướng trống không trong phòng khách: "Đã xử lý xong cả rôi?"

Gần như cùng lúc lời nói của anh rơi xuống, bóng dáng của Lucrecia đột nhiên xuất hiện trong không trung cùng với một loạt mảnh giấy đầy màu sắc.

"Cha hãy yên tâm, đã xử lý xong cả rồi."
Bình Luận (0)
Comment