Chương 686: Bất Ngờ Và Trùng Hợp
Chương 686: Bất Ngờ Và Trùng HợpChương 686: Bất Ngờ Và Trùng Hợp
Kèm theo một tiếng ầm vang dội,thây khô" xấu xí và teo tóp từ boong tàu bay lên không trung và đập mạnh vào đống đồ lặt vặt cách đó không xa như một quả đạn đại bác.
Các thủy thủ trên boong tàu giật mình trước động tĩnh to lớn này. Lawrence đang quan sát tình hình cách đó không xa cũng lập tức nhảy xuống khỏi đài chỉ huy, dẫn đầu một nhóm người nhanh chóng chạy vê hướng mà "Thủy thủ' đập vào - Trong đống đồ lặt vặt chất bừa bãi, thi thể khô dét mặt áo khoác thủy thủ đang tốn sức giãy giữa, khó khăn lắm mới rút đầu ra khỏi một chiếc rương bị đụng vỡ, lắc đầu bối rối khi nhìn thấy các thủy thủ tụ tập xung: "Tôi... tôi nhìn thấy...
Đại phó Gus vừa dùng sức kéo thây khô ra ngoài vừa nói: "Ngươi đã nhìn thấy gì?"
"Tôi nhìn thấy bà cố của tôi...
Đại phó lại đá thây khô trở vê: "Mẹ kiếp, ngươi là một dị thường, lấy đâu ra bà cố?!"
Lawrence lập tức xác nhận Dị thường 077 chẳng hề gì, thế là quay người bước sang một bên, đi tới chỗ "người rơi xuống biển" vừa được vớt lên.
Một vị Tinh linh mặc trang phục kiểu phương Nam đang ngơ ngác nửa nằm trên boong tàu, dựa vào tời kéo hàng, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng - cả người ướt sũng, chật vật vô cùng, có điều trên người có vẻ không có bất kỳ vết thương ngoài da nổi bật nào.
Nhưng khi Lawrence đến gần, phản ứng của Tỉnh linh rõ ràng không quá bình thường - ông ta chỉ chậm rãi quay đầu, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, rồi lại từ từ quay lại.
Ted Leal vẫn đang đắm chìm trong trạng thái bối rối, không biết mình đang ở đâu.
Sau khi đánh bay thây khô teo tóp xấu xí kia theo bản năng, ông ta vẫn luôn ở trạng thái này - trong đầu giống như bị nhét một mảng hồ dán dính và hỗn loạn, tiếng ồn quái dị không ngừng vang vọng chỗ sâu suy nghĩ, những cái bóng lay động không ngừng bên rìa tâm nhìn, quấy nhiễu sự phán đoán và suy nghĩ của ông ta.
Ông ta biết mình đã rời khỏi không gian thứ, tiếng gió biển và tiếng sóng xung quanh truyền tới không nghi ngờ chút nào là thế giới hiện thực. Nhưng "lữ trình du hành bóng tối" đáng sợ kia vẫn để lại vết bỏng lâu dài trong lý trí ông ta. Vết bỏng này đang chậm rãi lan rộng, trở thành hậu di chứng khủng khiếp sau khi tận mắt nhìn thấy không gian thứ, đồng thời làm tê liệt thân kinh của ông ta trong thời gian dài.
Ông ta đã vô cùng may mắn - gần như không ai có thể sống sót sau khi chứng kiến không gian thứ, chứ đừng nói đến việc vẫn có thể giữ lý trí của con người trở lại chiều không gian thực sau một chuyến "du hành" khủng khiếp. Nhưng bây giờ ông ta vẫn chưa có thời gian để cảm khái niềm vui sống sót sau tai nạn - lý trí còn sót lại đang thúc giục ông ta, phải mau sớm khôi phục lại tỉnh táo, mau sớm ổn định lại tâm trí của mình trong chiều không gian thực. Bởi vì sự ô nhiễm và cái bóng chết người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chúng đang phát động tấn công từ trong kẽ hở mà con người không thể phát hiện và hiểu rõ, cố gắng kéo ông ta trở lại nơi hỗn loạn và tối tăm đó...
Tiếng ong ong âm âm từ bên cạnh truyền tới, nghe như tiếng sấm xuyên qua tấm màn dày. Có một người bước tới, là một ông già cường tráng với mái tóc hoa râm. Ông ta dường như đang nói chuyện, mở và đóng miệng, phát ra những âm thanh mà con người không thể nghe hiểu.
"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi," Lawrence đưa tay tát vào mặt Tinh linh xa lạ, dự định đánh thức kẻ xui xẻo không biết tại sao trôi dạt trên biển này: "Tên ông là gì?"
Một cái bóng mờ ảo xuất hiện bên cạnh ông ta. Martha trong bóng tối nhắc nhở: "Cẩn thận, Lawrence, người này xuất hiện rất đáng ngờ - ông ta trôi dạt từ biển sau khi mặt trời tắt, chưa thể nói rõ rốt cuộc là gì...
"Đừng lo lắng, Martha, dù sao thì cho dù là một thứ bay ra từ không gian thứ cũng không tà môn hơn chúng ta là bao," Lawrence thản nhiên nói, nhưng ông ta vẫn thận trọng hơn, đặt một tay lên khẩu súng lục ở thắt lưng, những tia lửa màu u lục yếu ớt nhảy múa trong ổ đạn: "Vừa nãy người này hiện ra từ rìa bóng tối bà có nhìn thấy rõ không? Ông ta xuất hiện như thế nào?"
"Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước,' Bóng dáng của Martha cẩn thận quan sát Tinh linh khả nghi mặc dù trợn tròn mắt, nhưng trông không giống đã tỉnh táo hoàn toàn, đồng thời thấp giọng trả lời: "Từ thời khắc mặt trời tắt, tôi vẫn luôn ở trong Linh giới chú ý đến tình hình xung quanh, ông ta đột xuất hiện... trong bóng tối bỗng dưng hiện ra một kẻ như vậy."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này..."
Lawrence lẩm bẩm, vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài mạn tàu, nhìn vê phía những con sóng vỡ nhấp nhô không ngừng xung quanh Bạch Tượng Mộc Hào - một vùng nước biển nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn do Bạch Tượng Mộc Hào phát ra, dường như vẫn duy trì dáng vẻ bình thường của biển cả trước khi mặt trời tắt, nhưng bên ngoài vùng hải vực có giới hạn đó lại có một lằn ranh vô hình; biển vô biên bên ngoài lằn ranh tối tăm và quỷ dị, như thể cả thế giới đều chỉ còn lại một mảnh hư vô.
Mà Tỉnh linh đáng ngờ này thì đột nhiên xuất hiện từ ranh giới vô hình đó.
Ngay lúc này, người trôi dạt" đang tựa bên cạnh tời, tròng mắt đột nhiên động đậy.
Lawrence chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Tinh linh mở miệng, nhưng thứ lọt vào tai Lawrence lại là một chuỗi những âm thanh khàn khàn mà con người không thể hiểu hoặc thậm chí không thể phát âm: "@##Y%... ?"
Lawrence: ”... ?I'
Khoảnh khắc nghe thấy chuỗi tiếng động này, tín hiệu cảnh báo đột nhiên nổi lên, kinh nghiệm tích lũy được khi lênh đênh trên biển vô biên trong nháy mắt khiến vị thuyền trưởng già lùi lại hai bước, đồng thời rút súng lục ổ quay với tốc độ mà mắt thường gần như không thể thấy rõ. Mà gần như cùng lúc đó, các thủy thủ phụ trách canh gác xung quanh cũng phản ứng ngay lập tức, đủ loại vũ khí đồng loạt chĩa vào "kẻ trôi dạt". Ngay cả "Thủy thủ" ở bên cạnh, khó khăn lắm mới bò ra khỏi đống đồ lặt vặt lân nữa, cũng quơ múa cây loan đao không biết rút từ đâu ra.
"Người trôi dạt" trên boong mở to mắt, trong giây lát có vẻ hơi bối rối. Ông ta vừa giang tay ra hiệu mình không có vũ khí, rồi lại mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn chói tai, dường như có thể phá vỡ tâm trí của người bình thường: "% **%YII"
Sau đó, ông ta chợt dừng lại.
Ted Leal cuối cùng ý thức được, những gì mình phát ra không phải là ngôn ngữ của "con người" — nó thậm chí không phải là ngôn ngữ.
Đó là một loại rung động, một loại âm thanh vô nghĩa mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể hiểu được.
Đó là tiếng vang của không gian thứ.
Ông ta lập tức phản ứng lại. Giây tiếp theo, ông ta nhận thấy thế giới trước mắt mình đang vặn vẹo - trên người những người tụ tập xung quanh mình, trông giống như những thủy thủ vô tội bình thường, bỗng dưng có những cái bóng co phồng bất định trôi lơ lửng; thuyên trưởng già tóc hoa râm, sau lưng nổi lên vô số con ngươi tràn đầy ác ý; boong tàu gân đó đang dần mềm đi, phơi bày ra cảm giác như bùn, một bức màn che vô hình đang chậm rãi mở ra. Sự ngâm chiếm đoạt của không gian thứ trong nháy mắt...
Tuy nhiên, ngay khi Ted Leal chuẩn bị hiến tế bản thân để ngăn vết nứt không gian thứ tiếp tục mở ra thì một ngọn lửa màu u lục đột nhiên giọi vào mắt ông ta.
Ngọn lửa linh thể yếu ớt xuất hiện trên cơ thể Lawrence. Ngay sau đó, ngọn lửa trông giống như sinh vật sống nhún nhảy và lan rộng, bốc lên và bùng cháy trên người mỗi một thủy thủ ở gần đó, khiến họ hóa thành hình thái âm hồn, rồi lại cháy lan vê phía boong xung quanh, cháy lan về phía dây thừng, đài chỉ huy và ống khói...
Thây khô đang vung loan đoan tham gia náo nhiệt bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai tại khoảnh khắc linh hỏa bốc lên, nhảy cỡn lên trốn sang một bên như bị phỏng, nhưng ngay sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi trở về, còn dùng loan đao cẩn thận chạm vào ngọn lửa trên boong gần đó, đốt một ít mồi lửa trên đầu lưỡi đao, giơ nó lên đỉnh đầu và giả vờ rằng mình cũng là một thành viên bốc cháy ngọn lửa.
Cánh cửa không gian thứ chưa kịp mở ra đã hoàn toàn bị trục xuất, Ted Leal cảm thấy mọi tạp âm và cái bóng trong cơ thể mình đều bị ngọn lửa vô hình đốt cháy và xua tan - ngọn lửa đã cô lập sự vướng víu cuối cùng của không gian thứ đối với ông ta, cảm nhận về thế giới hiện thực dường như chưa bao giờ rõ ràng và ổn định như bây giờ.
Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lão thuyền trưởng cả người bùng cháy ngọn lửa màu u lục, cảm thấy có chút mù tịt.
Tại sao ngọn lửa này trông quen mắt đến vậy?
"Vừa rồi là gì vậy?" Lawrence cũng có chút mù tịt. Ông ta vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục cảnh giác nhìn "Tinh linh" đối diện, mặc dù có vẻ đáng ngờ, nhưng cũng không giống tín đồ tà giáo hay tà ma bẩn thỉu, có chút bối rối không biết phải làm gì tiếp theo cho phải: "Là một loại thần chú nào đó?"
"... Các người là ai?" Ted Leal đột nhiên lên tiếng, lần này, ông ta đã phát ra giọng nói mà con người có thể hiểu được: "Đây là nơi nào?"
"Ông có thể nói được?!" Lawrence kinh ngạc trong giây lát, nhưng sau khi nghe Tinh linh nói tiếng người vẫn bất giác thở phào nhẹ nhõm - mặc dù không biết chuyện là thế nào, nhưng cảm giác nguy cơ trong lòng ông ta quả thật đã giảm đi rất nhiều: "... Đây là Bạch Tượng Mộc Hào, tôi là thuyên trưởng của nó."
"Bạch Tượng Mộc Hào?" Ted Leal khẽ cau mày, dường như mơ hồ nhớ lại mình đã từng nghe đến cái tên này khi nào - nhưng chấn thương tinh thần liên tục và sự mệt mỏi trâm trọng khiến đầu óc ông ta vẫn có chút bối rối, nhất thời không nhớ nổi tài liệu cụ thể của con tàu này: "Các người với Thất Hương Hào có quan hệ thế nào? Có liên quan gì với Thuyền trưởng Duncan?"
"Thuyền trưởng Duncan?" Lawrence nghe vậy sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người thản nhiên nhắc tới cái tên này ở bên ngoài. Nhưng rất nhanh ông ta liền phản ứng lại và gật đầu: "Đó là ông chủ của tôi."
Ted Leal: "... 2"...
"Ted Leal mất tích?!"
Trong "Dinh thự phù thủy" ở Lightwind Harbor, Duncan vừa trở lại thành bang đã rất ngạc nhiên khi nghe được tin tức Lucrecia mang đến.
"Đúng vậy, đây là tin tức vừa mới từ học viện truyền đến/ Lucrecia gật đầu, nàng ta vừa mới ra ngoài vài phút trước: "Ted Leal đã rời khỏi trạm nghiên cứu bên cạnh khối hình học phát sáng' mười lăm phút trước, thông qua cánh cửa truyền tống, nhưng sau đó ông ta không hề xuất hiện tại địa điểm dự định là Lightwind Harbor."
"Cũng chỉ mười lăm phút à?" Shirley ở một bên thò đầu sang: "Hình như cũng không lâu lắm, đi tìm thôi..."
"Dùng cánh cửa truyên tống để di chuyển - thời khắc cửa mở nếu người không đến tức là đã xảy ra chuyện rồi,' Lucrecia liếc nhìn Shirley: "Điêu này sợ là do mặt trời tắt dẫn đến phép thuật mất kiểm soát."