Chương 687: Thu Xếp Và Trao Đổi
Chương 687: Thu Xếp Và Trao ĐổiChương 687: Thu Xếp Và Trao Đổi
Mặt trời tắt sẽ khiến phép thuật dịch chuyển mất kiểm soát và khiến con người biến mất khỏi thế giới hiện thực?
Nghe Lucrecia phân tích xong, trong lòng Duncan nhất thời nổi lên nghi hoặc. Có điều, cân nhắc đến thế giới này vốn đã có nhiều chuyện ly kỳ quỷ dị như vậy, mà mặt trời tắt lại là một chuyện quỷ dị nhất trong tất cả các sự kiện ly kỳ, lúc này xảy ra chuyện gì dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên - điêu quan trọng nhất bây giờ là làm rõ xem "Người coi giữ bí mật của Chân Lý" rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Lúc này, Duncan đột nhiên cau mày, sau đó dường như nghe được phương xa truyền tới tin tức gì đó, vẻ mặt nhất thời trở nên cổ quái.
Alice ở gần anh nhất lập tức nhận ra: "Ơ? Thuyền trưởng, ngài bị sao vậy?"
Duncan ngẩng đầu lên, vẻ mặt tinh tế liếc nhìn Lucrecia và Morris đang thảo luận nên triển khai tìm kiếm tung tích của Ted như thế nào: "... Khụ, không cần tìm nữa."
Lucrecia Morris: "Hả?"
"Người không sao,' Duncan xua tay: "Ted Leal hiện đang ở trên tàu Bạch Tượng Mộc Hào."
Mọi người trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau. Sau vài giây im lặng, vẫn là Fanna phá vỡ sự im lặng: "... Bạch Tượng Mộc Hào? Tàu của Lawrence? Làm sao ông ta đến được đó?!"
"Vẫn chưa rõ, dường như ngay cả bản thân Ted Leal cũng không thể giải thích được," Duncan thở ra, thuận miệng nói trong khi vẫn giữ liên lạc với Lawrence trong đầu: "Giống như tình huống lần trước, khi mặt trời tắt Bạch Tượng Mộc Hào đang đi lại trên biển - các thủy thủ trên tàu phát hiện ra Ted Leal đang trôi dạt trong "ranh giới tối tăm" trên biển, sau đó Dị thường 077 đã vớt được người lên... Lawrence nói trạng thái tinh thân của Ted đã có lúc rất hỗn loạn, thậm chí không thể nói chuyện với người khác, bây giờ mới khôi phục được đôi chút. Ông ta dường như đã đi đến một nơi rất rất xa, xét theo những mô tả ngắt quãng cho thấy..."
Duncan nói đến đây thì dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm trọng.
“Nghi ngờ là không gian thứ.....
Ted Leal quấn tấm chăn dày ngồi trong khoang tàu sáng đèn, có người đưa qua một tách trà vẫn còn nóng, ông ta bưng tách trà, ngẩng đầu lên nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn."
Thây khô gầy gò đáng sợ đứng ở trước mặt ông ta, xua tay: "Lần sau ông đừng đánh bay tôi nữa là được - xương cốt trên người tôi một khi gãy không biết còn có thể mọc lại được không."
Vẻ mặt của Ted Leal nhất thời có chút tinh tế, dường như nhớ lại chuyện gì đó không mấy tốt đẹp. Ông ta xấu hổ đối với "dị thường" rõ ràng nằm vào trạng thái mất kiểm soát, nhưng vẫn hoạt động khắp nơi và cần mẫn làm việc trên Bạch Tượng Mộc Hào như một thuyền viên bình thường này, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nhịn được nói: "Ngươi là Dị thường 077 - Thủy thủ?" "Ơ, ông biết tôi hả?" Thây khô vừa nghe thấy điều này, nhất thời có vẻ hơi vui mừng, vừa sáp tới vừa nói: "Người bình thường khác nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên chỉ biết sợ hãi, nhưng ông còn biết tên và số thứ tự của tôi nữa?"
"... Ta là Người coi giữ bí mật của Chân Lý ở Lightwind Harbor,' Ted Leal dửng dưng nhìn thây khô ngồi xuống bên cạnh mình: "Ta đã đích thân ký vào một phần văn bản chuyển vận ngươi vài năm trước.
Thây khô vừa ngồi xuống nửa chừng đã bật "phắt" dậy, trừng mắt chỉ vào Ted Leal, cả người run rẩy vì kích động: "Ông... ông ông... Ông là người của giáo hội?! Ông..."
"Bình tĩnh nào, thây khô tiên sinh,' Ted Leal dường như đã đoán trước được phản ứng của đối phương, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Ta biết bây giờ ngươi là 'dị thường mất kiểm soát' có tình huống đặc biệt. Yên tâm đi, ta sẽ không cưỡng chế phong ngươi..."
Kết quả là, ông ta chưa kịp nói hết câu, thây khô đã nhào xuống đất một tiếng "bụp”, rồi lại vươn tay gầy guộc nắm lấy góc chăn và tru lên một cách đau lòng: "Tôi coi như đợi được người của giáo hội đến rồi! Ngài hãy phong ấn tôi đi! Chỉ cân đưa cho tôi một sợi dây có thể sử dụng là được! Thực sự không được thì đưa cho tôi một tấm vải liệm tự tôi cuộn cũng được... Hay là ngài cho tôi một cái ác hơn khi nấy...
Ted không thể ngờ rằng sẽ có cảnh tượng như vậy. Tiếng khóc và tiếng hú của thây khô khiến ông ta luống cuống tay chân, nhanh chóng kéo chăn trong khi lùi lại: "Dừng lại, dừng lại, dừng lại... Ngươi bình tĩnh lại... Đừng kéo... Ta không có ý này... Nói thì dễ, nhưng ngươi nên bình tĩnh trước đã, phong ấn lại không phải như ngươi nói là được..."
Nhưng thây khô rõ ràng không hề nghe ông ta nói gì, mà vẫn tiếp tục la khóc om sòm. Động tính của một "người" sôi động như phòng máy lõi hơi nước, lải nhải không ngớt các thứ lung tung lộn xộn gì mà "phong ấn lại""đưa một sợi dây";treo trên cột buồm', vượt cả sự ô nhiễm cảm xúc lý trí bị xé rách.
Thành thật mà nói, sau nửa phút, Ted Leal thậm chí còn bắt đầu nhớ tới những học trò "dễ thương" mà ông ta dẫn dắt - mặc dù họ rất thường xuyên nhìn mình bằng đôi mắt trong sáng và ngu ngốc, nhưng ít nhất chuyện tồi tệ nhất họ làm cũng chỉ có ngủ gật trong lớp.
Lúc đó yên tĩnh hơn nhiều so với bây giờ.
May mắn thay, tiếng om sòm của thây khô không kéo dài lâu - trước khi Ted Leal thực sự bắt đầu cân nhắc xem có nên chấp nhận đề nghị của Dị thường 077 đánh gã gần chết hay không, cửa khoang tàu đã bị đẩy mở.
Lawrence, trên người vẫn đang cháy ngọn lửa xanh yếu ớt, mở cửa bước vào.
Dị thường 007 một giây trước vẫn đang khóc la inh ỏi lập tức im lặng lại, nhoẻn miệng cười chào hỏi thuyền trưởng, sau đó biến mất khỏi phòng gần như trong tích tắc.
Ted trợn mắt há mồm nhìn về hướng "Thủy thủ" biến mất.
Sau một lúc lâu, ông ta mới quay đầu lại nhìn Lawrence: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng "Thủy thủ' khiến vô số người đi biển khiếp sợ sau khi mất kiểm soát sẽ trông như thế này..." Lawrence có vẻ ngạc nhiên: "Ông chưa gặp cô Alice sao?"
".. Được rồi, thưa thuyên trưởng, những gì ông nói có lý, Ted suy nghĩ một lúc rồi xua tay: "Có vẻ như bất cứ thứ gì chỉ cần liên quan đến Thất Hương Hào, nó đều sẽ biến thành... dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy, không thể tưởng tượng nổi, nhưng ít nhất không xấu,' Lawrence cười lên, vừa đi tới vừa nói: "Đừng để ý đến thây khô thần kinh đó, cũng không cần coi yêu cầu phong ấn lại của gã là thật - gã chỉ đang đùa giỡn thôi. Mặc dù lúc đầu gã đó quả thực có chút trốn tránh hiện thực, nhưng bây giờ thực ra khá tự tại trên con tàu này, chỉ là gã không sẵn lòng thừa nhận."
"Nghe có vẻ như ông rất hiểu về Dị thường 077?"
"Chức trách và tố chất cơ bản của một thuyền trưởng, tôi phải hiểu rõ mỗi một người trên tàu của mình, cũng bao gồm cả gã đó,' Lawrence nói rồi, ngồi xuống cạnh Ted, đồng thời nghiêng đầu quan sát "hành khách tạm thời" của mình: "Cảm thấy thế nào, người coi giữ bí mật các hạ?"
"Thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng ôn nhỏ trong đầu, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với trước,' Ted thở ra: "Vấn đề lớn nhất bây giờ là có rất nhiều ký ức lộn xộn chui tới chui lui trong đầu tôi; đủ loại cảnh tượng - chân thực, giả tạo, méo mó bởi cơ chế tự bảo vệ, tôi rất khó phân biệt cái nào trong chúng là đáng tin... Tôi cảm thấy mình giống như đã du hành trong nơi tối tăm đó suốt một thế kỷ... Nhưng ông nói với tôi, tôi thực ra chỉ rời Lightwind Harbor có mười mấy phút thôi sao?"
"Đúng vậy, mười mấy phút, thưa ngài coi giữ bí mật," Lawrence gật đầu: "Khi chúng tôi vớt ông lên, ông chỉ mất tích từ cánh cửa truyên tống trong một chập thôi - vì vậy, bây giờ chúng tôi vô cùng muốn biết về trải nghiệm cụ thể trong khoảng thời gian 'một chập' đó của ngài."
"Chúng tôi?" Ted Leal đặc biệt chú ý tới một từ được thuyền trưởng nhắc đến.
"Tôi vừa nói chuyện với 'ông chủ' của mình, ông ấy đã biết chuyện xảy ra ở đây - 'sự mất tích của Người coi giữ bí mật của Chân Lý đã gây ra một số hỗn loạn ở Lightwind Harbor, nhưng may mắn thay, Bạch Tượng Mộc Hào đã tìm được ngài trước khi hỗn loạn lên men,' Lawrence nói: "Đừng quá lo lắng về phía thành bang, Thất Hương Hào đang ở gần thành phố đó, trên biển vô biên không có nơi nào an toàn hơn Lightwind Harbor đâu. Về phần ngài ở đây..."
Vị thuyền trưởng già nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói sau khi suy nghĩ sơ qua: "Bây giờ chúng tôi vẫn không chắc mặt trời tắt lần này đã mang đến cho thế giới bao nhiêu thay đổi, thử mở lại lối không gian có thể là một hành vi vô cùng nguy hiểm, vì vậy ngài hãy cứ yên tâm ở lại trên con tàu này đi, nhân thời gian này kể cho tôi nghe chuyện ngài đã nhìn thấy trong bóng tối' đó - ông ấy' rất quan tâm đối với điều này."
Biểu cảm của Ted Leal dần dần trở nên nghiêm túc.
Sau khi trầm ngâm chốc lát, ông ta nhìn vào mắt của vị thuyền trưởng già trước mặt: "Ông hẳn đã biết, trải nghiệm của tôi có liên quan đến không gian thứ - những kiến thức này không hề an toàn."
Laurence nhún vai: "Ông chủ của tôi cũng có liên quan đến không gian thứ - kiến thức của ông ấy còn không an toàn bằng của ông."
Ted suy nghĩ một lúc và cảm thấy đối phương nói đúng.
"... Được rồi, vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu thì tốt?"
"Hãy bắt đầu từ ngôi dinh thự lộn ngược lơ lửng trong bóng tối mà ngài vừa nhắc đến trong vô tri đần độn đi.......
"Ted Leal coi như may mắn, ông ta sống sót khỏi không gian thứ, mà còn dưới tình huống hôi phục khá tốt - hiện tại ông ta đang ở trên Bạch Tượng Mộc Hào kể cho Lawrence nghe về những trải nghiệm không thể tưởng tượng nổi, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể nhận được một phần tình báo đáng kinh ngạc liên quan đến không gian thứ."
Duncan tạm thời kết thức truyền tin với Bạch Tượng Mộc Hào, chuyển sự chú ý về phía Lightwind Harbor, nói ngắn gọn về tình hình hiện tại Lawrence gửi về, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lucrecia.
"Dựa trên những gì chúng ta nắm bắt lúc này, trải nghiệm của ông ta khác với của ta."
"... Dù sao thì ông ta chỉ rời đi mười lăm phút, còn người thì ở trong không gian thứ suốt một thế kỷ,' Biểu cảm trên mặt Lucrecia rõ ràng có chút phức tạp: "Chỉ trong mười lăm phút đã có thể đả thương nghiêm trọng lý trí của một vị Thánh đồ, gần như xé ông ta thành một vết nứt không gian thứ... mà ban đầu ông ta thậm chí có thể chống cự đến cùng dưới sự ảnh hưởng của Celantis..."
"May là, tổn thất duy nhất của Bạch Tượng Mộc Hào bên đó cũng chỉ có Dị thường 077 bị ăn một đấm/' Duncan xua tay, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Trước khi bên đó có thêm nhiều tin tức truyền tới, chúng ta nên chú ý đến thế giới sau khi mặt trời tắt... Luci, ta muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với 'tín hiệu' kỳ lạ đó?"