Chương 688: Thông Tin Trong Mắt Alice
Chương 688: Thông Tin Trong Mắt AliceChương 688: Thông Tin Trong Mắt Alice
Lucrecia mang theo cuộn băng giấy sao chép từ "trạm nghiên cứu vật thể phát sáng" ghi lại "tín hiệu quỷ dị" lần này, rồi lại tìm thấy tín hiệu gốc được ghi lại bởi Bright Star hồi đầu, Duncan nhìn chằm chằm vào chúng nghiên cứu trong vài phút, rất nhanh liên đưa ra một kết luận —
Anh nghiên cứu không ra thứ này...
Phân tích ra kết luận từ một loạt các tín hiệu trừu tượng phải là công việc của các chuyên gia và học giả thực sự, nhưng dường như ngay cả các học giả thực sự hiện cũng không thể rút ra kết luận từ những tín hiệu này.
"Trông chúng chỉ là một số rung động' có cường độ ngẫu nhiên, Morris đứng trước ánh đèn, trải một dải giấy dài lên bàn, cố gắng tìm ra quy luật từ những đường cong nhảy lên trong đó, đồng thời cau mày như có điều suy nghĩ: "Ngược lại có thể chuyển đổi biên độ của mỗi cơn rung thành những con số khác nhau hoặc những 'điểm dừng' có độ dài khác nhau, nhưng điều này giống như một loại mật văn nào đó... nếu không có 'sổ mật mã tương ứng thì không thể hiểu được ý nghĩa trong những rung động."
"Kể từ lân đầu tiên nhận được những tín hiệu này, các học giả đã cố gắng chuyển đổi những tín hiệu này thành nhiêu dạng khác nhau,' Lucrecia ở bên cho biết: "Bao gồm cả âm thanh - sau khi chuyển hóa những rung động này thành tín hiệu điện được đưa trực tiếp vào thiết bị phát, nó nghe giống như tiếng nức nở hoặc 'nỉ non trầm thấp mang tính liên tục, nhưng trên thực tế không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bọn con cũng cố gắng chuyển hóa nó thành hình ảnh, nhưng trước mắt phương hướng này vẫn chưa có tiến triển gì cả."
Duncan ở bên lắng nghe, đột nhiên nói: "Đây có thể nào là 'tín hiệu nội bộ được khối hình học phát sáng' sử dụng lúc tiến hành truyền tin với các cấu trúc khác của Dị tượng 001 không?”
"Không thể loại trừ khả năng này,' Lucrecia gật đầu: "Trạm nghiên cứu bên đó có một bộ thiết bị ghi dự phòng có độ nhạy cao. Trước đó không lâu, thứ đó cũng nhận được tín hiệu yếu ớt từ hướng cấu trúc chính của Dị tượng 001. Bọn con có lý do để tin rằng 'khối hình học phát sáng' hiện đang dừng lại ở gân biển Lightwind Harbor vẫn đang duy trì liên lạc với cấu trúc chính của Dị tượng 001...
"Hai lần phát tín hiệu đều có liên quan đến mặt trời tắt,' Morris nói trong lúc suy tính: "Lần đầu sau khi mặt trời tắt, lần thứ hai trước khi mặt trời tắt, nội dung của tín hiệu giống nhau. Điều này mang lại cho tôi cảm giác... rất giống một loại 'cảnh báo..."
Duncan không nói gì, chỉ đi tới bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra ngoài.
Thành phố đang bị bao phủ trong "hoàng hôn" đan xen, quái dị.
Mặt trời trên bầu trời đã tắt, nhưng dường như vẫn còn một loại lực lượng "trấn áp" nào đó từ Dị tượng 001 đang sinh hiệu quả, do đó vết thương của thế giới không hề xuất hiện do "màn đêm' đến sớm thế này. Trên bầu trời vào lúc này chỉ còn lại một mảnh đen kịt, nhưng đồng thời lại có "ánh nắng" vàng nhạt từ hướng bờ biển chiếu đến, xuyên qua những tòa nhà cao thấp san sát trong thành phố, hình thành những dải ánh sáng tráng lệ và kỳ lạ trên bầu trời thành khu. Đầu đường cuối hẻm đã được thắp đèn khí từ trước, nhưng trên đường lại không có một bóng người đi đường, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy tiểu đội thủ vệ tuần tra và xe đi bộ địa hình bằng hơi nước nhanh chóng băng qua ngã tư, dùng ánh đèn quét qua con đường trống trơn, đầy cảnh giác và cảnh giới.
Thành phố rất yên tĩnh, bầu không khí buồn bã và căng thẳng tràn ngập bóng tối, đến nỗi bất kỳ chuyển động nào từ bên ngoài đều có thể khơi dậy những dây thần kinh nhạy cảm của con người.
Tiếng va chạm nhẹ từ bên cạnh truyền đến, Alice tò mò nhặt những dải giấy chất đống trên bàn lên và nhìn lộn ngược - tất nhiên nàng ta xem không hiểu.
Shirley và A Cẩu đang nằm nhoài người trước một cửa sổ khác, hai cái đầu thò ra ngoài cửa sổ. Nina đứng đẳng sau họ, đang lẩm bẩm điều gì đó.
"Tình hình ở Phổ Lan Đức và Hàn Sương vẫn tương đối ổn định, sự trải qua lần trước khiến mọi người nhanh chóng lập lại trật tự, nhưng cảm giác bất an do mặt trời tắt lân hai mang đến cũng đang lan tràn trong thành phố," Duncan đột nhiên nói: "Ngoại trừ chúng ra, liên lạc của các thành bang khác đều đã gián đoạn... giống như trước đây."
"Sự khác biệt duy nhất so với lần trước là lần này có bốn hạm tàu giáo đường đậu sát Lightwind Harbor,' Fanna ở một bên nói: "Lần này họ bị ảnh hưởng bởi khối hình học phát sáng, dừng lại ở bên này' sau khi mặt trời tắt. Hiện tại trên các hạm tàu giáo đường đã khôi phục lại trật tự, Rune miện hạ dường như đã khởi động một số cơ sở quan sát và nghiên cứu trên tàu cứu nạn học viện, để thu thập dữ liệu về những thay đổi môi trường trong thế giới hiện thực sau khi mặt trời tắt..."
"Hy vọng bên phía ông ta có thể phát hiện thấy điều gì đó,' Duncan thở dài: "Nhưng thành thật mà nói, ta không ôm hy vọng đối với điều này - Dị tượng 001 đã treo cao trên bầu trời thế giới này suốt mười nghìn năm, sợ rằng chỉ có vương quốc Crete cổ đại của năm đó hoặc Thánh chủ biển sâu trong truyền thuyết đã hoàn thành 'Đêm dài thứ ba mới biết nguồn gốc của thứ đó là gì...'
Anh bên này còn chưa nói xong, giọng nói của Alice đột nhiên từ bên cạnh truyên đến: "Thuyền trưởng thuyền trưởng! Thuyền trưởng giúp với! Vướng mất rồi!"
Duncan quay đầu nhìn lại thì thấy đầu và cánh tay của Alice đã bị vướng vào một đống băng giấy - cô nàng ngốc nghếch này đang chớp mắt vô tội nhìn bên này giữa đống băng giấy, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, dường như sợ không cẩn thận làm đứt những dải giấy mỏng manh đó.
"... Cô làm sao hay vậy?!" Duncan giương mắt đứng hình nhìn tình cảnh này, vừa tức giận vừa buồn cưới bước tới giải cứu Alice khỏi sự trói buộc: "Như vậy cũng có thể bị vướng?"
"Tôi cũng không biết!" Alice mạnh miệng nói: "Tôi chỉ muốn xem xem tờ giấy này dài bao nhiêu, nào biết có kéo thế nào cũng không thể đến cuối, đến lúc nhận ra thì đã vướng rồi..." Duncan thở dài: "Cô đừng dây dưa với chúng nữa, những cuộn băng giấy này đều rất hữu dụng đấy."
"Ồ..." Alice có chút ủ rũ đồng ý, nhìn Duncan cất những "tờ giấy" trở lại vào hộp như một con mèo bị cướp mất cuộn len. Nhưng chẳng mấy chốc nàng ta dường như đã quên mất chút tiếc nuối nhỏ nhặt này, vẻ mặt lại vui vẻ trở lại, mỉm cười đi đến bên cạnh Duncan: "Phải rồi thuyên trưởng, hiệu ứng neo ổn định của người quan sát' là thứ gì gì vậy hả?"
Duncan đang nhét cuộn giấy lớn vào hộp bỗng dừng lại động tác.
Cả phòng khách đều đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cô nàng ngốc nghếch này vừa nói ra một chuỗi từ mà bản thân nàng ta tuyệt đối không thể "sáng tạo' ra được!
Đơ ra hai giây sau đó, Duncan chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Cô vừa mới... nói cái gì?"
AIlice sợ hết hồn, còn tưởng mình lại làm sai chuyện gì: "Hiệu ứng... hiệu ứng neo ổn định của người quan sát... Có phải tôi nói sai rôi không?"
"Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này?" Duncan thả cuộn băng giấy trong tay xuống, bước hai bước đến trước mặt Alice. Nhận thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của con rối, anh dịu giọng nói: "Đừng sợ, cô không làm sai chuyện gì, nhưng cô vừa nhắc đến một từ rất... khác lạ."
AIice trợn to mắt, thả lỏng một chút ở dưới ánh mắt của Duncan, sau đó nhìn trái nhìn phải, như đang quan sát thứ gì đó mà người khác không nhìn thấy, thản nhiên nói: "Hiệu ứng neo ổn định của người quan sát gặp trở ngại, mã trở ngại E-C6-305, tinh miện tổn hại, hệ thống chính đang khởi động lại, thời gian khởi động lại không rõ..."
Lucrecia cách đó không xa cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay lập tức đi tới trước mặt Alice và giơ tay chỉ vào những cuộn băng giấy ghi chép trên bàn: "Cô nhìn ra được từ trên những cuộn băng giấy này à?! Đây là nội dung chúng ghi lại sao?"
"Không phải,' Alice ngây thơ lắc đầu: "Tôi không biết những đường cong rối loạn trên những tờ giấy này có ý nghĩa gì, nhưng đâu đâu cũng có dấu hiệu trở ngại của hiệu ứng neo ổn định của người quan sát... Ơ hay? Mọi người không thấy à?"
Con rối dường như cuối cùng ý thức được điều gì, nhìn những người xung quanh với ánh mắt ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên và bất ngờ này... giống như lần đầu tiên nàng ta biết rằng "người bình thường" căn bản không thể nhìn thấy những sợi bồng bềnh xung quanh.
Duncan nhìn chằm chằm vào con rối, dân dần nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn "ánh sáng mặt trời" trên bầu trời ngoài cửa sổ bị các tòa nhà che khuất và yếu đi nhiều.
Những "ánh sáng mặt trời" này đến từ khối hình học phát sáng khổng lồ trên biển - sau khi bị các tòa nhà trong thành phố chặn lại và suy yếu dần theo khoảng cách, chúng trở nên rất yếu ở đây.
Nhưng thông tin mang trong quang phổ sẽ hoàn toàn không biến mất do mức độ suy giảm này - chúng thấm tràn ngập trong không khí và lan tỏa toàn bộ thành phố.
Trong mắt Alice, chúng ở khắp mọi nơi.
"Vậy là, cô có thể trực tiếp nhìn thấy tín hiệu do 'khối hình học phát sáng' đó phát ra" Duncan thu tâm mắt khỏi cửa sổ và nhìn vào Alice: "Chúng... trông như thế nào?"
"Tôi cũng không thể nói được, Alice gãi tóc: 'Hơn nữa, tôi cũng không biết đây có tính là 'nhìn thấy hay không... Tôi chỉ cảm thấy rằng có những thứ trong ánh sáng, sau đó ý nghĩa của chúng hiện lên trực tiếp trong đầu tôi - Ô, mặc dù Đầu Sơn Dương nói tôi không hề có não..."
Morris cũng đi tới, ngơ ngác nhìn con rối: "Vậy tại sao cô không nói sớm?"
"Mọi người cũng đâu có hỏi!" Lần này Alice tự tin hơn: "Hơn nữa, tôi nghĩ rằng mọi người đều có thể nhìn thấy!"
Mọi người trong phòng khách không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Hiển nhiên mọi người đều nghĩ đến những "sợi" trong mắt Alice - đó chính là thứ mà lần trước tiểu thư con rối nghĩ rằng "mọi người đều có thể nhìn thấy".
Mà Duncan thực ra đã nghĩ đến nhiều hơn thế.
Anh nghĩ đến con chim biển nhỏ lông đen mà Rune đã mang đến hội trường - anh nghĩ đến con chim điên đó.
Anh cũng nghĩ về bức tranh mà Alice đã vẽ, nghĩ đến những "đường nét" mà nàng ta nhất quyết muốn thêm vào trên người mỗi người trong bức tranh.
Alice có vẻ có chút bất an - sau khi dáng vẻ có lý chẳng sợ, nàng ta dường như nhận ra mình khác với những người khác. Nàng ta cho rằng mình đã làm sai điều gì, không khỏi ghé sát vào Ducan, rụt cổ lại: "Tôi... lúc đầu tôi không biết..."
"Những người quan sát khác nhau nhìn thấy những thế giới khác nhau. Mà đối với Alice... thế giới ngay từ đầu đã khác với thế giới của chúng ta. Nàng ta coi điều này là đương nhiên và chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động xác nhận thế giới trong mắt mọi người trông như thế nào." Duncan đột nhiên phá vỡ sự im lặng, quay đầu lại ấn nhẹ vào tóc Alice: "Đừng lo lắng, cô không làm sai gì cả. Hơn nữa, cô đã làm rất tốt - Alice, cô đã đạt lập được công lớn. Cô đã nhìn thấy thông tin mà chúng tôi không thể nhìn thấy..."
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc con rối, để nàng ta từ từ thả lỏng, trong khi ánh mắt thì nhìn qua cửa sổ, dường như xuyên qua những dãy nhà nối nhau trong thành phố, nhìn thấy mặt trời vẫn tĩnh trệ trên biển.
Dị tượng 001 — Hiệu ứng neo ổn định của người quan sát.
GIẢI ĐÁP THÊM
Hằng tinh phát sáng, phát nhiệt, đứng yên. Hành tinh thì ngược lại.
Mặt trời là một Hằng tinh.
Tinh miện là vòng plasma quanh Hằng tinh, quanh Mặt trời là nhật miện. Nhật miện hay vành nhật hoa là lớp ngoài cùng của bầu khí quyển sao. Vành nhật hoa bao gồm plasma.
Trước đó mình dùng quầng Mặt trời/ vâng sáng quanh mặt trời/ vâng hào quang đều là một nghĩa của vành nhật hoa (khoa học hơn). Song tới đây vẫn còn một thắc mắc mình tra mãi không ra, rằng vành nhật hoa xuất hiện lúc nhật thực toàn phần và nó nóng hơn cả mặt trời, trong khi quầng Mặt trời là vâng sáng quanh mặt trời nhìn như cầu vồng, khác chỗ màu sắc xếp theo thứ tự ngược lại, nhưng có chỗ lại đánh đồng hai điêu này làm một???
Tinh miện thì chưa phải thuật ngữ khoa học nên tạm gọi vậy, còn nhật miện thì đã có nên mọi người muốn biết nó trông thế nào thì search nhật miện hay vành nhật hoa.