Chương 689: “Mối Liên Hệ” Bị Bỏ Qua?
Chương 689: “Mối Liên Hệ” Bị Bỏ Qua?Chương 689: “Mối Liên Hệ” Bị Bỏ Qua?
Tại Lightwind Harbor,'ánh sáng mặt trời" mờ nhạt từ biển lan tỏa, bao trùm toàn bộ thành bang dưới "màn đêm, thông tin mang trong ánh sáng lặng lẽ chảy khắp toàn bộ vùng hải vực, tuy nhiên, chỉ có một mình con rối có thể đọc hiểu được thông tin này.
Thành thật mà nói, ngay cả Duncan cũng cảm thấy điều này có chút khó tin.
Vậy thì thế giới trong mắt con rối này... rốt cuộc còn có bao nhiêu điểm khác biệt so với nhận thức của người bình thường? Bầu trời trong mắt nàng ta có là màu xanh lam không? Lá cây trong mắt nàng ta có là màu xanh lục không? Trong mắt nàng ta, nhân loại có hình dáng như thế nào, biển cả gợn sóng ra rao?
Mà cho dù nàng ta mô tả những thứ mình nhìn thấy — màu sắc, âm thanh và hình dạng mà nàng ta nói có thực sự như trong nhận thức của người bình thường không?
Đây dường như là một bí ẩn luôn xoay vòng với những mâu thuẫn và không bao giờ có thể giải đáp được.
AIlice quay đầu lại, trong đôi mắt to xinh đẹp phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn khí. Nàng ta có chút bối rối và lo lắng nhìn Duncan, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Thuyền trưởng, những thứ tôi nhìn thấy thật sự có ích, đúng không?”
Những suy nghĩ hỗn loạn dần dần hội tụ, Duncan không để những liên tưởng lộn xộn đó tiếp tục nữa, anh đột nhiên tán đồng với một số lời Alice từng nói - một số vấn đề phiên não đã định sẵn không có lời giải đáp, dứt khoát đừng nghĩ tới.
Vì thế anh mỉm cười, vẻ mặt dần dần thoải mái: "Tất nhiên có ích - ngoại trừ thông tin này ra, cô còn nhìn thấy cái gì nữa? Ý ta là sau khi mặt trời tắt, cô còn 'thấy' thứ gì khác với thường ngày?”
Alice rất nhanh hiểu được ý của Duncan, nàng ta khẽ cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh, một lúc sau mới nói ra không chắc chắn lắm: "Nếu phải nói ra, chính là luôn cảm thấy có âm thanh ong ong..."
Duncan cau mày: "Ong ong?”
"Ừm, ong ong, âm thanh rất khẽ, hơn nữa cũng không rõ có phải là 'âm thanh' thật hay không, tôi chỉ cảm thấy có tiếng động như vậy, cứ vang vọng trong đầu, nhưng nếu không chú ý kỹ thì sẽ bị bỏ qua, Alice dùng cử chỉ giải thích, rồi lại chỉ ra ngoài cửa sổ: "Khi nhìn thấy những 'ánh nắng' đó âm thanh sẽ còn mạnh hơn..."
Duncan khẽ gật đầu, một lúc sau lại hỏi: "Lần trước lúc mặt trời tắt, cô có nghe thấy tiếng ong ong này không? Có nhìn thấy những thông tin về 'hiệu ứng neo ổn định của người quan sát không?”
"Không,' Alice vịn đầu lắc lắc: "Đến Lightwind Harbor lần này mới 'nhìn thấy và nghe thấy..."
Nghe con rối tường thuật, Ducan không khỏi suy nghĩ —- Theo cách nói của Lucrecia, vừa rồi, một bộ thiết bị quan sát khác ở Lightwind Harbor cũng nhận được tín hiệu yếu ớt truyền tới từ mặt trời tắt, đặc điểm của nó hoàn toàn giống với tín hiệu do "khối hình học ánh sáng" phát ra. Tức là nói trong thời kỳ tắt, bản thể của Dị tượng 001 thực ra cũng luôn "phát" báo cáo "lỗi neo hiệu ứng người quan sát". Tuy nhiên, Alice lại bày tỏ nàng ta không hề "nhìn thấy" những nội dung này trong thời kỳ mặt trời tắt lần trước, mà chỉ sau khi đến Lightwind Harbor mới đọc được thông tin báo cáo trục trặc từ trong "ánh nắng" ở đây... Điều này là tại vì sao?
Là bởi vì trục trặc của lần trước lúc mặt trời tắt vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, do đó bản thể của Dị tượng 001 không tiến hành báo cáo sự cố? Nếu giải thích như thế thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn dự liệu của bất kỳ ai, bởi vì điều này đồng nghĩa với toàn bộ hệ thống đã xuống cấp hơn thế nữa - nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Phòng khách rơi vào im lặng, đám người Lucrecia và Morris tụ tập bốn phía, lắng nghe cuộc trao đổi giữa Duncan và Alice, trong khi có chút lo lắng nhìn sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Duncan. Một lát sau, vẫn là Nina không nhịn được nói: "Chú Duncan, chú có biết mỏ neo hiệu ứng người quan sát nghĩa là gì không?”
Duncan mở miệng, nhưng đột nhiên bị mắc kẹt.
Tại thế giới này, giải thích các khái niệm về hành tinh và vũ trụ cho con người đã là một chuyện vô cùng gian nan, anh nên giải thích "hiệu ứng người quan sát" trừu tượng hơn như thế nào? Làm sao giải thích được những hiện tượng khó có thể tưởng tượng nổi giữa thế giới vĩ mô và vi mô?
Hơn nữa, quan trọng hơn — lý thuyết người quan sát mà bản thân biết thực sự có thể đưa vào đây không?
Anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt tinh tế và nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.
"Có lẽ ta có thể đoán được một số điều, nhưng điều này khác xa rất nhiều so với 'lý thuyết người quan sát' trong hiểu biết của ta. Nó lẽ ra phải xảy ra trong thế giới vi mô, chứ không phải..."
Anh ngập ngừng dừng lại.
Nếu tên khác của Dị tượng 001 thực sự là "Mỏ neo hiệu ứng người quan sát”, vậy thì điều này phải chăng đã giải thích được cơ chế thực sự của dị tượng cổ xưa này là "trấn áp ô nhiễm' và "ổn định trật tự”?
Bất chợt, anh nghĩ đến chân tướng về Đại hủy diệt, những xung đột ở tận cùng của mọi thứ trên thế giới và những dị tượng siêu phàm khác nhau trong phạm vi thế giới do ô nhiễm nhận thức gây ra - Nếu thế giới vi mô là "hòn đá tảng của trật tự" trong mọi vũ trụ, vậy thì khi những nền tảng này va chạm và tiêu diệt lẫn nhau, trộn lẫn thành một nồi "súp thông tin" vô cùng hỗn loạn và phức tạp... liệu hiệu ứng người quan sát có thực sự chỉ giới hạn trong thế giới vi mô không?
Vào thời điểm các định luật toán học của mỗi vũ trụ bị xé nát, vào thời điểm cấu trúc vật chất của vạn vật bị tiêu diệt hoàn toàn và bị thu gọn thành các yếu tố thông tin cơ bản, có lẽ các khái niệm "vi mô' và "vĩ mô' đã biến mất từ lâu!
Trong dòng suy nghĩ đột ngột rạo rực như một cơn bão, Duncan vô thức lẩm bẩm một mình: "... Biểu hiện cụ thể của ô nhiễm thông tin và xung đột quy luật tâng đáy của vạn vật... thực ra chính là hiệu ứng người quan sát mất kiểm soát trong thế giới vĩ mô?”
Morris và Lucrecia ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vài giây đồng thời quay đầu lại: "... Hả?"
"... Sau này ta sẽ tìm cách giải thích cho mọi người biết hiệu ứng người quan sát là gì và một số phỏng đoán của ta vê nó, nhưng việc này sẽ tốn rất nhiêu thời gian và tinh lực,' Duncan nhanh chóng xua tay: "Bây giờ ta càng muốn làm rõ một vấn đề khác."
Lucrecia lập tức lên tiếng: "Một vấn đề khác?!"
Duncan gật đầu, nhìn con rối Gothic đứng bên cạnh mình, đang trưng ra bộ mặt vô hại (chủ yếu là không phản ứng kịp).
"Mọi người có từng nghĩ đến - tại sao Alice có thể nhìn thấy và hiểu được những tín hiệu' này không?”
"Ừ đúng rồi!" Shirley ở một bên phản ứng ngay lập tức (chủ yếu đây là câu hỏi duy nhất mà cô ta có thể hiểu được cho đến lúc này): "Nếu cô ấy có thể 'nhìn thấy' thì khỏi nói, dù sao cũng chỉ có cô ấy mới nhìn thấy những 'sợi' đó — Nhưng làm sao cô ấy hiểu được? Trong thành bang có nhiều chuyên gia và học giả tóc đều rụng sạch như vậy cũng không làm rõ được thứ này mà!"
Fanna đặc biệt chú ý đến vẻ mặt nghiêm túc và trầm tư của Duncan khi hỏi ra câu này: "Người có phải đã có câu trả lời rồi?"
Duncan nghe vậy chậm rãi gật đầu, sau một lúc suy nghĩ, sắp xếp lời nói, anh nhắc đến nội dung được ghi trong "Sách báng bổ”:
"Mọi người hẳn vẫn còn nhớ, theo ghi chép trong cuốn sách đó, sau hai lần sáng thế thất bại, chính Vua bò' là người đã thành công hoàn thành Kỷ sáng thế và mở ra Thời đại Biển Sâu trong đêm dài thứ ba."
Fanna lập tức gật đầu: "Ừ, tất nhiên là chúng tôi nhớ điều này."
"Kiến tạo' Dị tượng 001 cũng ở cùng thời đại,' Duncan tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc: "Vua bò đã để Thị tộc Crete làm trợ thủ cho mình, đồng thời cùng bọn họ thiết kế và kiến tạo nên 'Mặt trời, và Vua bò chính là 'Thánh chủ biển sâu' mà chúng ta biết - vậy mọi người có còn nhớ AIlice ra đời như thế nào không?”
"Ồ ồ, cái này tôi biết!" Shirley đột nhiên hiểu ra: "Bản sao của Thánh chủ biển sâu được nắn tay dưới đáy biển!"
Tất cả mọi người đều kịp phản ứng.
Tầm mắt của họ đều đổ đồn về Alice.
Alice ngơ ngác nghe mọi người thảo luận ở bên cạnh, đến lúc này mới theo kịp mạch suy nghĩ của mọi người trong mơ hồ. Sau khi xác nhận mình không làm hỏng chuyện gì, cũng không biết nàng ta lại suy nghĩ những gì, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý lại hứng khởi.
"... Chúng ta luôn biết rằng Alice thực chất là một tạo vật biển sâu' theo một nghĩa nào đó, nhưng nhiều khi, chúng ta đều chỉ chú ý đến mối liên hệ giữa nàng ta và Nữ vương Hàn Sương Lei Nora, mà bỏ quên mối liên hệ giữa nàng ta với Thánh chủ biển sâu mới là trọng điểm, Duncan nhìn con rối không hiểu vì sao lại trở nên đắc ý với vẻ hơi tinh tế, sau đó lại nghĩ tới cảnh tượng vô tình thiết lập liên lạc với Thánh chủ biển sâu trong vườn dinh thự khi trước: "Bây giờ xem ra, mối liên hệ này có thể còn quan trọng hơn chúng ta nghĩ, ít nhất hiện tại có một điều có thể chắc chắn, nàng ta có thể hiểu được ngôn ngữ hệ thống' mà Thánh chủ biển sâu sử dụng trong bản kế hoạch sáng thế' đó..."
Nina suy nghĩ một lúc: "Giống như máy phân tích đục lỗ có thể đọc được cuộn băng giấy đầu ra của bộ vi sai?"
"... Hiểu theo cách này cũng không thành vấn đề."
AIlice nhìn Duncan rồi lại nhìn những người xung quanh, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng đột nhiên nàng ta lại cau mày, như thể nghe thấy hay nhìn thấy điều gì - một lúc sau nàng ta bỗng dưng lên tiếng: "Hệ thống đã khởi động lại rồi."
Duncan lập tức ngẩng đầu lên, gần như cùng lúc với lời nói của Alice rơi xuống, một tiếng nổ âm trầm thấp hư ảo đột nhiên lọt vào trong đầu mọi người.
Theo tiếng nổ ầm trầm thấp dường như tràn ngập cả thế giới trong chốc lát, Duncan chú ý tới một luồng ánh sáng xuất hiện trên bầu trời bên ngoài cửa sổ —
Mặt trời trước đó đã hạ xuống gần mực nước biển, đồng thời tắt và tĩnh trệ tại nơi đó, lân nữa lại sáng lên.
Shirley là người đầu tiên chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài đường phố. Cô ta nhìn thấy luông ánh sáng vượt qua nóc tòa nhà, một đội người bảo vệ tri thức đang canh gác ở ngã tư đang kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Những người dân trốn trong nhà gần đó nhận thấy và mở cửa sổ để xem tình hình bên ngoài.
Shirley ở trước cửa sổ vui vẻ vẫy tay, chào hỏi một người hàng xóm xuất hiện trước một cửa sổ khác cách đó không xa. Nhưng cô ta không hề nhận được lời đáp lại - sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bầu trời nơi ánh sáng vừa xuất hiện trở lại.
Sau đó, tiếng hoan hô yếu ớt từ đâu đó truyền đến. Lại một lúc sau, tiếng loa phóng thanh từ ngã tư đường truyền đến - đài phát thanh đề cập đến tin mặt trời đã sáng trở lại, rồi lại nhắc nhở người dân tạm thời không nên tùy ý rời nhà, màn đêm sẽ sớm buông xuống, tối nay vẫn tiếp tục thiết quân luật, cho đến khi mặt trời mọc như thường lệ vào ngày hôm sau.
Duncan lắng nghe tiếng phát thanh yếu ớt truyên tới từ hướng cửa sổ, nhìn ánh sáng dần biến mất khỏi bầu trời, nhẹ nhàng thở ra.
Mặt trời mọc như thường lệ... Bây giờ, ngay cả điều này cũng trở thành một chuyện không xác định.