Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 691 - Chương 690: Thủ Bí Và “Thủy Thủ”

Chương 690: Thủ Bí Và “Thủy Thủ” Chương 690: Thủ Bí Và “Thủy Thủ”Chương 690: Thủ Bí Và “Thủy Thủ”

Lần này, thời gian mặt trời tắt là gân hoàng hôn - do đó không lâu sau khi bầu trời được chiếu sáng trở lại, ánh mặt trời lại dân lặn dân xuống khỏi mực nước biển.

Hai vòng phù văn đôi rực rỡ của Dị tượng 001 từ từ chìm xuống biển, theo tia sáng cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, màn đêm buông xuống - trong thành khu nơi "khối hình học phát sáng” không thể chiếu sáng trực tiếp, hào quang trong trẻo lạnh lùng từ vết thương của thế giới và màn đêm bao trùm lấy vạn vật như trước đây.

Thành phố chìm vào im lặng, những ngọn đèn khí trên đường phố trong đêm phát ra thứ ánh sáng hơi đục, tiểu đội những người thủ vệ đi tuần tra băng qua các con phố, ngõ hẻm, để lại bóng dài ở các ngã tư - trải nghiệm mặt trời tắt tựa như một giấc mơ không đủ chân thực, đang dần tan vào màn đêm.

Tuy nhiên, Duncan có thể cảm nhận được rằng "cơn ác mộng" này vẫn chưa thực sự lui đi như ngoài mặt - một bầu không khí ngột ngạt vẫn ngự trị trong thành phố; trong những khu phố yên tĩnh này, sự căng thẳng và bất an nảy nở trong đêm như bùn dính chặt.

"... Nhà nhà đều thắp sáng mọi ánh đèn, khắp nơi đều là bầu không khí căng thẳng,' Shirley nằm nhoài trước cửa sổ phòng khách, nhìn ra đường phố bên ngoài mà lẩm bẩm: "Tôi chắc chắn không nên đi ra ngoài đường vào lúc này... cảm giác không khí đều không thể hít thở."

A Cẩu ở bên cạnh cô ta lắc đầu: "Bên ngoài hôm nay ít nhất có gấp đôi thủ vệ, bây giờ cô ra đường sẽ lập tức bị thủ vệ tuân đêm giữ lại, còn hít thở không khí, đến lúc đó Thuyền trưởng lại phải đến đồn cảnh sát để tìm chúng ta, lúc đó ngài ấy sẽ thật sự thở không ra hơi..."

Fanna dựa bên cửa sổ, cúi đầu nhìn Shirley đang nằm trên bậu cửa sổ: "Không ngờ cô cũng khá nhạy cảm với khí tức'."

"Tôi rất quen thuộc với loại cảm giác này. Đèn khí ở thành khu hạ luôn bật muộn hơn so với các khu phố khác. Khi màn đêm sắp buông xuống, nhiều người không thắp nổi đèn điện trong nhà, bầu không khí căng thẳng này sẽ xuất hiện theo sắc trời trở tối - cho đến khi đèn khí sáng lên, cả con phố đều sẽ thở phào nhẹ nhõm, chính là cảm giác 'hù —', chúng tôi biết rằng đã có thể yên tâm đi ngủ."

"Nhưng cho dù hôm nay toàn thành phố thắp đèn sáng rực thì thế nào cũng phải có rất nhiều người khó ngủ cả đêm,' Duncan đi tới, một tay ấn vào tóc Shirley, một tay xoa đầu A Cẩu: "Sau khi mặt trời tắt lân thứ hai, ngay cả những người lạc quan nhất sợ rằng cũng sẽ không khỏi bắt đầu lo lắng một vấn đề - Không biết ngày hôm sau mặt trời có mọc lên hay không."

Shirley nghiêng đầu sang một bên, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Duncan với ánh mắt kinh hoàng: "... Hả!? Ngày mai thật sự không mọc lên sao?!"

Duncan bày ra vẻ mặt kỳ quái: "... Ta làm sao biết, ta cũng đâu thể quyết định được."

"Ồ” Shirley gãi tóc: "Hình như cũng phải..."

Lucrecia lúc này từ bên cạnh đi tới: "Bên phía trạm quan sát' truyền tin tức tới, tín hiệu phát ra từ vật thể phát sáng quả thực đã hoàn toàn dừng lại. Hiện tại họ đang chuẩn bị cử một nhóm nhỏ tiến vào bên trong quang thể, để kiểm tra 'quả cầu đá đó có thay đổi gì không."

Duncan nhướng mày: "Làm việc ban đêm?”

"Đối với vùng hải vực nơi đặt khối hình học phát sáng, trời luôn là ban ngày,' Lucrecia xòe tay ra: "Ánh sáng mặt trời có thể làm dịu đi lực lượng dị thường trên biển vô biên, công việc nghiên cứu xung quanh khối hình học phát sáng luôn được thực hiện luân phiên 24 tiếng."

Duncan gật đầu, sau đó đột nhiên trâm ngâm quay lại, liếc nhìn Alice đang giúp Luni lên dây cót cách đó không xa.

Tiểu thư con rối nhận thấy ánh mắt, ngẩng đầu lên và nở một nụ cười vô hại sang bên này.

Sau khi mặt trời sáng trở lại, tín hiệu báo trục trặc "trong mắt" Alice đã biến mất theo đó, nàng ta lại trở về trạng thái thường ngày như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Duncan đột nhiên có chút tò mò... Nếu lúc này đưa nàng ta đến bên cạnh "quả cầu đá” thì điều gì sẽ xảy ra? Con rối này về mặt lý thuyết được coi là "sáng tạo" của Thánh chủ biển sâu, liệu sẽ "nhìn" thấy một số thứ mà người thường không nhìn thấy trước mảnh vỡ của "Dị tượng 001” cũng do Thánh chủ biển sâu tạo ra không?

Trên thực tế, trước đây Duncan cũng từng đưa Alice đi xem qua khối hình học phát sáng đó, nhưng lúc đó không ai nhận ra rằng thực sự tồn tại một mối liên hệ gân như "cùng nguồn giữa Alice và Dị tượng 001, nên anh cũng không tiến hành khảo sát đặc biệt nào ở phương diện này, sự chú ý của bản thân Alice càng không đặt vào khối hình học phát sáng - nhưng lần này, anh muốn thực hiện một số "thử nghiệm" có mục đích.

"... Luci, ta cần con giúp sắp xếp một chút,' Duncan quay đầu lại nhìn Lucrecia: "Ta muốn dẫn AIlice đi xem 'quả cầu đá."

Lucrecia ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Duncan và lập tức gật đầu: "Đã hiểu."

Duncan ừ một tiếng, rồi lại nhìn vào khoảng không bên cạnh.

Một ngọn lửa màu u lục bỗng bốc lên khi anh tập trung ánh mắt. Một con chim bồ câu mập mạp, toàn thân bốc cháy ngọn linh hỏa, vỗ cánh phành phạch xuất hiện trước mặt anh: "Truyền tống thành công! Truyên tống thành công!"

"Đã đến lúc đón 'Người coi giữ bí mật của Chân Lý' xui xẻo đó tới đây rồi,' Duncan thản nhiên nói: "Ngươi đến chỗ Lawrence bên đó một chuyến - Bạch Tượng Mộc Hào có thể dùng làm mốc tín hiệu. Biết đường chứ?"

Aye ngoẹo đầu, suy nghĩ thoáng chốc rồi gắng sức võ cánh: "Vợ không khí! Vợ ảo tưởng! Vợ không khí! Vợ ảo tưởng!"

".. Vợ của Lawrence đã không còn là ảo tưởng nữa - đừng nói lời này trước mặt Martha, coi chừng bà ấy hầm ngươi,' Khóe mắt của Duncan giật giật, anh trợn mắt nhìn chằm chằm con chim bồ câu ngày một béo: "Ta ngẫm lại, hay là một lát nữa ngươi lại xuất phát, sau đó đưa Ted Leal đến thẳng chỗ quả cầu đá, ta đang muốn nói chuyện với ông ta một chút." Con chim bồ câu bỗng chốc lại trở nên hưng phấn: "Trị liệu bằng trò chuyện, gọi tắt thoại liệu

Duncan: ”.......

Ted Leal khoác chiếc áo khoác dày ấm áp, chậm rãi bước đi trên boong đuôi tàu, gió đêm lạnh lẽo từ biển thổi tới, cuốn theo mùi tanh mặn chát, tiếng sóng vỗ vào thân tàu vang vọng trong đêm thăng trâm, khiến tâm tình ông ta dần lắng xuống.

Sau khi chiếu sáng trở lại, mặt trời bình thường bắt đầu hoàng hôn. Sau hoàng hôn bình thường là màn đêm yên tĩnh. Vào lúc này, ngay cả ánh sáng lạnh lẽo từ vết thương của thế giới thậm chí cũng lộ ra có chút thân thiện.

"Là một kẻ vừa từ không gian thứ bơi bướm trở về, tình hình phục hồi của ông ngược lại khá tốt"

Một giọng nói khàn khàn và khó nghe vang lên từ boong tàu cách đó không xa. Ted theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy thây khô xấu xí mặc áo thủy thủ đang ngồi trên sợi dây gân mạn tàu, mỉm cười với ông ta trong đêm.

Nụ cười đó đủ khiến người ta gặp ác mộng cả đêm.

Ted cau mày, cất bước đi về phía thây khô và dựa vào lan can bên cạnh.

"Thật ra ông không cần chiếc áo khoác dày này nhỉ, thưa Người coi giữ bí mật,' "Thủy thủ” liếc nhìn chiếc áo khoác của Ted Leal và thản nhiên nói: "Theo những gì tôi được biết, bản chất của 'Thánh đồ khác với người thường, ngâm mình trong nước biển một lúc hẳn vẫn không đến mức khiến ông cảm thấy lạnh cóng... Hay là nói, cái lạnh của không gian thứ vẫn đang nhấn chìm ông?”

"... Đây là lòng tốt của thuyền trưởng Lawrence,' Ted nhìn bộ quần áo mình đang mặc và thản nhiên nói, sau đó lại cau mày: "Sao ta cảm thấy... ngươi có vẻ biết rất rõ về 'Thánh đồ' nhỉ?"

"Đại khái hiểu được chút ít," "Thủy thủ" nhếch khóe miệng, cười khàn khàn: "Tôi biết, cho dù trước kia các người từng là gì, sau khi nhận được phúc lành đã không thể hoàn toàn coi là 'người sống'. Tôi còn biết da của các người đủ chống đỡ đao kiếm, xương cốt của các người có thể tan vỡ và tái sinh, trái tim của các người vỡ tan vẫn có thể giữ cho máu tiếp tục lưu chuyển, không cần thở vẫn có thể sống sót trong nhiều ngày. Ngay cả một 'học giả như ngài, sau khi tấn thăng còn có thể không sợ nóng lạnh bệnh tật cùng đủ loại chất độc..."

Nói đến đây gã dừng lại một chút, thuận tay lấy ra một chai rượu ở bên cạnh, vừa lắc vừa nói tiếp: "Nói đúng ra, những 'Thánh đồ' như các ông thực chất chỉ là một nhóm 'dị thường' đang trong trạng thái không bị ngăn cản, chỉ là những dị thường thông thường đã vượt quá tâm kiểm soát sau khi được giải phóng, còn các người... những người đã ban phước cho các người vẫn đang kiểm soát các người."

Nghe thây khô lải nhải, vẻ mặt của Ted Leal đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sao ngươi biết nhiều như vậy?"

"Tôi là 'thủy thử', thủy thủ thì nên biết rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, bởi chúng tôi là vong hồn lang thang trên biển vô biên - hoặc lang thang lúc còn sống, hoặc lang thang sau khi chết, lang thang lâu dần, càng biết nhiều hơn, trên biển vô biên không có gì mới mẻ,' "Thủy thủ" mở miệng, giơ chai rượu trong tay lên lắc lắc: "Muốn uống một ngụm không? Mỹ tửu bão tố nguyên chất, một loại rượu ngon do Giáo hội Biển Sâu sản xuất, tôi lấy trộm từ bộ sưu tập của thuyền trưởng."

"... Ngươi dám lấy trộm đồ của thuyền trưởng?"

"Trộm rượu trong bộ sưu tập của thuyền trưởng cũng là một phần cần thiết của thủy thủ' - sau đó bị treo chết trên cột buồm lại là một phần khác,' Thây khô cười khàn khàn, giơ chai rượu lên uống ừng ực, sau đó rượu từ bộ ngực thủng lỗ chỗ và một lỗ lớn ở bên cổ chảy ra, nhỏ giọt xuống boong tàu: "Khà - rượu ngon."

Ted Leal không để ý tới sự gián đoạn của thây khô, ông ta vẫn nhìn Dị thường 077, dị thường đã được đánh dấu là "trạng thái mất kiểm soát đặc biệt" trong tư liệu chính thức với vẻ đầy nghỉ ngờ, một lúc sau mới đột nhiên hỏi: "Ngươi hẳn từng là một con người?"

"Tôi nào biết,' Thủy thủ nhún vai thờ ơ: "Dù sao trong một số điều kiện nhất định, con người” cũng có thể biến thành dị thường, ông nghĩ tôi là vậy thì vậy thôi."

Ted Leal nhận thấy Thủy thủ không trực tiếp trả lời ý của mình, nên cũng không truy hỏi, mà đột nhiên thay đổi chủ đề chỉ sau vài giây im lặng: "Con tàu này muốn đi đâu?"

"Lensa, thuyền trưởng đã nhận một đơn lớn, phải đến đó lấy mười hai vật phong ấn, rồi vận chuyển đến một thành bang khác ở phía bắc."

"... Bao nhiêu?!"

"Mười hai."

"... Một hạm tàu vận tải lớn do Thánh đồ đích thân hộ tống mà giới hạn 'dị thường' mỗi lần vận chuyển cũng chỉ có tám - Mọi người không cân nhắc đến điều kiện thu dung nghiêm ngặt và khả năng xảy ra xung đột, ảnh hưởng của vật dị thường sao?" Ted Leal trợn mắt hốc mồm: "Ai ký phép cho các người?!"

"Giáo hội Biển Sâu ký, làm sao nào?" Thủy thủ liếc nhìn Ted: "Đừng làm ầm lên như vậy, đây là Hạm đội Thất Hương Hào' toàn tâm toàn ý vận chuyển - Chúng tôi vận chuyển mười hai món một lần là bởi vì Lensa đáp ứng các điều kiện vận chuyển chỉ có mười hai vật phong ấn. Về phần những vật phong ấn vượt quá tâm kiểm soát..."

Thây khô dừng lại, giơ tay chỉ vào mình: "Tôi là một dị thường 'mất kiểm soát' duy nhất trên con tàu này, bây giờ trực ca 24/24, xuống tàu đánh nhau, lên tàu lau boong tàu, còn phải phụ trách xuống biển vớt người khi gặp phải những người bơi bướm trở về từ không gian thứ. Nếu cho tôi cơ hội quay lại, dù có rữa trong tấm vải liệm tôi cũng sẽ không tỉnh dậy - Dị thường cần dùng đến 'chuyển vận dời đi' để tăng cường hiệu quả phong ấn bảo đảm cũng có năng lực tư duy nhất định, chúng nhìn tôi như thế này, sau khi lên tàu, ai nấy đều im lặng như chim cút, những gã có năng lực hoạt động đều học cách chủ động giúp thuyền trưởng đóng cửa phòng sau khi kiểm tra xong phong ấn..." Ted Leal: "... 2"
Bình Luận (0)
Comment