Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 692 - Chương 691: Tiếp Xúc Bất Thường

Chương 691: Tiếp Xúc Bất Thường Chương 691: Tiếp Xúc Bất ThườngChương 691: Tiếp Xúc Bất Thường

Ted Leal thuận thế ngồi cạnh Dị thường 077.

"Thật sự không uống một chút sao?" Dị thường 077 nhếch mép, lắc lắc chai rượu trong tay, sau đó giơ ngón tay chỉ vào góc tường: "Tôi còn một chai nữa kìa - thứ đồ ngon lưu thông nội bộ này bỏ lỡ không dễ gặp lại nữa đâu. Theo tôi biết, Lightwind Harbor không có thứ này... Thử xem, nếu như ông vẫn bị cái lạnh của không gian thứ nhấn chìm, rượu cồn có lẽ có thể có tác dụng."

"... Nếu ngươi đã biết rõ 'Thánh đồ' như vậy, vậy ngươi hẳn là biết rượu cồn chẳng có ý nghĩa gì đối với ta,' Ted Leal liếc nhìn thây khô, sau đó thu hồi ánh mắt, lắc đầu: "Có một chuyện ta rất tò mò."

Dị thường 077 nhún vai: "Ngài hỏi, tôi chưa chắc trả lời."

"... Một 'dị thường' có suy nghĩ toàn vẹn như ngươi, nhìn nhận thế giới này như thế nào?" Ted Leal nghiêm túc hỏi, sau đó có lẽ cảm thấy câu hỏi này có hơi đột ngột, nên lại suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm vài câu: "Ta đã từng tiếp xúc với rất nhiêu người, cũng tiếp xúc qua suy nghĩ của nhiều nhà hiền triết vê thế giới được lưu lại trong sách vở, ta hiểu được góc nhìn của người phàm, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta đột nhiên có chút tò mò thế giới trong mắt một 'dị thường” có lý trí giống như ngươi trông như thế nào..."

"A ha, mới vào đã là một câu hỏi mang tính triết học như vậy rồi, thật không hổ là Người coi giữ bí mật của Chân Lý,' Dị thường 077 tặc lưỡi: "Có điêu ngài chưa gặp qua cô Alice sao? Sao ngài không hỏi cô ấy?"

Ted Leal im lặng một lúc: "... Ta cảm thấy cô ấy không có cái nhìn về thế giới."

"... A ha, vậy thì xem ra ngài quả thật đã gặp qua cô Alice rồi,' "Thủy thủ” cười vui vẻ, sau đó lại uống thêm một ngụm rượu nữa, vừa để rượu nhỏ giọt xuống boong tàu vừa ngước đầu lên: "Ngài hỏi cái nhìn của tôi? Vậy thì tôi nghĩ thế giới này cứ bị hủy hoại đi là vừa."

Ted Leal vô thức cau mày khi nghe điều này.

"Đây là điều ngài muốn hỏi, Người coi giữ bí mật,' Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Ted/"Thủy thủ" quay đầu lại liếc nhìn, sau đó lại di chuyển tâm mắt nhìn lên bầu trời: "Hơn nữa, ngài không cảm thấy sao? Mặt trời đã tắt hai lần, thảm họa cấp thành bang liên tục xảy ra, vật báng bổ và lưu đày không ngừng thức tỉnh và quay trở lại. Trong mắt tôi, thế giới này đầy những vết nứt, bóng tối, lỗ hổng, cùng với những tiếng ồn ào như chết chóc... Những người cao thượng và kiên quyết như các ngài - tôi không có ý châm chọc - tất cả những gì các ngài nghĩ cả ngày chỉ là khâu vá sửa lại thế giới, nhưng dùng lý trí thuộc học giả của ngài suy nghĩ kỹ thử xem... vẫn có thể khâu vá được sao?"

Ted Leal cau mày nhưng không trả lời, ông ta không ngờ rằng mình chỉ tò mò thuận miệng hỏi tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Mà thái độ của Thủy thủ càng làm ông ta ngạc nhiên hơn - những câu trả lời này dường như không phải thuận miệng đưa ra, ngược lại giống như đã trả qua một thời gian dài suy nghĩ nghiêm túc, tựa như "dị thường" này đã quan sát và suy nghĩ về thế giới này từ rất rất lâu về trước, đồng thời có được kết luận chín chắn.

Dị thường 077 không để ý đến sự im lặng của Ted.

"Thế giới này sắp kết thúc rồi, Người coi giữ bí mật, thân là một 'thủy thủ, tôi có thể ngửi thấy hơi thở của cơn bão đang đến gần rõ hơn ngài, so với mấy trăm năm trước, thế giới hiện giờ đã giăng đầy những vết nứt, giống như một ngôi nhà cũ thủng ra vô số cái lỗ lớn, gió lạnh gào thét sẽ phá hủy mọi thứ lung lay sắp đổ này vào lần tiếp theo khi cái lỗ mở rộng - việc khâu vá tu bổ của các ngài không có chút ý nghía nào, khi nên móng sụp đổ, việc quét vôi lên vách tường hay dán báo lên cái lỗ chẳng qua cũng chỉ mang lại cho người trong ngôi nhà một khoảnh khắc bình yên giả tạo chốc lát - hãy vểnh tai lên, Người coi giữ bí mật, hãy vểnh lỗ tai của ngài lên và lắng nghe thật kỹ..."

"Thủy thủ" từ từ sáp lại, đưa tay đặt bên tai Ted Leal trước mặt, làm ra dáng vẻ lóng tai lắng nghe, trên mặt mang theo biểu cảm nửa cười nửa không.

"Nghe thấy chưa? Tiếng ồn ào trống rỗng và sắc bén đó... Đó là gió thổi tới từ không gian thứ... Nó xuyên qua những lỗ hổng lớn nhỏ kia, vang động trong phạm vi mà người bình thường không thể nghe thấy, tôi luôn có thể nghe thấy chúng... bây giờ, ngài cũng có thể."

Tiếng ôn mơ hồ vang vọng xung quanh, lại tựa như vang vọng trực tiếp trong não bộ, trâm thấp và yếu ớt, nhưng lại không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

Ted Leal hơi mở to hai mắt và nhìn chằm chằm vào Thủy thủ bằng ánh mắt khá áp lực.

"Thả lỏng một chút nào, Người coi giữ bí mật - tiếp xúc với không gian thứ chính là như vậy, dính một chút sẽ phải dính cả đời,' Thủy thủ dường như không để ý đến ánh mắt này, gã đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, lười biếng tựa vào đống dây thừng: "Mặc dù ngài đã chạy ra khỏi nơi đó một cách khó tin - tôi tạm thời không tò mò rốt cuộc kỳ tích thế nào đã bảo vệ được ngài, nhưng rõ ràng, không gian thứ vẫn lưu lại một chút xíu dấu vết trên người ngài... So với những kẻ xui xẻo vô tình nhìn thoáng qua không gian thứ mà phát điên thành quái vật, chút ảnh hưởng này đã là rất may mắn rồi."

"... Đây cũng là điều mà một thủy thủ' nên biết?"

"Đúng vậy.' Thây khô gật đầu như chuyện đương nhiên, hiển nhiên chẳng chút quan tâm người khác có tin hay không.

Ted Leal: ”...'

Thủy thủ lại không hề để ý đến phản ứng của Ted, thây khô đáng sợ chỉ điều chỉnh lại vị trí tựa của mình, khiến bản thân càng uể oải nằm nửa người trong đống dây thừng, sau đó vừa lắc chai rượu vừa lẩm bẩm: "Nghĩ thoáng một chút, thế giới này chính là như vậy, nghĩ thông rồi là một ngày, nghĩ không thông cũng là một ngày, trong tay có rượu cần uống thỏa thích, qua được một ngày là một ngày. Bây giờ tôi không thể ngủ lại được nữa, nếu không tôi nhất định phải ngủ thẳng lèo đến ngày tận thế, nhưng bây giờ như thế này cũng tốt, tôi sẽ mở mắt chờ đợi ngày tận thế đến..." Nói đến đây, Thủy thủ" lại hơi quay đầu lại, cười nửa miệng liếc nhìn Ted Leal.

"Về phần ngài, Người coi giữ bí mật của Chân Lý, ngài còn có chuyện mình phải làm, bây giờ là lúc trở về rồi - quay trở lại với cương vị công tác của ngài, tiếp tục tu bổ ngôi nhà đổ nát lung lay sắp đổ này đi, mặc dù điều này không có tác dụng gì, nhưng có lẽ... Thế giới đang ngày ngày tiến về phía trước trong sự tiếp diễn vô dụng' này, cho đến khi ở cuối hố đột nhiên xuất hiện một con đường... Đến lúc đó, mọi sự níu kéo đều sẽ có ý nghĩa."

Tiếng ồn trầm thấp hỗn loạn một lân nữa từ chỗ sâu trong đầu óc lan tràn ra, hậu di chứng do không gian thứ gây ra khiến Ted Leal lại cảm thấy hoảng hốt một phen. Ông ta cảm thấy trong nhận thức của mình hình như xuất hiện một chút vấn đề. Nhưng trước khi ông ta làm rõ được chuyện gì đã xảy ra, một loạt âm thanh tanh tách lại đột nhiên truyền tới từ boong tàu gần đó, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông ta.

Ông ta nhìn đi theo âm thanh và nhìn thấy một ngọn lửa màu u lục bốc lên từ boong tàu, sau đó ngọn lửa đột nhiên bùng nổ và hóa thành một cánh cửa lửa xoay tròn, một con chim hài cốt khổng lồ toàn thân bốc cháy lao ra khỏi cửa và bay lượn trên đỉnh đầu ông ta.

Ted sửng sốt một lát, vừa định nói gì đó, thì chợt cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị con chim lạ bốc cháy ngọn lửa lôi cuốn bay vào trong cánh cửa.

Cánh cửa lửa ầm ầm vụt tắt, sự im lặng lại quay trở lại boong tàu, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Thủy thủ tựa vào đống dây thừng, cầm chai rượu ngây ra, trong không khí cách người gã không xa, một cái bóng ngọ nguậy bất thình lình xuất hiện ra.

Cái bóng đó nhanh chóng ngưng tụ và cố hóa, bắt đầu hiện ra đường nét và sắc thái, gần như trong chốc lát, cái bóng đã hóa thành một ông già mặc áo choàng trắng cũ kỹ, khuôn mặt nhăn nheo.

Ông lão gầy gò và hơi khom lưng, giống như một lữ khách đã trải qua một cuộc hành trình dài vô số năm tháng. Ông ta đứng trong ánh sáng lạnh lẽo từ vết thương của thế giới, bóng tối mờ mịt dưới chân kéo dài về phía trước, che phủ bóng dáng của Dị thường 077.

Sau một lúc im lặng, ông già mặc áo choàng cũ rách quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn về hướng Ted Leal vừa rời đi thật lâu, khẽ lẩm bẩm: "... Trống rỗng..."

Giây tiếp theo, bóng dáng của ông ta đột nhiên biến mất trong gió, giống như một đoạn thời gian sai lệch lưu lại ảo ảnh ở giây trước, ở giây này biến mất không dấu vất.

Thủy thủ giật mình chốc lát, ngẩng đầu lên có chút nghi ngờ. Gã ngồi dậy khỏi đống dây thừng, đầu tiên vô thức đưa chai rượu trong tay lên miệng uống một ngụm, nhưng sau đó lại cau mày: "Nước này sao lại không có mùi vị...'

Giây tiếp theo, ánh mắt gã cuối cùng rơi vào chai rượu trên tay.

"... Chết tiệtIIH"...

Một quả cầu đá màu trắng xám trên bê mặt có đường vân núi hình cái vòng lặng lẽ trôi nổi trên biển. Một bệ nghiên cứu nhỏ nằm ở phần eo của quả cầu đá tắm trong "ánh sáng mặt trời" màu vàng nhạt. Một số học giả Tinh linh mặc áo choàng nghiên cứu thì đang đứng căng thẳng ở mép bệ, nhìn bóng người phía trước bệ với một chút sợ hãi và lo lắng.

Alice đang đứng đó, giơ đầu lên tò mò tiến lại gần quả cầu đá để quan sát vật thể to lớn kỳ lạ này.

Duncan ấn đầu nàng ta trở về cổ: "Đừng chơi nữa - cẩn thận rơi xuống biển!"

"Ồ ồ..." Alice lập tức rụt cổ lại, hai tay vịn đầu trong khi chớp mắt nhìn "quả cầu đá" trước mặt, nghiên cứu hồi lâu mới nói ra một câu: "Tôi cũng không nhìn ra gì hết...'

"Sau khi đến gần quả cầu đá không nghe thấy hay nhìn thấy thông tin bổ sung' nào sao?" Duncan cau mày, nhìn con rối trước mặt: "Vậy còn 'ánh sáng mặt trời' xung quanh thì sao? Sau khi tiến vào bên trong vật thể phát sáng này, có nghe thấy hay nhìn thấy gì không?

Alice nheo mắt, đảo nhìn ánh sáng vàng bồng bềnh trên mặt biển tựa như một loại rèm pha lê nào đó ở xung quanh - ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt tím xinh đẹp của tiểu thư con rối, giống như sóng nước dập dờn.

Nàng ta nhìn quanh một lúc lâu như vậy, rồi quay sang nói với Duncan: "... Không có thông tin.

Duncan có chút thất vọng: "Không có thông tin?"

Alice ừ một tiếng, sau đó lại cẩn thận xác nhận nội dung xuất hiện "trước mắt" khi bản thân nhìn chằm chằm vào những ánh sáng vàng đó, gật gật đầu: "Ừm, thì không có thông tin."

Duncan tiếc nuối thở dài: "Được rồi, xem ra..."

Anh chợt dừng lại, cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

"Cô đang nói là cô nhìn thấy từ không có thông tin, hay là nói cô không nhìn thấy gì hết?"

Alice tự tin nói: "Tôi nhìn thấy rồi, khắp nơi đều hiển thị không có thông tin..."

Duncan: ”...'

Anh chợt nhận ra sự cần thiết phải hỏi thêm một hai câu nữa khi giao tiếp với cô nàng ngốc nghếch này - Dòng suy nghĩ của con rối này ai có thể ngờ được!?

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị nói tiếp, một loạt âm thanh tanh tách trong không khí gân đó truyền tới lại làm gián đoạn cuộc trao đổi giữa anh và Alice.

Ngọn lửa màu u lục bốc lên, cánh cửa lửa xoay tròn lập tức xuất hiện trong không khí.

"Aye đón người trở về rồi,' Duncan vẫy tay với Alice và quay đầu nhìn về hướng cánh cửa mở ra, nhưng vẻ mặt của anh trong nháy mắt hơi thay đổi trong giây tiếp theo: "Đợi một chút, cánh cửa..."

Lời còn chưa dứt, anh đã nhìn thấy cánh cửa lửa ầm ầm mở ra, ngay sau đó là một bóng người quen thuộc rơi ra khỏi cửa - sượt qua mép bệ rồi rơi thẳng xuống biển phía dưới.

Trong đó xen lẫn với tiếng kêu lên ngắn ngủi của Ted Leal. Con chim hài cốt khổng lô bao phủ trong ngọn lửa bay ra khỏi cửa theo sau ông ta ngay sau đó, lượn hai vòng giữa không trung một cách oai phong lẫm liệt. Sau khi đáp xuống bệ, nó thò đầu liếc nhìn xuống, phát ra tiếng kêu chói tai: "Ngốc ạ, gia biết bay!"

Duncan trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Alice thì thận trọng đi đến mép bệ nhìn xuống, lập tức sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Thực sự sẽ rơi xuống biển à..."

Duncan từ từ quay đầu lại, liếc nhìn Aye, rồi lại đảo mắt nhìn vê hướng Ted Leal rơi xuống. ...'Người coi giữ bí mật" xui xẻo đó sao lại đắc tội con chim bồ câu này rồi?
Bình Luận (0)
Comment