Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 693 - Chương 692: Mọi Thứ Người Coi Giữ Bí Mật Nhìn Thấy

Chương 692: Mọi Thứ Người Coi Giữ Bí Mật Nhìn Thấy Chương 692: Mọi Thứ Người Coi Giữ Bí Mật Nhìn ThấyChương 692: Mọi Thứ Người Coi Giữ Bí Mật Nhìn Thấy

Ted Leal quấn chăn dày ngồi trong căn phòng nhỏ của trạm nghiên cứu, có người đưa tới một tách trà nóng sờ vào vẫn còn nóng. Ông ta bưng tách trà, ngẩng đầu lên nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn."

"Không có gì!" Alice nghiêm túc đáp lại, sau đó bắt đầu tò mò quan sát "Người coi giữ bí mật" vừa được vớt lên từ trong biển, qua một lúc sau mới quay sang nói với Duncan bên cạnh: "Thuyền trưởng, tâm trạng của ông Ted có vẻ không được tốt lắm!"

"Tôi rơi xuống biển - hai lần!" Ted ngẩng đầu nhìn về phía Duncan đứng ở một bên, nói giữa chừng còn bất giác run cầm cập - cái lạnh trên cơ thể không phải là vấn đề đối với một vị Thánh đồ, ông ta run câm cập như vậy ngược lại giống như ngâm mình trong cái lạnh của vận mệnh hơn: "Lần thứ nhất rơi ra từ trong không gian thứ, lần thứ hai bị một con chim bồ câu ném ra ngoài!"

Ông ta lại run cầm cậm một lúc, quay đầu trừng mắt nhìn con chim bồ câu trắng mập mạp đang ưỡn ngực đi đi lại lại trên sàn nhà với vẻ đây oán giận. Kẻ sau dụi dụi cái mỏ xuống sàn, ngoẹo đầu một mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một mắt rơi trên người Ted, vỗ vỗ cánh: "Ông nhìn gì?"

"Ông chắc chắn đã đắc tội Aye rồi,' Giọng của Duncan vang lên, lộ ra vẻ ung dung và điềm tĩnh: "Bình thường nó không ném hành khách xuống biển đâu."

"Không có khả năng là con chim bồ câu này của ngài có bản tính độc ác sao?" Ted trừng mắt, trông khá phẫn nộ và bất bình: "Lúc ném tôi xuống nó còn giễu cợt nữa, người ở đây đều nghe thấy..."

"Điều đó chắc chắn không thể nào, Aye là một con chim bồ câu hòa bình," Duncan lập tức xua tay và chỉ vào Aye đang đi loanh quanh: "Ông nhìn xem, nó có màu trắng."

Ted nghe vậy ngẩn ra, sững sờ không theo kịp nhịp điệu của Duncan - ông ta chưa bao giờ nghe nói qua con chim bồ câu hòa bình là có ý nghĩa gì...

Có điều, Duncan đã quen với tình huống không ai có thể tiếp được lời mình thuận miệng nói ra. Anh chỉ xua tay một cách thờ ơ: "Ta đoán lúc Aye đưa ông đến đây ông chắc chắn phối hợp không ra gì.'

"... Được rồi, tôi thừa nhận,' Ted suy nghĩ một lúc rồi bất lực thở dài: "Nhưng điều này không thể trách tôi - tôi đâu có biết con chim bồ câu này của ngài, cho dù ngọn lửa kia trông quen mắt, nhưng đột nhiên có một con chim hài cốt quái lạ bay ra cuốn tôi vào trong một không gian tối tăm và quỷ dị, phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên là cảm giác bị uy hiếp, có hành động kháng cự là chuyện khó tránh khỏi..."

Lucrecia ở bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng đột nhiên nói ra một câu: "Sau đó ông không đánh lại con chim bồ câu, còn bị con chim bồ câu ném xuống biển."

Ted Leal: "... Chúng ta có thể đừng thảo luận về con chim bồ câu nữa được không?" "Có lý,' Duncan gật đầu, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế cạnh Ted: "Vậy thì chủ đề vê con chim bồ câu dừng ở đây, tiếp theo chúng ta thảo luận một chút về không gian thứ."

"Ờ..." Ted lẩm bẩm trong cổ họng, trên mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ cổ quái. Nhưng có lẽ những trải nghiệm khó bề tưởng tượng liên tục xảy ra đã tôi luyện thần kinh của ông ta rất nhiều, ông ta rất nhanh bình tĩnh lại (cam chịu số phận), hít một hơi và ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía.

Nhân viên công tác của học viện đóng quân ở đây gần như lập tức rời khỏi phòng trong nháy mắt và đóng cửa lại - Trong vòng vài giây, nơi này ngoài ông ta ra chỉ còn lại Duncan, Alice và Lucrecia.

"Tôi đã kể cho Thuyền trưởng Lawrence tất cả những trải nghiệm mà tôi có thể nhớ lại,' Sau khi tất cả những nhân viên không liên quan đều rời đi, Ted Leal mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa nói vừa nhớ lại: 'Không gian thứ đã để lại một bóng mờ hỗn độn trong đầu óc tôi, một phần ký ức vì thế mà trở nên mơ hồ không rõ, tôi chỉ có thể nhớ được những mẩu ngắn không liên quan, chẳng hạn như những 'sự vật' im lặng, to lớn mà lại quái dị mà tôi từng chính mắt trông thấy, phần nội dung này ngài hẳn đã biết rồi...

"Đúng vậy, Lawrence đã báo cáo tình hình cho ta, nhưng có một số chuyện phải trao đổi trực tiếp mới có thể hiểu rõ hơn," Duncan thản nhiên nói: 'Chẳng hạn như hình thái cụ thể của những sự vật mà ông chính mắt trông thấy đó... Những gì Lawrence thuật lại chung quy không bằng gặp trực diện nghe ông kể..."

Vừa nói, anh vừa tiện tay lấy ra một bức vẽ trên bàn bên cạnh.

Đó là một số bản phác thảo do Duncan tự vẽ sau khi nhận được tình hình do Lawrence báo cáo và trước khi Ted Leal được Aye mang về.

Ted Leal tò mò cầm lấy tờ giấy Duncan đưa tới, sau khi nhìn thấy nội dung miêu tả trên đó, ông ta lập tức hơi trợn to hai mắt.

Những gì vẽ trên giấy không phải là thứ ly kỳ đáng sợ gì - Nó chỉ là đường nét của một số cửa ra vào và cửa sổ, một số cây cột với những đường nét trang nhã và phức tạp, một số hoa văn sắt cong cong quẹo quẹo.

Tuy nhiên,'phong cách" và "cảm giác" mà chúng thể hiện ra đối với Ted Leal mà nói lại không thua gì những cự vật ly kỳ đáng sợ tận mắt nhìn thấy trong trong không gian thứ lần nữa.

Ông ta ngập ngừng ngẩng đầu lên và thấy Duncan đang bình tĩnh nhìn vào mắt mình.

"Có phải loại phong cách này không?" Duncan nhẹ nhàng hỏi.

Ted Leal há miệng, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào hàng loạt kết cấu từng phần của các tòa kiến trục được vẽ ra trên tờ giấy, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "... Đúng vậy, đó là một tòa kiến trúc to lớn trong bóng tối, giống như một cung điện, nhưng cũng giống như một dinh thự khổng lồ và phức tạp quá mức. Nó treo ngược trên đỉnh đầu tôi, đỉnh nhọn của nó khiến người ta liên tưởng đến những tòa tháp đen u ám ở các thành bang phía bắc, cửa ra vào và cửa sổ của nó hẹp dài mà cao ngất, bên ngoài mỗi cửa sổ đều bị vật chất tối tựa như bụi gai bao phủ và chặn lại..." Ông ta dừng lại, thoáng nhớ lại và sắp xếp một lúc, rồi lại nói tiếp: "Cả tòa kiến trúc đó duy trì vẻ im lìm trong bóng tối, giống như một con thú khổng lồ đã chết đi nhiều năm, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó... Tôi nhìn thấy bên trong một số cửa sổ của nó sẽ xuất hiện tia sáng mờ ảo, thật giống như vẫn có người hoạt động bên trong nó, khi đó toàn bộ tòa kiến trúc đều tựa như muốn sống lại vậy..."

Duncan im lặng lắng nghe Ted Leal mô tả, nghiêm túc nhìn những ô cửa sổ, những cây cột và những hoa văn trang trí mà mình vẽ ra trên giấy.

Đó là sự vật trong Dinh thự Alice - Mặc dù những gì Ted Leal nhìn thấy chỉ là kết cấu bên ngoài của tòa kiến trúc, nhưng về mặt phong cách, cả hai đều thống nhất rõ ràng.

Ted Leal nhìn thấy quả nhiên là Dinh thự Alice.

Dinh thự Alice nằm ở không gian thứ.

Nhưng Duncan nhớ rõ ràng rằng, sau khi "phòng ngủ của nữ chủ nhân" ở chỗ sâu trong Dinh thự Alice bị Lei Nora "mang đi", ở đó đã để lại một cái hố to lớn, anh nhìn ra ngoài từ cái hố, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô biện, không hề nhìn thấy luông ánh sáng hỗn loạn mang tính biểu tượng và cái bóng thực thể khổng lồ trong không gian thứ... nếu không thì lẽ ra anh đã phải nhận ra rằng dinh thự nằm ở không gian thứ rồi.

Điều này là tại vì sao?

Là do những gì Ted nhìn thấy trong không gian thứ chỉ là "hình chiếu" của Dinh thự Alice? Hay là nói... lần trước lúc bản thân nhìn ra ngoài từ cái lỗ lớn bên trong dinh thự... đã có thứ gì đó "che khuất" tâm nhìn của mình?

Duncan cau mày thật chặt, lâm vào trâm tư hồi lâu. Ted thì sau khi nín lặng mấy phút rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tôi nhìn thấy rốt cuộc là gì? Hình như ngài rất quen thuộc với nó?”

"Quen, ta thường đến đó,' Duncan khẽ gật đầu: "Nhưng đừng hỏi chỉ tiết - vì sức khỏe thể chất và tinh thân của chính ông."

".. Được rồi, dù sao thì đó cũng là không gian thứ,' Ted phản ứng ngay lập tức, nhưng sau đó biểu cảm trên mặt lại có chút cổ quái: "Lahem phù hộ, thật không ngờ rằng tôi vậy mà thực sự thảo luận chuyện về không gian thứ với ngài... Tôi đã đến đó, còn sống sót trở về, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy điều này có chút không chân thực."

"Bây giờ ông mới bắt đầu cảm khái những điều này ngược lại có hơi muộn," Duncan xua tay, ngay sau đó lại nói: "Ông còn nhắc đến, dinh thự lộn ngược khổng lồ đó đã thay đổi trước mắt ông và biến thành một loại kết cấu giống như một con tàu khổng lồ?"

"Trên thực tế... tôi hoàn toàn không xác định được thứ đó rốt cuộc là gì,' Ted Leal do dự chốc lát, cuối cùng chọn cách thận trọng nói ra: "Trải nghiệm trong không gian thứ giống như du hành qua các lớp ảo ảnh, lý trí và nhận thức của tôi dường như bị chia tách vận hành độc lập trong hai chiêu không gian. Tôi nhìn thấy rất nhiều thứ, rôi chúng thường sẽ thay đổi thành... 'diện mạo' khác trong nháy mắt. Mà trong những thay đổi này chỉ có một phần là thực sự xảy ra, còn phần còn lại giống như đầu óc tôi đang tự tiến hành tổ chức lại đối với những thông tin khó hiểu."

Duncan suy nghĩ một chút, rồi đưa một mảnh giấy trắng khác và bút chì đến trước mặt Ted Leal: "Bất luận đó có phải là ảo giác hay không, bây giờ ông vẫn có thể vẽ ra diện mạo thay đổi trong nháy mắt' của ngôi dinh thự đó chứ?"

Ted Leal do dự một lúc, sau đó cầm lấy giấy bút: "... Tôi thử xem."

Người coi giữ bí mật của Chân Lý trùm chăn đi đến trước bàn, bắt đầu cúi xuống phác thảo những ảo giác mơ hồ mà ông ta đã nhìn thấy trong không gian thứ.

Duncan đứng ở một bên, nghiêm túc và kiên nhẫn quan sát.

Dưới ngòi bút của Ted Leal, một số đường nét trừu tượng lộn xộn dần dần hiện ra trên trang giấy.

Tuy nhiên, Lucrecia ở bên cạnh tò mò quan sát lại dân dân cau mày: "Đây chính là... con tàu khổng lô mà ông nói?"

Nàng ta chỉ nhìn thấy nhiều đường nối qua loa, tựa như một số "mảnh" hình học trừu tượng nào đó ghép lại với nhau thành một cấu trúc hình thoi dài về tổng thể, hoặc một loại "hình trụ” bất đối xứng nào đó, nó thực sự chênh lệch rất nhiều với "tàu" trong nhận thức của nàng ta.

Nhưng giây tiếp theo, nàng ta chú ý tới biểu cảm của Duncan đang trở nên nghiêm túc dần sau khi nhìn thấy những "hình vẽ trừu tượng” đó.

Cha đã nhìn ra được gì từ những đường nét trừu tượng kỳ lạ này!

Ông thấy qua thứ này?!

Trong lòng Lucrecia đột nhiên nổi lên nghi ngờ, nhưng còn chưa kịp hỏi thì Ted Leal đã đặt cây bút chì trên tay xuống.

"Tôi biết thứ này nhìn không giống 'tàư', nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy nó, trong đầu tôi đã cho rằng đây hẳn là một loại tàu' nào đó, Ted Leal ngẩng đầu lên và nói với Lucrecia: " Tôi không thể nói rõ điều này là chuyện thế nào, cứ như thể một loại 'kiến thức' nào đó in trực tiếp khắc vào suy nghĩ của tôi, hoặc là một loại mặc khải' nào đó..."

Duncan vẫn đang chăm chú nhìn những đường nét lộn xộn mà Ted đã vẽ trên giấy, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "... Vẽ xong rồi?"

Ted Leal gật đầu: "Vẽ xong rồi."

Duncan cau mày thật chặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Chỉ vậy thôi? Chỉ phân này thôi à?"

Ted Leal cuối cùng ý thức được điều gì đó từ thái độ của Duncan, ông ta hơi do dự: "Đó là tất cả những gì tôi thấy... Có chỗ nào không đúng sao?"

Duncan im lặng vài giây, sau đó đột nhiên bước tới một bước, chỉ vào hình vẽ trên tờ giấy: "Ta không chắc... nhưng trên lý thuyết, ông vẽ ra đây có thể chỉ là một phần ba cấu trúc của nói"
Bình Luận (0)
Comment