Chương 693: Cái Bóng Phát Giác Sau Sự Việc
Chương 693: Cái Bóng Phát Giác Sau Sự ViệcChương 693: Cái Bóng Phát Giác Sau Sự Việc
"Một phần ba cấu trúc?"
Ted Leal nhất thời sửng sốt sau khi nghe thấy lời nói của Duncan. Ông ta có chút ngờ vực nhìn những đường nét mình vẽ ra trên giấy, mà ngay cả bản thân ông ta nhìn vào cũng cảm thấy trừu tượng và lộn xộn - Bình tâm mà suy xét, ông ta cho rằng mình vẽ rất tệ, nhưng đây đã là hình ảnh gần với "ấn tượng ban đầu" nhất mà ông ta có thể nhớ lại. Ảnh hưởng còn sót lại của không gian thứ đã quấy nhiễu đầu óc của ông ta trong thời gian dài, khiến ông ta mãi không thể nhớ rõ ràng chỉ tiết của những ký ức đó. Bản thân ông ta đều rất khó phác họa ra hình ảnh nguyên vẹn từ trong những đường nét rời rạc này.
Tuy nhiên, từ giọng điệu của Duncan, ông ta lại ý thức được "Thuyền trưởng ma" không chỉ nhìn ra những gì được vẽ trên mảnh giấy này, thậm chí... hắn còn biết thứ này vốn dĩ nên trông như thế nào.
Duncan đứng trước bàn, cau mày cẩn thận quan sát chỉ tiết bức tranh Ted vẽ xuống. Lại một lúc sau, anh chỉ vào một chỗ nào đó trên bức tranh: "Cấu trúc ở đây bị gãy rồi ư?"
Ted cau mày, cố gắng nhớ lại một lúc, trong đầu cuối cùng cũng hiện lên một ấn tượng mơ hồ: "Hình như là thế... nhưng tôi không chắc. Tôi chỉ thoáng liếc thấy, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy cấu trúc hoàn chỉnh ở mặt bên của nó..."
"Đây là chỗ gãy, sau đó kéo dài ra phía ngoài; Đây là một số cấu trúc kết nối,' Duncan không để ý đến sự ngập ngừng trong lời nói của Ted, chỉ tiện tay cầm bút chì lên và phác họa nhanh những đường nét vào khoảng trống trên bức tranh, dưới ngòi bút của anh, một sự vật quái dị có cấu trúc tam thể đối xứng mà Ted và Lucrecia nhìn vào hoàn toàn chẳng liên quan gì đến "tàu" nhanh chóng được phác họa ra: "Nó do ba cấu trúc chính tạo thành... Đây là vị trí của nhóm động cơ đang ở..."
Lucrecia đã bất giác tiến tới phía trước "bức tranh" quái dị này, nhìn chằm chằm nó chừng nửa phút sau, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Đây rốt cuộc... là cái gì?"
Duncan không ngẩng đầu lên, sau khi trâm mặc mấy giây, anh nhẹ nhàng trả lời: "Nó tên là tàu Hy Vọng Mới
Lucrecia và Ted Leal trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Tàu Hy Vọng Mới?"
AIice cũng bu tới, hỏi theo chậm nửa nhịp: "Tàu Hy Vọng Mới là cái gì?"
Duncan ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp và cổ quái rơi vào trên người con rối Gothic. Thế nhưng người sau dường như không có chút phản ứng, chỉ ngoẹo đầu: "Ngài nhìn tôi làm gì?"
".. Đó là một con tàu, một con tàu vũ trụ,' Duncan thu lại ánh mắt và nói bằng một giọng trâm với giọng điệu tinh tế mà cả anh thậm chí còn không biết cảm xúc của mình: "Nó đã đến thế giới này từ rất rất nhiêu năm về trước... hoặc là nói, đâm sâm như những mảnh vỡ khác vào đống đổ nát của thế giới mà chúng ta đang ở."
"Tàu vũ trụ? Một con tàu biết bay?" Ted Leal nói với giọng ngạc nhiên, ngay sau đó phản ứng lại: "Ý ngài là một 'mảnh vỡ thế giới' khác? Một con tàu bay tên là 'Hy Vọng Mới, một phần xác của nó rơi vào trong không gian thứ, hơn nữa còn biến thành tòa dinh thự mà tôi đã thấy... ?"
Ông ta giơ tay lên và ra hiệu, với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Duncan không trả lời sự nghi ngờ của Người coi giữ bí mật của Chân Lý, mà chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào bức tranh trên bàn lân nữa trong một lúc lâu - Dựa trên cơ sở Ted Leal đã vẽ, những nét vẽ đơn giản đã phác thảo ra bản vẽ sơ bộ của một con tàu vũ trụ khổng lô, mặc dù không thể nói là một sự khôi phục hoàn hảo, nhưng quả thực chính là "Hy Vọng Mới”, kéo theo ngọn lửa dài rơi vào thế giới này mà anh nhìn thấy trong ảo cảnh kia.
Anh vẫn nhớ lúc ban đầu mình làm thế nào nhìn thấy được ảo cảnh đó.
Đó là để kiểm tra "chìa khóa lên dây cót" của Alice, anh cho ngọn lửa của mình lan tràn vào bên trong chiếc chìa khóa bằng đồng - giống như mỗi lân sử dụng phương pháp tương tự để dò xét vật phẩm siêu phàm, anh nhìn thấy trong "chìa khóa lên dây cót" cất chứa "tiếng vọng”.
Trong "tiếng vọng" đó, chiếc chìa khóa lên dây cót của Alice đã trở thành một loại... phương tiện truy cập dữ liệu kỳ lạ nào đó, Hy Vọng Mới đã rơi vào cảnh cuối cùng của ảo cảnh.
Trong một thời gian dài tới nay, anh vẫn đang tìm kiếm manh mối liên quan đến "tàu vũ trụ", tìm kiếm những truyền thuyết hoặc ghi chép lịch sử còn sót lại trên thế giới này có thể liên quan đến sự kiện rơi vỡ thời thượng cổ. Đồng thời, anh cũng thường xuyên suy nghĩ về một câu hỏi —
Tại sao bên trong “chìa khóa lên dây cót" của Alice lại ghi lại ảo cảnh lúc tàu Hy Vọng Mới rơi vỡ?
Mối liên hệ giữa con rối Gothic dường như vô hại này và một con tàu vũ trụ rơi vỡ vào thời thượng cổ là gì?
Khoảng cách giữa "con rối" và "tàu vũ trụ" quá lớn, đến nỗi ngay cả với năng lực liên tưởng của Duncan, thực sự cũng không thể kết nối hai thứ lại với nhau. Nhưng bây giờ... một manh mối còn khó tin hơn lại xuất hiện trước mặt anh.
Ted Leal đã nhìn thấy Dinh thự Alice trong không gian thứ - Dinh thự đó, tại một số khoảnh khắc nào đó, sẽ phơi ra dáng vẻ một phần ba xác của tàu Hy vọng Mới!
Không phải Duncan chưa từng nghi ngờ trí nhớ hoặc diễn đạt của Ted Leal, nhưng anh nhanh chóng loại trừ khả năng có vấn đề trong mặt này - Ted Leal không thể tự dưng mô tả được một sự vật mà ông ta chưa từng nhìn thấy, ngay cả khi trí nhớ của ông ta xảy ra hỗn loạn, ông ta cũng không thể phác thảo ra cấu trúc hạm tàu của "Hy Vọng Mới" trong sự hỗn loạn 'khéo' như vậy.
Một số manh mũi lộn xộn và đứt đoạn tựa như đang lặng lẽ kết nối với nhau, trong đầu Duncan hiện lên một số phỏng đoán khó tin.
Theo những suy nghĩ dâng trào trong đầu, Duncan thò tay vào túi và lục tìm chiếc chìa khóa bằng đồng dùng để lên dây cót cho Alice.
Chiếc chìa khóa bằng đồng lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, chiếc chìa khóa kim loại lạnh lẽo hiện lên ký hiệu "oo" kinh điển ở cuối, như thể mọi bí mật đều được giấu kín trong sự im lặng vô tận.
Sau một lúc, anh cất chìa khóa đi và khi ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ánh mắt tò mò nhưng lại do dự của Lucrecia và Ted Leal.
"Trước tiên hãy nói về những thứ khác đi,' Duncan lắc đầu, ánh mắt rơi vào Ted: "Ông còn nhìn thấy gì trong không gian thứ?"
Ted gật đầu, ông ta ý thức được rằng "Hy Vọng Mới" có thể chỉ hướng một loại bí mật cổ xưa và nguy hiểm nào đó, nên kiềm chế lòng hiếu kỳ của bản thân một cách lý trí và bắt đầu tiếp tục kể vê những cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi mà mình đã thấy trong không gian thứ.
Thứ khổng lồ đứng lặng trên vùng đất hoang, ngai vàng và bóng dáng khổng lồ không đầu, chiến sĩ vô danh chết dựa vào đống đổ nát, cùng với đủ thứ kỳ quái khác không thể phân biệt rõ rốt cuộc là thật sự tôn tại hay là ảo tưởng trong đầu.
Duncan không tiếp tục ngắt lời, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, mãi đến khi lời kể của Ted Leal kết thúc, anh mới thở dài một hơi.
Thi thể không đầu trên ngai vàng, chiến sĩ vô danh bên cạnh đống đổ nát kỳ lạ, cấu trúc khổng lồ đứng sừng sững trên vùng đất hoang... Những thứ này quả thực khó tưởng tượng nổi, nhưng bất cứ thứ gì cũng có thể xuất hiện trong không gian thứ - Ít nhất theo Duncan thấy, những thứ này còn dễ chấp nhận hơn nhiều so với "Dinh thự Alice xuất hiện trong không gian thứ" cùng "Dinh thự Alice chính là một phần của Hy vọng Mới".
"... Thật đúng là một chuyến hành trình đặc sắc đến làm người ta ấn tượng sâu sắc,' Sau khi cũng im lặng lắng nghe một lúc lâu, Lucrecia đã phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Mười lăm phút... Ted các hạ, những điều ông trải qua trong mười lăm phút này đã đủ để nhiều học giả nghiên cứu một đời.'
"Tôi có thể dùng trải nghiệm mười lăm phút này viết đủ số bài luận văn học thuật trong suốt quãng đời còn lại, nhưng thành thật mà nói, tôi thà không có tự mình trải nghiệm điêu này còn hơn,” Ted thở dài: "Mọi người biết không? Đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng ồn ào ong ong đó trong đầu... Chúng giống như những sinh vật sống đang chui rúc loạn khắp nơi trong ý thức của tôi. Dù tôi đã trải qua huấn luyện hà khắc về tâm lý kiên cường và lý thuyết kiểm soát ý chí, nhưng việc chống lại tiếng ồn này cũng có vẻ khó khăn lạ thường. Hơn nữa, loại hậu di chứng này rất có thể sẽ còn kéo dài rất lâu..."
Ông ta nói đến đây thì nhún vai, sắc mặt trông hơi kém —
"Mà tệ hơn nữa, ngày mai tôi còn phải quay trở lại học viện, đối mặt với những sinh viên đần độn ngu xuẩn kia... Những quan điểm đơn thuần mà lại ngu ngốc mà bọn họ phát biểu trong lĩnh vực học thuật đơn giản mà nói là 'tiếng ôn không gian theo một ý nghĩa khác đối với tôi...'
Người coi giữ bí mật lẩm bẩm, đau khổ đưa tay lên che trán, rõ ràng là âm vang của không gian thứ đan xen với bóng đen có thể đoán trước được của tương lai, đã tạo thành một bóng đen đậm đặc trong lòng ông ta. Duncan thấy vậy cũng không thể an ủi được gì, chỉ có thể khẽ thở dài, giơ tay vỗ vỗ vai Ted: "Ta rất hiểu loại cảm giác này."
Ted ngược lại có chút kinh ngạc, nghi hoặc ngẩng đầu liếc nhìn Duncan: "Làm sao ngài có thể hiểu được?"
Duncan nhất thời ngẩn ra, cảm thấy vấn đề này khó có thể giải thích rõ ràng. Nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu anh liền hiện lên sách bài tập của Shirley, cùng với nét vẽ nguệch ngoạc của Alice.
"... Trên tàu của ta có những học trò còn đơn thuần hơn sinh viên của ông."
Ted thừ ra một lúc, cũng không biết hiểu được bao nhiêu, gật đầu với vẻ mặt phức tạp: "Xem ra... bình thường ngài cũng không dễ dàng mấy."
Sau đó ông ta bình tĩnh lại, dường như cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi nhớ lại chuyện liên quan đến không gian thứ thời gian lâu, muốn thả lỏng đầu óc một lát. Nhưng chưa đầy nửa phút, ông ta dường như lại chợt nhớ tới một điều khác.
"Còn một tình huống khác,' Ted ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Không phải về không gian thứ, mà là về... Bạch Tượng Mộc Hào."
"Bạch Tượng Mộc Hào?" Duncan có chút khó hiểu: "Con tàu đó thì làm sao?"
"... Tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Dù sao lúc đó tôi đã chịu sự ảnh hưởng bởi không gian thứ, nhận thức và suy nghĩ đều rất hỗn loạn. Nhưng tôi luôn cảm thấy... lúc nói chuyện với 'Thủy thủ' trên Bạch Tượng Mộc Hào, có chỗ nào đó không đúng lắm”"
Nghe Ted nói, vẻ mặt của Duncan trở nên nghiêm túc.
"Thủy thủ... ông đang nói đến 'dị thường' có số thứ tự 077? Hắn có chỗ nào không đúng?"
"Tôi không thể nói rõ, nhưng sau khi quay lại đây, tôi nhớ lại cảm giác khi nói chuyện với 'dị thường lúc đó, luôn cảm thấy khi đó hình như tôi không chỉ đang nói chuyện với 'hắn,' Ted Leal cau mày, vừa cân nhắc lời nói vừa cố nhớ lại: "Khi đó tôi với hắn bàn luận vê một số quan điểm về thế giới, vê cái nhìn đối với thế giới khi bản thân là một 'dị thường'. Khi hắn trả lời tôi... tôi luôn cảm thấy mình dường như có thể nghe thấy rất nhiêu âm thanh... như thể có thứ gì khác đang ẩn náu trên con tàu đó, hơn nữa còn ẩn náu bên cạnh 'Thủy thủ' vào thời điểm đó."