Chương 694: Tiếng Chuông Thúc Giục
Chương 694: Tiếng Chuông Thúc GiụcChương 694: Tiếng Chuông Thúc Giục
"Thuyền trưởng! Ngài tin tôi mà! Phong cách hành sự của tôi ngài biết đấy - Đừng nói đến chuyện trộm rượu trong bộ sưu tập của ngài, tôi vừa bước tới cửa phòng ngài bắp chân đã bắt đầu bị chuột rút rồi... Tôi thực sự không biết thứ này làm sao rơi vào trong tay tôi nữa!"
Dị thường 077 gân cổ gào khóc với Lawrence, tiếng ôn lớn đến nỗi người của nửa boong tàu đều có thể nghe thấy, các thủy thủ đi ngang qua xung quanh không khỏi ghé mắt, tò mò xem "thành viên" đặc biệt nhất trên Bạch Tượng Mộc Hào này rốt cuộc lại gây ra hỗn loạn gì.
Lawrence tóc hoa râm thì cau mày, không để ý đến tiếng kêu gào và tiếng hú của thây khô trước mặt mà trâm ngâm nhìn hai chai rượu đặt trên boong bên cạnh.
Tất nhiên ông ta tin những gì Thủy thủ nói - Mặc dù thường ngày thây khô này có nhiều hành vi không đáng tin cậy, nhưng duy chỉ có chuyện “nhìn thấy thuyền trưởng thì bắp chân bị chuột rút" này gã trước giờ luôn rất đáng tin cậy.
"Dị thường" sợ linh hỏa như sợ thiên địch này không thể chủ động chạy đến phòng thuyền trưởng trộm đồ, cho dù hai chai rượu này có đặt ở trên bàn, gã cũng sẽ không động vào.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lawrence đột nhiên ngẩng đầu lên: "... Ted Leal tiên sinh vừa mới rời đi à? Trước khi rời đi, ông ấy vẫn luôn ở cùng ngươi ư?"
Thủy thủ nghe vậy ngẩn ra, tuy không biết thuyền trưởng vì sao đột nhiên chuyển chủ đề sang hướng này, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy vừa mới rời đi, trước khi rời đi vẫn luôn trò chuyện với tôi."
Lawrence nhìn chằm chằm vào mắt Dị thường 077: "Hai người đã nói những gì?"
"... Thi từ ca phú?" Dị thường 077 thản nhiên nói, sau đó vội xua tay trước khi lão thuyền trưởng thay đổi sắc mặt: "Điều đó tất nhiên là không thể... Hình như là thế giới quan hay gì đó? Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Chúng tôi hình như nói chuyện rất lâu. Tôi cảm thấy Người coi giữ bí mật đó tràn đây tâm sự, nói chuyện với tôi rất nhiều về thế giới, tương lai, cuộc sống, vân vân...'
Gã ngập ngừng dừng lại khi nói đến dây, rồi lại có chút do dự lẩm bẩm: "Hình như tôi còn mời ông ta uống rượu, nhưng ông ta không uống... Quái lạ, rốt cuộc tôi có mời hay không mời..."
Lawrence khẽ cau mày, ông ta nghiêm túc quan sát biểu hiện và hành vi của thây khô trước mặt, đợi đối phương lẩm bẩm hồi lâu mới lại hỏi: "Vậy ngươi còn nhớ mình đã trả lời như thế nào không? Ngươi còn nhớ mình đã nói những gì không?”
Thủy thủ lập tức ngừng lẩm bẩm, ngay sau khi trên mặt hiện lên một tia ký ức, vẻ mặt của gã trở nên bối rối và bất an.
"Tôi... hình như không còn nhớ nữa? Tôi hẳn đã nói với ông ấy rất nhiều thứ, nhưng hình như tôi chỉ nhớ được vài chữ như vậy... đa phần tôi dường như đều chỉ nói nhảm..." Dị thường 077 lải nhải, có chút bức rức nhìn thuyên trưởng: "Chờ đã, tôi nhớ ra rồi... tôi không muốn nói chuyện, nhưng khi đó hình như luôn có một giọng nói nói chuyện với tôi, dẫn dắt tôi mở miệng... Điêu này có vẻ hơi sai sai, thuyên trưởng ạ?"
"Không đúng... tất nhiên là không đúng." Lawrence nhẹ nhàng nói. Mà đi cùng với lời nói của ông ta, một tâng ngọn lửa màu u lục yếu ớt đã lặng lẽ hiện lên bên người ông ta, đồng thời lưu chuyển dọc theo boong tàu hướng về bốn phía. Trong cùng lúc đó, trên mặt biển bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào cũng hiện lên một bóng đen khổng lồ trong im hơi lặng tiếng - Hắc Tượng Mộc Hào xuất hiện bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào như một hình ảnh phản chiếu nhô lên từ trong biển. Trên bóng hạm bao quanh căn phòng tối, đèn đuốc lập lòe, đường nét nhấp nhô bất định.
Dị thường 077 giật mình trước động tĩnh đột ngột này, vừa vội vã nhảy né tránh linh hỏa lan tràn trên boong tàu vừa kêu la: "Này thuyền trưởng, ngài đang làm gì đây vậy..."
"Trên tàu có một vị khách không mời mà đến - mặc dù hiện tại có thể hắn đã rời đi; Lawrence liếc nhìn Dị thường 077 và thản nhiên nói: "Martha nói với ta rằng, bà ấy nhìn thấy một bóng dáng không thuộc vê một trong số chúng ta trong hình ảnh phản chiếu của Bạch Tượng Mộc Hào, bóng dáng đó đã từng đứng bên cạnh ngươi."
Thủy thủ sửng sốt một lát, vẻ mặt dân dần trở nên kinh hãi: "... Mẹ kiếp!"...
"Suy đoán của ông là đúng, lúc đó trên Bạch Tượng Mộc Hào quả thực đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến - hắn ở gần Dị thường 077,' Duncan gật đầu với Ted Leal: "Ông cảm thấy mình 'nghe' thấy hai giọng nói, một trong số đó chắc hẳn đến từ 'vị khách không mời kia."
Ted Leal chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của Duncan, đoán: "... Là Bạch Tượng Mộc Hào đã truyền tin tức tới à2 Lão thuyền trưởng đó bắt được người rồi ư?"
"Chưa bắt được,' Duncan lắc đầu: "Đối phương rất nhanh nhạy và đã rời tàu trước khi Lawrence và Martha phát giác.'
"Rời đi?" Ted Leal nghe vậy tỏ vẻ nghi hoặc: "Trên biển rộng bao la có thể chạy đến..."
Ông ta đột ngột dừng lại, dường như với tư cách là "Người coi giữ sự thật của Chân Lý", ông ta đã đưa ra câu trả lời có khả năng xảy ra nhất từ kinh nghiệm của chính mình.
Duncan thì khẽ gật đầu sau khi nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của đối phương: "Ông còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và "Thủy thủ' đó không?”
"Nhớ." Ted Leal lập tức nói, sau đó ông ta nhanh chóng nhớ lại một lúc, rồi nói ra những gì mình đã nói với "Thủy thủ" khi đó với Duncan không bỏ sót điều gì.
Nghe đối phương kể lại, vẻ mặt của Duncan cũng dần dần trở nên nghiêm túc, cuối cùng anh gật đầu: "Quả nhiên... Đây không thể nào là điều mà Thủy thủ chủ động nói ra."
Ted Leal có chút bối rối: "Sao ngài có thể chắc chắn như vậy?"
"Hắn không có trình độ học vấn cao đến thế."
Ted Leal: ”...'
"Xem ra chúng ta có lẽ có thể xác định được danh tính của vị khách không mời mà đến rồi," Duncan nhẹ nhàng thở ra: "Lý thuyết này nghe có vẻ hơi gần với luận điệu về ngày tận thế của Chung Yên truyền đạo sĩ, nhưng càng giống một phiên bản tương đối ôn hòa và logic hơn. Người nói chuyện với ông hẳn là một tên Chung Yên truyền đạo sĩ ở trạng thái lý trí - Lúc đó hắn ẩn náu trên Bạch Tượng Mộc Hào và nói chuyện với ông qua miệng của 'Thủy thủ -"
Nói đến đây anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Theo tình huống Lawrence bên đó báo cáo, quá trình này rất giống một loại suy nghĩ ghi đè' và dẫn dắt' - Thủy thủ vẫn nhớ cuộc trò chuyện với ông, nhưng lại không nhớ rõ nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện. Hắn còn làm ra một số hành động không phù hợp với tính cách ngày trước của hắn. Đây hẳn cũng là kết quả của việc bị ảnh hưởng."
Ted Leal cau mày, trên mặt lộ ra vẻ tinh tế: "... Tôi chưa bao giờ nghe nói qua Chung Yên truyền đạo sĩ còn có loại năng lực và phong cách hành sự như vậy..."
"Đó là chuyện rất bình thường; cách đây không lâu, chúng tôi thậm chí còn không tin rằng trên thế giới này tôn tại Chung Yên truyên đạo sĩ có lý trí," Duncan nhún vai: "Nhóm 'những người tôn thờ không gian thứ' nằm trong vết nứt thời gian này luôn là nhóm bí ẩn nhất... Đôi khi bọn họ biểu hiện giống như những con quái vật bị biến dạng bởi không gian thứ, đôi khi lại trông giống như những học giả tao nhã lễ độ. Bọn họ sống trong một dòng thời gian phi tuyến tính, cho nên nói một cách nghiêm khắc... có lẽ chưa có ai trên cả thế giới này từng thực sự tiếp xúc qua một Chung Yên truyền đạo sĩ hoàn chỉnh; mọi hiểu biết của chúng ta về bọn họ cho đến nay không gì khác hơn là trạng thái tạm thời mà bọn họ biểu hiện ra trong một Tát cắt thời gian đặc định."
"... Một lý luận rất thú vị,' Ted Leal nhướng mày, sau đó thu lại biểu cảm, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Một Chung Yên truyền đạo sĩ lại có thể xuất hiện trước mắt tôi một cách thần không biết quỷ không hay, cuối cùng còn có thể rút lui toàn vẹn, thậm chí không khơi dậy sự cảnh giác của lão thuyền trưởng thủ hạ của ngài... Coi bộ mức độ quỷ dị của bọn họ thực sự ngoài sức tưởng tượng. Nhưng vị khách không mời' đó làm nhiều như vậy, chỉ để mượn lời "Thủy thủ' lải nhải với tôi một số lý luận ngày tận thế... Ngài nghĩ thế nào về những thứ mà hắn nói?"
Duncan nhất thời không nói gì, anh trâm mặc, suy nghĩ những lời Ted Leal nghe được từ miệng "Thủy thủ". Qua hồi lâu sau, anh mới đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ông nghĩ thế nào? Ông thấy việc tu bổ thế giới này có ý nghĩa không?"
"Không phải có ý nghĩa hay không có ý nghĩa, mà là không còn con đường khác để đi,' Ted Leal khẽ lắc đầu: "Thế giới là một con tàu lớn đang ra khơi trên biển, có lẽ sẽ giống như Chung Yên truyền đạo sĩ đã nói, con tàu này đang bị thủng, đang chìm xuống, hơn nữa đã đến mức không thể sửa chữa được. Nhưng những người sống trên con tàu như chúng ta còn có thể làm gì chứ? Tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là tu bổ — sẽ luôn tốt hơn là ngồi chờ chết, không phải sao?"
Duncan lại không tỏ rõ ý kiến, anh chỉ trâm tư hồi lâu, không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Mà tại lúc này, một hồi chuông hư ảo lúc ẩn lúc hiện đột nhiên truyền vào tai Ted Leal, làm gián đoạn cuộc trao đổi giữa ông ta và Duncan. Người coi giữ bí mật của Chân Lý lập tức ngẩn ra, sau khi phân biệt được tần số và khoảng cách của tiếng chuông, ông ta dần dần cau mày khó hiểu: "Chuông báo tin... ?"
"Chuông báo tin?" Giọng nói của Duncan từ bên cạnh truyền đến: "Ông đang nói đến hồi chuông đột ngột truyền đến này à?"
"Đúng vậy, đây là triệu tập Thánh đồ..." Ted Leal thản nhiên nói, nhưng lại đột nhiên dừng lại giữa câu, quay đầu kinh ngạc nhìn Duncan: "Chờ một chút, ngài nói ngài cũng nghe thấy tiếng chuông vừa rồi?!"
"Đúng, nghe thấy, sao vậy?" Duncan bày ra bộ mặt không hiểu ra làm sao: "Ta không nên nghe thấy sao? Khá rõ ràng đấy..."
"Đương nhiên không nên nghe thấy!" Ted Leal gân như bật dậy khỏi ghế: "Đây là tiếng chuông triệu tập truyền tới từ lăng mộ của vương giả vô danh, rất nhiều năm trước giáo hội Tứ thần đã thiết lập các biện pháp khép kín và chỉ dẫn đối với tiếng chuông này, trên lý thuyết, hẳn chỉ có Thánh đồ của Tứ thần mới có thể nghe được triệu tập mới phải..."
"Lăng mộ của vương giả vô danh?" Duncan nghe vậy dần dần có phản ứng: 'À, ta ngược lại có nghe Fanna nói qua chuyện về phương diện này. Hóa ra đây chính là chuông báo tin mà cô ấy nói..."
Vừa nói, anh vừa đứng dậy liếc nhìn quanh, lại tùy ý nói: "Tiếng chuông lại vang lên rồi - nó dường như đang thúc giục các Thánh đồ tập hợp? Ông có phải tham gia hội nghị không?"
"Trên lý thuyết thì có... Ted Leal nói, nhưng lại đột nhiên có chút do dự: "Nhưng không nên như vậy... Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ luân phiên trực của Giáo hội Biển Sâu, trên lý thuyết thì ngay cả tôi cũng không nên nghe thấy tiếng chuông..."
Ông ta ngẩng đầu lên và trố mắt nhìn Duncan.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, mang theo hơi thở trang nghiêm và mùi vị thúc giục, như thể... chuẩn bị tuyên bố long trọng với thế giới.