Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 698 - Chương 697: Ảo Ảnh Trong Mộ

Chương 697: Ảo Ảnh Trong Mộ Chương 697: Ảo Ảnh Trong MộChương 697: Ảo Ảnh Trong Mộ

Ngọn lửa màu u lục chiếu sáng lối vào hành lang, khiến ánh đèn mờ ảo phía xa càng thêm ngột ngạt và u ám. Mà trong bóng tối khiến người ta bất an"hóa thân lịch sử" đã bị một loại lực lượng nào đó ô nhiễm đột nhiên dừng lại, giống như một bức tượng đá đứng ở đàng xa, làm ngơ trước lời nói của Duncan.

Nhưng cuộc đối đầu im lặng và quỷ dị này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn - Trước mắt Duncan,'hóa thân lịch sử" dừng lại không đến vài giây đột nhiên lại run rẩy một cái, khoảnh khắc tiếp theo, nó chợt quay đầu lại!

Ngũ quan khi trước đã bị bóp méo thành hố đen và xoáy nước, chỉ có tiếng cười the thé như điên che lấp khuôn mặt rối loạn. Nó vặn vẹo cơ thể theo một góc mà con người không bao giờ có thể làm được. Trong chớp mắt, tứ chi hóa thành xúc tu bám vào tường và trần nhà. Kèm theo một loạt tiếng gào thét hỗn loạn bỗng nhiên vang lên, thứ kỳ lạ và đáng sợ này lao về phía Duncan không chút do dự!

Duncan lập tức cau mày, giây tiếp theo, linh hỏa màu u lục bốc lên hừng hực đốt cả hành lang - ngọn lửa lấp đầy tâm nhìn của mọi người như những lớp thành lũy. Thứ ô nhiễm đáng sợ gào thét, cười điên cuồng, bốc cháy, chạy như điên về phía lối ra của lăng mộ không hề sợ hãi. Nó xuyên qua từng lớp thành lũy do linh hỏa xây thành - thậm chí còn đột phá cho đến khi cách Duncan không đến bốn năm mét. Đống hài cốt bị thiêu đốt không còn hình dạng cuối cùng mới co giật ngã xuống đất, hoàn toàn dừng lại.

Lại vài phút trôi qua, ngọn lửa dần dân lui đi.

Duncan cau mày, thận trọng đi đến bên đống hài cốt gân như đã bị đốt thành tro. Anh thấy trong đống tro tàn chỉ còn lại một khối co lại, đen thui - đây là do anh có ý thức điều khiển ngọn lửa lưu lại. Trên khối vật chất nhỏ bé này, những đặc điểm từng thuộc về người Sâm Kim đã biến mất, nhưng vẫn còn một vết nứt vặn xoắn kỳ quái, bao trùm lên khối than đen như một nụ cười vẫn đang cười điên cuồng, ngập tràn niềm vui hớn hở khiến người ta ớn lạnh.

Sau một lúc do dự, anh nhặt đống hài cốt còn lại lên với tâm trạng kỳ lạ, thận trọng lui ra khỏi hành lang của Dị tượng 004 và quay trở lại cửa.

Mấy người đứng ngoài cửa lập tức tiến lại gân, nhìn khối "than cốc" do Duncan mang ra với tâm trạng căng thẳng và kỳ lạ. Helena cau mày thật chặt nhìn vết rách tựa như nụ cười trên đống hài cốt, chốc lát sau giơ tay nhẹ nhàng phác họa ấn ký của Nữ thân Bão Tố trước ngực: "Nữ thần phù hộ... Fram, đây là nụ cười xấu xí nhất mà ta từng thấy."

"Rất vui khi thấy cô vẫn có thể nói đùa trong trường hợp này,' Banster liếc nhìn Helena, lắc đầu nói với giọng khàn khàn, sau đó quay lại chú ý đến đống hài cốt: "... Là hơi thở của không gian thứ."

"Bên trong Dị tượng 004 sao lại có lực lượng của không gian thứ?" Rune nhíu mày thật chặt, đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn cửa lăng mộ bên cạnh: "Mặc dù nó vẫn luôn rất nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm của nó phản ánh quy tắc vận hành nghiêm ngặt của lăng mộ, với cả người thủ mộ mạnh mẽ và quỷ dị kia... chưa bao giờ nghe nói rằng nó sẽ mang lực lượng của không gian thứ..."

Duncan suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Kết cấu trong lăng mộ trông như thế nào? Cái gọi là vương giả vô danh rốt cuộc là tôn tại như thế nào?”

Mấy người tại hiện trường nghe vậy không khỏi trố mắt nhìn nhau, ngượng ngùng im lặng một lát. Sau đó vẫn là Fanna ở một bên trả lời câu hỏi của thuyền trưởng: "Ngoại trừ biết một số 'quy tắc hành động' cơ bản ra, không ai biết dáng vẻ thực sự bên trong lăng mộ."

Duncan đột nhiên bày ra vẻ mặt nghi hoặc: "Không ai biết?"

"Khi rời khỏi Dị tượng 004, 'người lắng nghe' sẽ quên hết mọi ký ức về bên trong lăng mộ, chỉ một lượng nhỏ thông tin sẽ được mang ra bên ngoài dưới dạng mảnh giấy da dê'. Chúng tôi chỉ có thể xác nhận rằng bên trong Dị tượng 004 có một mộ thất, một sự tồn tại bí ẩn cổ xưa sẽ chờ đợi người lắng nghe đến thăm trong lăng mộ." Fanna kiên nhẫn giải thích: "Nhưng cụ thể ngôi mộ trông như thế nào, hay chủ nhân của ngôi mộ trông như thế nào, thì không ai nhớ."

"Quên mất theo tính bảo vệ..." Duncan nhẹ nhàng lặp lại từ này, sau đó đột nhiên, anh dường như cảm giác được cái gì, chợt ngẩng đầu nhìn về phía bên trong cửa lăng mộ.

Trong hành lang đột nhiên xuất hiện một loạt tiếng bước chân nặng nê mà chậm rãi, một bóng người cao lớn và âm u theo tiếng bước chân đi vào tâm mắt của mọi người.

Người thủ mộ của Dị tượng 004 đã xuất hiện!

Người thủ mộ đã "đến muộn' rất lâu cứ thế đột nhiên bước ra, ngay cả Duncan cũng không nhìn thấy gã xuất hiện như thế nào - giống như chính lăng mộ đột nhiên "sinh ra" một thực thể, người thủ mộ quỷ dị này đi về phía bên này với những bước đi cứng nhắc và nặng nề như một xác chết, xích sắt quấn quanh người tạo ra những âm thanh ma sát chói tai theo nhịp bước.

Đám người Helena lập tức căng thẳng thần kinh. Trong khi Fanna vô thức hơi nghiêng người về phía trước, làm động tác chuẩn bị - Sau khi sự bất thường rõ ràng xuất hiện trong lăng mộ của vương giả vô danh,/người thủ mộ" bước ra từ lăng mộ này hiển nhiên đã không còn an toàn nữa.

Nhưng "người thủ mộ" dường như không chú ý đến những hành động cảnh giác này, gã chỉ chậm rãi bước ra ngoài như thường lệ, cuối cùng dừng lại trước mặt Duncan.

Sau một lúc im lặng, người thủ vệ cao lớn, khắp người quấn đây băng vải và dường như nằm vào trạng thái xen giữa sinh tử, quay người sang một bên và giơ một tay hướng về lối vào trong lăng mộ, làm ra tư thế mời im lặng.

Duncan nhướng mày: "Kêu ta vào?”

Người thủ mộ chậm rãi gật đầu.

Rune lập tức thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận, tình huống này không ổn."

Duncan không để ý tới, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục ngâầu lộ ra ngoài lớp băng vải của người thủ vệ lăng mộ, qua vài giây sau mới đột nhiên nói: "Nếu ta từ chối lời mời thì sao?"

Người thủ vệ lăng mộ im lặng. Mà ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng thực thể đặc biệt do Dị tượng 004 "tạo ra" này sẽ không trả lời, gã thực sự đã lên tiếng. Một giọng nói trâm thấp vang lên dưới lớp băng vải: "Vậy khi nào ngài rảnh?"

Duncan: ”...'

Anh ửng sốt một lát. Người thủ mộ lại lên tiếng: "Hắn không có nhiều thời gian."

"Hắn? Không có nhiều thời gian?" Duncan nghe vậy sửng sốt, biểu cảm trên mặt lập tức có chút thay đổi: "Ý của ngươi là chủ nhân lăng mộ? Không có nhiều thời gian là ý gì?"

Lần này người thủ về lăng mộ không trả lời, gã chỉ lặng lẽ đứng trước mặt Duncan, không nói gì, nhưng lại tựa như đã nói hết tất cả.

".. Được rồi,' Sau hai phút suy nghĩ nghiêm túc, Duncan đột nhiên gật đầu: "Vậy ta sẽ đi gặp 'hắn "

Anh vừa dứt lời, Helena ở một bên lập tức lên tiếng: "Ngài chắc chứ? Tình hình hiện tại bên trong Dị tượng 004...'

"Không gian thứ đối với ta không tính là ô nhiễm," Duncan lại lắc đầu, hiển nhiên đã hạ quyết tâm: "Ta đã nghe thấy tiếng chuông, vậy xem ra lần này là chuẩn bị cho ta - Trực giác mách bảo ta, không nên từ chối 'lời mời' lần này."

"Trực giác... Helena giật mình, sau đó dường như ý thức được điều gì đó, lập tức rút lại lời khuyên can đã chuẩn bị sẵn, hơi lùi lại nửa bước: "Được, ta hiểu rồi."

Người thủ vệ lăng mộ chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào đám người Helena và Rune.

"Hãy giữ khoảng cách và đừng vượt qua cánh cửa cơ sở nữa,' Gã đột nhiên nói: "Cây hiệp nghị C-32-E7 đã không ổn định."

Mấy người Helena nghe được lời này nhất thời sửng sốt. Rune theo bản năng nói: "... Cây hiệp nghị gì?”

Người thủ vệ lăng mộ lại không có ý trả lời, chỉ bước sang một bên, nhường lối vào lăng mộ, làm ra tư thế mời với Duncan.

Duncan liếc nhìn người thủ vệ với ánh mắt sâu sắc, cất bước đi về phía trước, đồng thời hơi quay đầu trước khi tiến vào đường vào lăng mộ, khẽ gật đầu với Fanna đang đứng đó vẻ mặt bất an: "Yên tâm chờ đợi, ta sẽ quay lại nhanh thôi."

Lời nói vừa dứt, anh đã bước vào lối đi trong mộ tối tăm, dài, sâu thẳm, dường như vô tận.

Cánh cửa lăng mộ nặng nề đóng sầm, ngăn cách mọi tâm nhìn bên ngoài, ngăn cách mọi âm thanh ngoài Dị tượng 004 - Ánh đèn không mấy sáng lặng lẽ đốt cháy trên tường hai bên lối đi của ngôi mộ, một sự im lặng chết chóc kỳ lạ bao trùm đến từ mọi hướng.

Bên tai Duncan chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của người thủ vệ lăng mộ, cùng với những âm thanh chói tai của xích sắt ma sát vào nhau. Nhưng đang đi, anh đột nhiên nhận thấy tiếng bước chân phía sau đã thay đổi, những âm thanh của xích sắt ma sát cũng đã biến mất.

Anh quay đầu lại với vẻ tò mò - vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Một người đàn ông cao lớn, im lặng, tóc đen, mặc áo choàng trắng đang bước đi trong lối đi của ngôi mộ.

Sửng sốt một lúc, Duncan đột nhiên phản ứng lại: "... Đây là dáng vẻ vốn có của ngươi!?"

Người đàn ông cao lớn với làn da hơi ngăm đen chuyển ánh mắt qua. Gã có đôi mắt vàng nhạt kỳ lạ. Sâu trong đôi mắt đó dường như có thứ gì đó đột nhiên co lại, điều chỉnh một chút và tập trung vào Duncan. Sau đó gã mới khẽ gật đầu: "Phải."

Duncan cau mày, nhưng ngay khi anh vừa định hỏi thêm gì đó, dư quang nơi khóe mắt anh đột nhiên thoáng thấy thứ gì đó, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh —

Không biết từ khi nào một kết cấu giống như giao lộ xuất hiện ở sâu trong hành lang. Giao lộ hư ảo bồng bênh, giống như một ảo ảnh. Mà trước giao lộ hư ảo, đột nhiên xuất hiện một đội bóng người mơ hồ cũng mặc áo bào trắng, đang bước về phía xa.

Bọn họ đi qua giao lộ hư ảo, xuyên qua hành lang dài và sâu, biến mất trong bức tường kiên cố và dày đặc ở phía bên kia.

Duncan nhìn một màn này vừa kinh ngạc vừa tò mò, không khỏi hỏi: “Đó là cái gì?"

"Khi cây hiệp nghị mất cân bằng, sự chồng chập và hỗn loạn của dòng thời gian đang cuốn trở về nguồn — Đó là cảnh lúc bọn họ lên đường từ rất lâu về trước."

Duncan chấn động trong lòng: "Bọn họ? Bọn họ là ai?"

Người thủ vệ lăng mộ trở lại hình dạng "con người" im lặng trong vài giây, thấp giọng trả lời: "... Nhân viên quan sát ngày tận thế, tiểu tổ khảo sát Chung Yên."

Duncan đột nhiên dừng lại.

Anh hơi mở to hai mắt, như chợt liên tưởng đến chuyện gì, trong đầu dâng trào những suy nghĩ hỗn loạn và kinh hoàng. Anh nhẹ nhàng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang dài phía trước. Mà tại lúc này, lại một ảo ảnh mơ hồ khác xuất hiện trong tâm nhìn choáng váng của anh —

Lại có một bóng người mặc áo choàng trắng đi tới.

Đó là một người trẻ tuổi để tóc ngắn màu đen. Y ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt bình tĩnh mà lại kiên định. Y sải bước đi qua hành lang. Khoảnh khắc sượt qua nhau, không biết có phải là ảo giác hay không... Duncan cảm thấy bóng dáng này dường như thoáng đảo mắt vê hướng nơi mình đang đứng.

Sau đó, họ cứ thế đi ngang qua nhau.
Bình Luận (0)
Comment