Chương 700: Trở Lại
Chương 700: Trở LạiChương 700: Trở Lại
Duncan đứng trước chiếc ngai đen khổng lồ một lúc lâu.
Anh biết đây là một "mảnh vỡ' khác của Tát Tư Lạc Ca sau khi chia năm xẻ bảy, tuy nhiên "mảnh vỡ' này đã không thể rời khỏi ngai vàng này nữa - Tại thời đại đặt nên móng cho Thời kỳ Biển Sâu, gã đã đóng vai trò là một trong nền móng của nơi trú ẩn, được neo giữ vĩnh viễn vào đầu và cuối thời gian, trở thành một phần của hệ thống rộng lớn mà Hoa Tiêu Số Một để lại.
Nhưng anh đột nhiên lại có chút tò mò...'Chư vương" khác có biết về điều này không? Khi "Vua bò" quyết định "xây" một phần hài cốt của "Vua của cõi mộng" vào nơi trú ẩn, bọn họ đã bàn bạc vấn đề này như thế nào?
"Tận dụng hết khả năng,' Người thủ mộ thờ ơ trả lời câu hỏi của Duncan: "Thời điểm đó, tài nguyên họ có thể dùng không có nhiều, mọi thứ được đưa vào sử dụng đều phải phát huy giá trị - Nếu như phương án của người sáng tạo thất bại, hắn cũng sẽ được đưa vào sử dụng trong phương án tiếp theo."
Duncan khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi bệ đặt ngai vàng, tản bộ đến con đường mòn, chậm rãi đi về phía trước dọc theo những cây cột cổ loang lổ. Lúc sắp đi đến đầu cuối, anh đột nhiên dừng lại: "Ngươi còn gì muốn cho ta xem hay không?”
"Không còn nữa,' Người thủ mộ chậm rãi nói: "Đây là tất cả rồi."
"Vậy xem ra đã đến lúc phải rời đi rồi,' Duncan ngẩng đầu lên và liếc nhìn "bầu trời" hỗn độn như chạng vạng phía trên, được mô phỏng bởi một nguồn sáng không xác định nào đó: "Người bên ngoài vẫn đang chờ tin tức."
"Tôi tiễn ngài rời đi." Người thủ mộ cúi đầu nói.
"Ừm/' Duncan gật đầu. Nhưng ngay khi vừa định bước lên đoạn đường dốc, anh đột nhiên lại dừng lại, như thể nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, có một chuyện."
Người thủ mộ nhìn sang.
"Có lẽ - ta nói là có lẽ, ta sẽ gặp được người sáng tạo' trong miệng ngươi. Mặc dù vẫn chưa biết liệu việc này có thuận lợi hay không, cũng không chắc trạng thái của người sáng tạo đó rốt cuộc thế nào, nhưng nếu ta có thể gặp được hắn, ngươi có lời gì muốn ta truyền đạt thay không?
Người thủ mộ đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau gã mới chậm rãi lắc đầu: "Điều này hẳn là không có ý nghĩa gì - cơ sở sắp đóng cửa rồi. Sau khi ngài rời đi, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài sẽ bị cắt đứt, cho đến khi hệ thống tới hạn... Cho dù đến khi đó ngài gặp được người sáng tạo của chúng tôi, tôi cũng sẽ không còn nhận được tin tức gì nữa."
Duncan nhìn chăm chú người thủ mộ một lúc, rồi im lặng gật đầu.
Nhưng tại khoảnh khắc anh quay người đi, người thủ mộ đột nhiên lại lên tiếng: "Đợi đã, ngài... hay là giúp tôi truyên đạt một câu vậy." Duncan quay đầu lại, vẻ mặt có vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Ngươi nói đi."
"Ngài nói với hắn...' Người thủ mộ do dự một chút, giống như đang sắp xếp lời nói, sau đó mới nói với vẻ trang trọng lạ lùng: "Chúng tôi rất vinh dự đã hoàn thành công việc."
"Ta sẽ truyền đạt." Duncan gật đầu, quay người bước lên con dốc dài trở lại hành lang.
Người thủ mộ thì đi theo bên cạnh, bước lên đường rời khỏi lăng mộ cùng Duncan trong im lặng.
Khi sắp đi đến lối ra, người trông coi cao lớn đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Sau này, bọn họ không cần phải đáp lại tiếng gọi nữa - Xin hãy nhắc nhở những cái bóng tụ tập bên ngoài rằng, bất luận ở đây có truyên ra thêm điều gì, tất cả đêu đừng đến gần nơi này nữa...
"Sẽ không có danh sách mới nữa, cũng sẽ không có thông tin hướng dẫn mới nữa, nơi trú ẩn đã hoàn thành tất cả những con đường đã biết mà bản thiết kế ban đầu lưu lại, quan sát của chúng tôi đã đi đến tận cùng, tiếp tục tiến về phía trước, sẽ là một tương lai mà ngay cả người sáng tạo đều chưa từng diễn toán ra... không ai biết trong tương lai đó có gì.
"Hy vọng rằng, trong những ngày tháng tới, tất cả bọn họ đều được... bình... yên."
Theo mỗi chữ, giọng nói của người thủ mộ càng khàn khàn, theo mỗi bước đi, bước chân của gã càng nặng nê hơn - Trên người gã dân hiện lên dấu vết của thời gian dần trôi, mùi thối rữa và chết chóc dân dần hiện ra, chiếc áo choàng thuần trắng không biết từ lúc nào đã hóa thành một tấm vải liệm rách nát và cũ kỹ, một loại xiếng xích dường như có tác dụng phong ấn lan ra khỏi cơ thể gã, dân quấn quanh gã từng chút một.
Rồi sau đó, tiếng mở cửa nặng nề phát ra từ phía trước.
Cánh cửa lăng mộ cổ xưa và trang nghiêm mở ra, Duncan bước ra khỏi Dị tượng 004.
Anh là người duy nhất từ trước tới nay bước ra khỏi cánh cửa này trong trạng thái tỉnh táo.
Những bóng người đang đợi ở gần cửa ngay lập tức tụ tập lại. Fanna là người đầu tiên đến chỗ Duncan. Nàng ta bước tới dìu lấy cánh tay của Duncan (mặc dù người sau căn bản không cân đố, với vẻ mặt khá lo lắng: "Ngài không sao chứ?"
"Ta đương nhiên không sao,' Duncan thản nhiên nói, đồng thời quay đầu liếc nhìn lại - tuy nhiên, trong hành lang tối tăm của lăng mộ đã không còn nhìn thấy bóng dáng người thủ mộ nữa, chỉ còn một bóng mờ co rúm quẳn quại dân dần mờ đi ở hành lang, điều này khiến anh cau mày: "Ta vào đó trong bao lâu?”
"Trong giây lát,' Giọng của Helena vang lên từ bên cạnh: "Chúng tôi nghe thấy bên trong lăng một truyền ra tiếng ôn ngắn ngủi và quái dị, sau đó cánh cửa mở ra lần nữa, rồi ngài bước ra ngoài."
“Giây lát?" Duncan cau mày.
"Tất cả mọi người đều như vậy,' Fanna ở một bên gật đầu nói: 'Bất kể ngài cảm thấy mình đã ở trong mộ thất bao lâu, đối với những người bên ngoài, dường như chỉ một khoảnh khắc trôi qua. Các học giả trong giáo hội cho rằng điều này là do dòng thời gian bên trong Dị tượng 004 bị cô lập với bên ngoài gây ra...'
Rune giơ tay: "Bổ sung thêm một câu, lý luận này được ta đưa ra sớm nhất từ ngàn năm trước. '
Nghe tiếng nói bên cạnh truyền tới, Duncan lại chỉ im lặng không nói gì. Anh quay người nhìn chằm chằm vào Dị tượng 004 đã trở lại im lặng. Mà trong tâm mắt anh, bên trong lăng mộ cổ xưa và trang nghiêm này truyền tới một loạt tiếng nổ trầm thấp, tiếp đó nó bắt đầu chìm dần xuống.
Gần như trong chớp mắt, kiến trúc Crete tráng lệ biến mất khỏi tâm mắt mọi người.
Lúc này, Fanna cũng nhận thấy được vẻ nghiêm túc và tiêu điều trong nét mặt của Duncan, khiến nàng ta không khỏi nói: "Nếu là ngài... hẳn vẫn còn giữ được ký ức bên trong Dị tượng 004 nhỉ? Ngài đã thấy được những gì bên trong lăng mộ?”
Duncan im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Những điều ta nhìn thấy và nghe thấy bên trong Dị tượng 004 chắc chắn sẽ khác với những 'người lắng nghe' trước đây... Ta biết được chân tướng của việc xây dựng cơ sở này cùng tương lai liên quan đến nó. Nhưng trước hết..."
Anh ngẩng đầu lên và liếc nhìn những hình chiếu linh hồn đang chờ đợi trong hội trường, sau đó ánh mắt rơi vào Helena và bốn giáo hoàng khác.
"Hãy để những người khác rời khỏi hội trường trước đi, sau khi ta nói cho mọi người biết chân tướng trong lăng mộ, mọi người hãng quyết định nên trao đổi với các Thánh đồ của mình thế nào ."...
Tiếng sóng biển nhẹ nhàng nhấp nhô ngoài cửa sổ, một làn gió nhẹ khoan khoái lùa vào phòng. Alice mở cửa sổ tròn ở mặt bên phòng thuyền trưởng, để cho không khí trong lành thổi vào phòng. Nàng ta thì đứng trong nắng gió, nheo mắt hài lòng.
"Trong phòng nên thường xuyên thông gió thoáng khí, thuyền trưởng luôn quên mở cửa sổ,' Tiểu thư con rối đứng chống nạnh, như đang lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang lải nhải với "những người bạn" khắp nơi trên tàu của nàng ta: "Thời gian lâu đồ đạc sẽ bị mốc!"
Trong phòng không ai đáp lại lời lải nhải của nàng ta. Ngay cả Đầu Sơn Dương ngày trước luôn ồn ào không ngừng lúc này cũng giữ im lặng hiếm thấy, nửa mở nửa nhắm mắt trên mép bàn hàng hải như đang ngủ say.
Nhưng đột nhiên, Đầu Sơn Dương đột ngột ngẩng lên và bắt đầu quay trái quay phải.
Nó nhìn thấy con rối Alice đang ở bên cạnh dọn dẹp phòng, rồi lại thấy "Hộp sọ giấc mơ” đặt cách mình không xa, miệng phát ra một loạt tiếng càu nhàu không rõ nghĩa.
AIlice lập tức tò mò đi tới: "Này! Đầu Sơn Dương tiên sinh! Ngươi làm sao vậy?"
Đầu Sơn Dương từ từ cử động cổ, tạo ra âm thanh cọt kẹt của gỗ ma sát, lẩm bẩm: "Tà mồn... Tôi nghĩ hình như mình vừa mơ.”
AIlice nghe được lời này mở to mắt kinh ngạc: 'Hả? Không phải ngươi nói ngươi không thể mơ sao?"
"Nếu không tại sao nói tà môn chứ..." Đầu Sơn Dương lẩm bẩm: "Mặc dù thuyền trưởng nói tôi có thể mơ, nhưng trên lý thuyết bản thân tôi vĩnh viễn không thể nhận ra mình đang mơ... Nhưng vừa rồi tôi lơ đãng, cảm giác giống như nằm mơ vậy."
Sự tò mò của Alice lập tức dấy lên, nàng ta dứt khoát đặt chiếc khăn lau bụi trong tay sang một bên và ngồi xuống đối diện với Đầu Sơn Dương: "Nói ra, đôi khi ta cũng nghi ngờ rằng mình sẽ mơ, nhưng mỗi ngày khi thức dậy cũng đều không nhớ gì cả... Ngươi có nhớ mình vừa mơ thấy gì không?"
Đầu Sơn Dương liếc nhìn con rối đầy vẻ tò mò ở đối diện, giọng điệu dần dần có chút cổ quái: "Tôi mơ thấy... mình ngồi trên một cái ghế rất lớn, ngồi trên đó rất rất nhiều năm rồi... rất nhiều người chạy tới chạy lui xung quanh tôi, bận rộn, sau đó..."
Nó dừng lại một lúc, trên khuôn mặt cứng cỏi dường như hiện lên biểu cảm cau mày: "Sau đó còn có rất rất nhiêu đứa trẻ... chính là những đứa chạy tới chạy lui đó... đột nhiên tất cả đều trở thành con của tôi...
AIlice hai tay chống cằm, chậm rãi nghiêng người về phía trước, càng nghe càng trợn tròn mắt, cả người dường như run sợ trước mấy câu miêu tả của Đầu Sơn Dương, đột nhiên tuôn ra một câu: "Đều là đầu sơn dương giống hệt ngươi?! Thế bọn họ làm sao chạy tới chạy lui? Nhảy đi à?"
Đầu Sơn Dương nhất thời thừ ra: "... Tôi nghĩ cách hiểu của cô có vấn đề, đây không phải trọng điểm..."
Nhưng nó còn chưa kịp sửa lại trí tưởng tượng của con rối - ngay lúc nó đang định nói tiếp thì cửa phòng thuyền trưởng đột nhiên bị mở ra.
Dáng người cao lớn của Duncan xuất hiện ở cửa.
AIlice lập tức quên mất chủ đề vừa trao đổi, mỉm cười đứng dậy khỏi bàn hải đồ, đi về phía cửa: "Thuyền trưởng đã trở lại!"
Duncan thản nhiên véo má Alice rồi bước vào phòng.
Đầu Sơn Dương quay đầu lại, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn vào Duncan: "Hình như ngài đã đi đến một nơi... xa lạ?"
Duncan không trả lời nghi vấn của đối phương, chỉ lững thững đi tới sau bàn hải đồ, điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó anh mới nghiêm túc nhìn Đầu Sơn Dương trên bàn, chậm rãi nói:
"Ta nói với ngươi một chuyện, ngươi khoan hoảng sợ..."