Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 702 - Chương 701: Rời Cảng

Chương 701: Rời Cảng Chương 701: Rời CảngChương 701: Rời Cảng

Đầu Sơn Dương lúc này rất hoảng sợ, đặc biệt hoảng sợ - mặc dù thuyền trưởng nói nó đừng hoảng sợ, nhưng vừa nghe được tin tức này, đầu nó gần như rung chuyển.

Ngay cả Alice bên cạnh cũng sợ rơi đầu sau khi nghe tin tức do thuyền trưởng mang đến - thật sự đã sợ rơi, đến bây giờ vẫn chưa gắn lên.

"Ngài nói là... tất cả cá thể của Vương quốc Crete cổ đại từ trên xuống dưới đều được phỏng chế từ một phần hài cốt của tôi,' Đầu Sơn Dương trừng mắt: "Hơn nữa còn do Thánh chủ biển sâu ra tay phỏng chế?"

"Đúng vậy,' Duncan gật đầu: "Điêu này cũng giải thích nhiêu vấn đề lịch sử nan giải liên quan đến Vương quốc Crete cổ đại luôn chờ đợi trước mặt các học giả. Chẳng hạn như, tại sao vương quốc cổ đại này hầu như không để lại bất kỳ dữ liệu văn hóa có hệ thống nào - Bởi vì bọn họ là một tộc quần đoản mệnh được tạo ra' vì Kỷ sáng thế, vốn dĩ không có hệ thống văn hóa riêng; Chẳng hạn như, tại sao 'di tích của người Crete lại phân bố trên những hòn đảo căn bản không phù hợp để sinh tôn, thậm chí bị bao phủ bởi dị tượng. Bởi vì tất cả các thành bang cổ của Crete đều được thành lập như cơ sở hạ tâng của Kỷ sáng thế. Chúng không nhằm mục đích phục vụ như những khu định cư...

Giọng điệu của Đâu Sơn Dương trở nên phức tạp hơn: "Ngài biết rằng tôi không phải quan tâm đến điều này..."

"... Đột nhiên biết được có một tộc quần viễn cổ lại là 'ễon cháu' của mình, điều này quả thật rất chấn động,' Duncan im lặng một lúc, chỉ có thể cố gắng nói một cách nghiêm túc: "Thành thật mà nói, ta cũng rất kinh ngạc khi vừa biết được tin tức này..."

Lúc này, Alice ở một bên vẫn luôn không chen miệng đột nhiên cũng lên tiếng: "Nhưng... nhưng... nhưng mà... sơn...'

"Cô gắn đầu lên rồi nói," Duncan bất lực trợn mắt nhìn con rối: "Ôm đầu ngồi bên cạnh rất đáng sợ."

AIlice vừa rồi sợ rơi đầu vẫn chưa gắn lên, cứ thế ôm đầu ngồi cạnh Duncan chuyên tâm hóng chuyện, lúc này vừa được nhắc nhở mới hoảng hốt phản ứng lại, vừa nói "ồ" một tiếng vừa nhanh chóng ấn đầu vào cổ, lập tức nói năng lưu loát: "Nhưng mà Đầu Sơn Dương không phải là chủ thần của Tinh linh sao, nếu nhất quyết nói như vậy thì tất cả Tinh linh trên thế giới đều có thể coi là của con cháu của hắn, hắn hẳn là có thể chấp nhận được chứ..."

"Nói thì dễ" Đầu Sơn Dương lập tức quay đầu qua, oán giận dường như muốn bức ra khỏi đế: "Tôi như vậy là đang nửa tỉnh nửa mê đã bị người ta dùng làm vật nuôi cấy rồi được chưa? Hơn nữa, nếu chỉ là một tộc quần viễn cổ còn dễ nói, đằng này không phải còn tiện thể mang kèm theo một đám Chung Yên truyền đạo sĩ nữa sao! Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy đám 'truyền đạo sĩ lải nhải đó có vấn đề, lên tàu không nói không rằng nằm xuống hôn boong tàu trước, ta nói nếu không phải chất liệu không cho phép thì khi đó tôi đã nổi cả da gà rồi - bây giờ tôi nghĩ đến nổi hết da gà! Chuyện gì thế này chứ, ngủ một giấc mở mắt ra..." Thấy Đầu Sơn Dương đã nhanh chóng tiến vào mô thức lải nhải, Duncan phải gõ bàn hai lân để khiến cho đại phó đang có chút kích động yên lặng lại, sau đó mới ho khan hai tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Khụ khụ, Chung Yên truyền đạo sĩ cũng từng là người Crete bình thường."

Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút, bất đắc dĩ quay đầu lại: "Điều này tôi ngược lại biết... bây giờ đã biết... hơn nữa ngay cả bây giờ bọn họ cũng không có điên như thế... nhưng mà..."

Nó nói "nhưng mà" cả buổi, cũng không nghĩ ra lý do "nhưng mài, chỉ lẩm bẩm thật lâu, cuối cùng tất cả biến thành một tiếng thở dài bất lực, đầu rũ xuống, không nói thêm tiếng nào.

AIlice thì không khỏi liếc nhìn Đầu Sơn Dương thêm vài lần, sau đó lại ngẩng đầu lên có chút bất đắc dĩ nhìn Duncan, một lúc sau mới do dự nói: "Thuyền trưởng... đại phó hình như không được vui lắm."

"Không thể nói là vui hay không vui, chỉ là đột nhiên biết được một tin tức cực kỳ chấn động, nó cần phải nghỉ ngơi, sau đó bình tĩnh suy nghĩ một thời gian," Ducan khẽ thở dài rồi đứng dậy khỏi bàn hàng hải: "Chúng ta đừng quấy rầy nữa."

"Ồ Alice đồng ý, thành thực đứng dậy khỏi ghế, đi theo sau Duncan về phía phòng thuyền trưởng. Nhưng khi đi ngang qua mép bàn hải đồ, nàng ta lại dừng lại, chân chừ một lúc rồi đưa tay ra, xoa xoa đầu của Đầu Sơn Dương: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt... lát nữa còn phải dạy ta nấu món ăn miền Nam nữa..."

Duncan ở một bên nghe vậy, khóe mắt không khỏi giật giật, nhưng lần này anh lại không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng lắc đầu, xoay người đi vê phía boong tàu ngoài cửa.

Gió biển nhẹ nhàng, sóng biển nhấp nhô, mặt biển phía xa lấp lánh, thời tiết vẫn tốt.

Duncan và Alice tản bộ đến boong tàu, rồi sau đó phát hiện Fanna cũng đã đến boong tàu từ lúc nào đó, dựa vào mạn tàu hóng gió, nhìn vê phía xa như đang có tâm sự.

Gió biển từ biên giới thổi tới làm mái tóc màu bạc trắng của Fanna bay lên, nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng ta quay đầu lại vén mái tóc dài lên, trên mặt nở nụ cười: "Thuyền trưởng, AIice.'

"Ta tưởng cô muốn nói chuyện nhiều hơn với Helena,' Duncan gật đầu, thong dong bước tới gần mạn tàu: "Thông tin trọng đại như vậy, chắc hẳn sẽ gây ra tác động rất lớn đối với mọi người."

"Đúng vậy, thông tin trọng đại như vậy - khoảng thời gian tiếp theo Giáo hoàng miện hạ chắc có lẽ sẽ không có quá nhiều thời gian để nói chuyện với tôi,' Fanna cười lên, lắc đầu nói: "Bà ấy lúc này hẳn vẫn còn đang mở cuộc họp với mấy vị miện hạ còn lại... Dù khởi nguồn là Vương quốc Crete cổ đại, hay là tương lai thế giới được gọi là 'nơi trú ẩn của chúng ta, hay những... "Tiểu tổ khảo sát Chung Yên đã điên mất kia, cũng đủ khiến nhiều người rụng rất nhiều tóc."

"... Sau đó, Dị tượng 004 còn có động tĩnh gì không?" Duncan hỏi.

"Không,' Fanna lắc đầu: "Sau khi ngài rời đi, chúng tôi để lại một số nhân viên giám sát, họ báo cáo rằng trong hội trường cho đến nay chưa từng có bất kỳ động tĩnh gì... Trước đây, cho dù bản thể của lăng mộ không xuất hiện, trong hội trường thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một số tiếng động lạ hoặc bóng đen... Xem ra đúng như những gì ngài nói, Dị tượng 004 thực sự hoàn toàn khép kín với thế giới bên ngoài."

"... Giống như 'mặt trời' trên đỉnh đầu của chúng ta, lăng mộ đó cũng đã hết tuổi thọ và sứ mệnh của nó đã kết thúc,' Duncan bình tĩnh nói: "Người thủ mộ nhắc nhở qua, cho dù sau này nhận được tin tức truyền ra từ lăng mộ nữa cũng đừng làm ra bất kỳ phản ứng nào, cũng đừng phái người vào đó nữa... Nếu như có thứ gì từ lăng mộ đi ra, cho dù là bản thân người thủ mộ từ trong đó đi ra, cũng không được phản ứng, mà phải lập tức tránh xa... Đó đã không còn là Dị tượng 004 mà mọi người nhận biết nữa."

"Chúng tôi biết, Giáo hoàng miện hạ đã cảnh báo tất cả các Thánh đồ; từ nay về sau, Dị tượng 004 sẽ trở thành khu vực cấm hoàn toàn, ngoại trừ một đội khổ tu sĩ luân phiên trực giám sát và theo dõi tình hình sẽ trú đóng ở rìa hội trường, sẽ không có ai đến gần 'Lăng mộ của vương giả vô danh' nữa..."

Fanna thấp giọng nói, dần dần lại im lặng, mấy giây sau mới đột nhiên phát ra tiếng thở dài: "... Lại một chuyện nữa đã kết thúc."

Phải rồi, lại một chuyện nữa đã kết thúc - Nhưng nàng ta đang ám chỉ điều gì vậy? Là chỉ "cuộc tụ hội" hết sức đặc biệt lần này? Hay là quy trình "giám sát - triệu tập - lắng nghe" hướng đến Lăng mộ của vương giả vô danh đã tạo thành thông lệ trong giáo hội Tứ thần trăm ngàn năm qua? Hay là nói... một di sản mà những người sáng tạo cổ xưa để lại cho thế giới này?

Dù sao đi nữa thì chúng cũng đã kết thúc rồi.

"Người thủ mộ có nhắc qua với ngài kiến thức liên quan đến 'mặt trời' không?" Im lặng một lúc sau, Fanna đột nhiên nói: "Hắn có đề cập đến việc 'mặt trời' được tạo ra như thế nào, hoặc là... còn có cách nào có thể tu bổ nó, cho dù là tiếp tục kéo dài nó thời gian lâu hơn một chút không...

Duncan khẽ lắc đầu.

"Hắn chỉ là một người thủ vệ, một thủ vệ bị giam cầm trong sự sống và cái chết bởi một trạm quan sát bị hóa thành dị tượng sau khi tất cả các hệ thống ngừng hoạt động, tất cả kỹ sư và nhà thiết kế đều biến mất. Hắn đã nói cho ta biết tất cả những gì hắn biết, nhưng mặt trời..."

Duncan dừng lại một chút, nhìn ra mặt biển phía xa.

Dị tượng 001 - Mặt trời đang chậm rãi vận hành trên bầu trời, giống như một ông già ở tuổi xế chiều, đang tập tễnh bước về đích.

"Mặt trời là một công trình khổng lồ được xây dựng chung bởi Vua bò' và toàn bộ tộc quần Crete. Đây không phải là điều mà một người thủ vệ có thể hiểu được."

"... Cũng phải, Fanna lắc đầu tự giêu: "Tôi đã kỳ vọng quá nhiều."

"Đúng vậy, nhưng không sao, bởi vì đây sẽ là vấn đề tiếp theo ta muốn giải quyết,' Duncan liếc nhìn Fanna và nói với giọng ôn hòa: "Chúng ta đi tìm 'người thiết kế' của Thời đại Biển Sâu đó là được - Trước hết bắt đầu từ mở một cánh cửa." Theo tiếng nói của anh rơi xuống, cùng lúc đó, một loại âm thanh cót két khe khẽ vang lên từ sâu bên trong khoang tàu của Thất Hương Hào, ngay sau đó, Fanna cảm thấy dưới chân mình rung chuyển nhẹ, rồi sau đó, cánh buồm linh thể trong suốt từ từ xuất hiện trên cột buôm —

Thất Hương Hào bắt đầu chậm rãi điều chỉnh tư thế, xoay mũi tàu, con tàu ma to lớn uy nghiêm này chậm rãi hướng mũi tàu về phía biển xa - sương mù hùng vĩ vô tận đứng mờ mịt ở biên giới thế giới. ...

Tại Lightwind Harbor, Đại giáo đường Bão Tố trang nghiêm và thần thánh vẫn lặng lẽ đậu gần bờ biển, một thân quan mặc áo choàng hai màu xanh đen đi qua hành lang cầu và mái vòm của khu giáo đường ở thượng tầng, gần như chạy như bay đến bên ngoài cửa phòng cầu nguyện của Giáo hoàng: "Miện hại Giáo hoàng miện hại Con tàu đó - Thất Hương Hào đã di chuyển! Mười phút trước nó đột nhiên đổi hướng, tăng tốc rời khỏi Lightwind Harbor!"

"Ta biết, Giọng nói của Helena từ trong phòng cầu nguyện truyền ra, trong giọng từ tính dường như mang ma lực làm người ta bình tĩnh: "Không cần phải kinh ngạc như vậy, chỉ là đã đến thời gian thôi."

Nói xong, nữ sĩ khí chất ung dung ưu nhã quay đầu lại, lại tập trung sự chú ý vào chậu lửa nghi thức trước mặt.

Một phần tỉnh thần của bà ta đi sâu vào trong chậu lửa, vẫn dừng lại trong thông đạo được xây dựng nên bởi truyền tin linh năng.

"... Thất Hương Hào đã xuất phát, Fanna vừa gửi tin tức cho ta... Đúng vậy, Thủy Triều' đã và đang trên đường cùng với tàu hộ tống. Họ sẽ đến địa điểm tập trung đã thỏa thuận đúng giờ...

"Banster, hạm đội gì mà chết đi sống lại kia của ông đâu?”

Một giọng nói u ám vang lên trong đầu óc Helena: "Là 'Yên Nghỉ và 'Không Yên Nghỉ, Helena ạ.

"Được rồi được rồi, đằng nào cũng na ná... Họ đâu rồi?"

"Họ cũng đã khởi hành, yên tâm đi - Tất cả chúng ta cũng sẽ đến đúng giờ."
Bình Luận (0)
Comment