Chương 702: Tụ Hội Linh Giới
Chương 702: Tụ Hội Linh GiớiChương 702: Tụ Hội Linh Giới
Thất Hương Hào đã xuất phát - những ngày này, rất nhiêu người đều chú ý tới nhất cử nhất động của nó, bao gồm cả bốn tàu cứu nạn giáo đường, cũng bao gồm những người giám sát do phía thành bang bố trí. Nhưng dưới con mắt của mọi người, con tàu ma khổng lồ và uy nghiêm đó đang cuốn theo ngọn lửa và làn khói dày đặc rời xa Lightwind Harbor với tốc độ mà lẽ thường không thể tưởng tượng được, đồng thời biến mất trong kẽ hở giữa Linh giới và hiện thực trong chớp mắt.
Xuất hiện như ảo ảnh, biến mất như ảo ảnh, mọi thứ đều giống như mô tả trong truyền thuyết.
"Xuất - phát - rồi -"
Shirley nắm lấy lan can bên mạn tàu, nhìn biển khơi tối tăm vô biên bất tận ở phía xa, lắc lư qua lại, trông rất là vui vẻ.
Thất Hương Hào đã tiến vào trạng thái hành hướng Linh giới, vùng biển bên ngoài mạn tàu đã hóa thành một lớp đen kịt, bầu trời hỗn độn pha trộn hai màu đen và trắng xám đang bao trùm toàn bộ thế giới, không còn nhìn thấy ngọn hải đăng, tàu thuyền và hòn đảo nào ở nơi xa, chỉ có hình chiếu quái dị mờ mờ ảo ảo và muôn hình vạn trạng xuất hiện giữa trời và biển, như thể nhìn ra toàn bộ thế giới từ cuối đường chân trời.
A Cẩu nằm ở nơi cách mạn tàu một khoảng, gắng sức vươn cổ dùng dây xích kéo cánh tay Shirley, vừa dùng bốn chân bám chặt vào boong tàu vừa lớn tiếng nhắc nhở: "Này, cô đừng lắc nữa! Cẩn thận kẻo rơi xuống!"
"A Cẩu, ngươi từ khi nào trở nên hèn nhát như vậy?" Shirley ngồi thẳng trên lan can, vừa chỉnh lại mái tóc rối bù vừa quay đầu cười nói: "Trước kia không phải thường xuyên chơi ở mép boong tàu sao?”
"Đây là độ sâu của Linh giới!" A Cẩu lập tức hét lên: "Nơi này nếu rơi xuống sẽ không thể leo lên được nữal"
Shirley cũng không để ý đến, chỉ ngồi trên lan can tiếp tục vui vẻ ngắm biển, cho đến khi Duncan từ bên cạnh đi tới, đưa tay xoa đầu cô ta: "Trước đây cũng không thấy cô hưng phấn như vậy khi ra khơi. Lần này rời khỏi thành bang sao lại vui vẻ đến thế?"
"Nán lại Lightwind Harbor thế là đủ rồi,' Shirley nói với giọng điệu đầy oán giận: "Trong thành đều không có đồ ăn ngon, các cửa hàng gần đó không phải là hiệu sách cũng là xưởng máy móc, còn không có đồ ăn ngon, không có nơi vui vẻ, cũng không có đồ ăn ngon..."
Duncan dở khóc dở cười liếc nhìn Shirley dường như đã bị ảnh hưởng tâm lý bởi "đồ ăn ngon của Tinh linh" ở Lightwind Harbor, không khỏi nhắc nhở: "Nơi chúng ta đến lân này cũng không chắc sẽ có đồ ăn ngon - nên nói là phần lớn thời gian tiếp theo đều sẽ ở trên biển."
"Vậy cũng không việc gì, đồ ăn trên tàu cũng khá ngon, ít nhất không phải bị Nina kéo đi dạo hiệu sách cả ngày,' Shirley cười hì hì: "Cứ coi như ra ngoài xả hơi..." "Ở trên tàu đủ rồi thì muốn vào thành chơi, ở trong thành đủ rồi lại muốn ra khơi... A Cẩu nằm trên boong cạnh bên lảm nhảm: "Suốt ngày chỉ biết chơi, mấy ngày này Nina đều sắp dạo hết các hiệu sách trong thành rồi..."
Shirley lập tức xua tay: "Ai za, A Cẩu ngươi đừng lải nhải giống như mụ già ta đau đầu..."
Duncan không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nghe Shirley và A Cẩu lải nhải và cãi nhau như thường lệ, sau đó dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vê một chỗ nào đó trên mặt biển gần đó.
Mà gần như cùng lúc, một bóng người mờ ảo hiện ra bên cạnh anh. Agatha trong bóng tối khẽ giọng báo cáo: "Bright Star tới rồi, đang tìm kiếm lối vào ở thế giới hiện thực."
Duncan gật đầu: "Ừm, hãy đi dẫn đường cho Luci."
Hình bóng của Agatha mờ dần, trong chốc lát, Duncan liền nhìn thấy trên vùng biển tối gần Thất Hương Hào đột nhiên bắt đầu xuất hiện từng bóng đen lớn.
Bóng tối đan xen sinh ra như sương mù, một con tàu khổng lồ, kỳ quái và lộng lẫy dân dần thành hình trong bóng tối và sương mù, Bright Star từ từ lái ra khỏi sương mù - mới đầu nó chỉ là một ảo ảnh mông lung mơ hồ, chỉ có phần đuôi tàu hiện ra rõ ràng và chân thực, nhưng khi Thất Hương Hào đến gân hơn, ảo ảnh mơ hồ nhanh chóng trở nên chân thực gần như chỉ trong chớp mắt, đồng thời biến thành một thực thể có thể tôn tại ổn định ở độ sâu Linh giới.
Bright Star tiến vào độ sâu Linh giới và bắt đầu hành hướng cùng Thất Hương Hào.
Shirley ngồi trên lan can, nghển cổ nhìn cảnh tượng trước mắt, khoa trương kêu lên: "Ồ —"
Sau đó, cô ta nhìn thấy một chiếc thuyền giấy trắng như tuyết đang bồng bềnh trên boong tàu của Bright Star, chiếc thuyền giấy thuận gió cất cánh, bay qua vùng biển tối tăm giữa hai con tàu, cuối cùng vững vàng đáp xuống boong tàu Thất Hương Hào.
Lucrecia với mái tóc đen và váy đen bước ra khỏi thuyền giấy cùng với con rối dây cót Luni.
AIlice đang phơi cá khô trên boong để ý thấy động tĩnh bên này, lập tức vui vẻ đi tới đón: "Luni! Cô đến rồi!"
Con rối dây cót đi theo bên cạnh Lucrecia nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, cũng lập tức lộ ra vẻ vui mừng, dang hai tay ra nghênh đón: "Alice!"
Hai con rối vui vẻ nắm tay nhau quay vòng trên boong tàu. Tuy không xa nhau quá lâu, nhưng lại vui mừng giống như gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
AIice cứ thế kéo Luni đi, khoe với bạn mình những con cá khô vừa được phơi trên boong. Luni hiển nhiên cũng có thứ muốn khoe —
"Alice! Cô nhìn cái này, cô chủ mới làm cho tôi đấy..."
Con rối dây cót vừa vui vẻ nói, vừa dùng tay ôm đầu mình, sau đó hơi dùng lực nhấc lên, thì nghe thấy một tiếng "rắc"...
Cô rút đầu mình ra trước mặt mọi người trên boong. AIlice trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh này - bởi vì bình thường không lưu tâm mấy, nên nàng ta hiếm khi kinh ngạc như vậy - nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã phản ứng lại và ý thức được đây là một "chức năng" mới mà bạn mình đã thành thạo, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "A, cô cũng có thể làm được rồi!"
Vừa nói, nàng ta cũng vừa tiện tay rút đầu mình ra khỏi cổ, cùng Luni giơ đầu lên trong niềm vui ngớ ngẩn: "Chúng ta... bây... bây giờ... giống nhau rồi!"
Sau đó hai con rối bắt đầu cười đùa hi hi ha ha trên boong tàu.
Mọi người trên boong ngoại trừ hai người họ đều bị sốc.
Duncan vốn đang đi về phía Lucrecia, chuẩn bị hỏi thăm về tình hình vận hành của Bright Star sau khi tiến vào Linh giới, kết quả vừa đi được nửa đường đã bị hai con rối Alice và Rune làm cho giật mình - bình tâm mà suy xét, anh thậm chí còn cảm thấy trong không gian thứ đều rất khó có cảnh tượng tà môn như vậy - sửng sốt mấy giây, anh rốt cuộc cũng phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lucrecia đang đi về phía bên này: "Tình huống gì đây?"
Lucrecia dường như cũng có chút ngây dại, nàng ta vừa đi vừa không khỏi quay đầu lại nhìn hai con rối cách đó không xa với vẻ mặt kỳ quái, nghe được lời của Duncan, biểu cảm rõ ràng có chút cứng ngắc: "... Chỉ là sửa đổi đôi chút cho Luni... Sau lần trước rút đầu gây ra sự cố, cách hai ba hôm nàng ta lại nhắc với con chyện khớp đầu của Alice có thể tháo ra được... Con thực sự nghe đến phiền, nên đã thay khớp cho nàng ta..."
Nàng ta ngập ngừng dừng lại, nhìn hai con rối đang giơ đầu đi lại trên boong tàu, biểu cảm cuối cùng có chút căng cứng: "Nhưng con cũng không ngờ tới điều này!"
"... Bỏ đi, miễn là bọn họ vui vẻ, con rối... có giải trí và xã giao của con rối,' Duncan không dễ gì chỉnh lý được tam quan chịu đả kích, khóe miệng giật giật, rời mắt khỏi Alice và Luni (điều này không hề dễ dàng, vì hai con rối mang theo đầu chạy loạn quá thu hút sự chú ý), cố gắng hết sức di chuyển sự chú ý trở vê Lucrecia và Bright Star: "... Lúc tới vẫn thuận lợi chứ?”
Lúc này Lucrecia vẫn đang nhìn về hướng của Luni và Alice, mãi đến khi Duncan lặp lại lần nữa, nàng ta mới giật mình lập tức phản ứng lại, vội vàng giơ tay lên vỗ vỗ trán, vừa sắp xếp suy nghĩ vừa nói: "Vẫn ổn, tuy hơi có chút hỗn loạn..."
Cuối cùng nàng ta hoàn toàn chuyển sự chú ý qua, ngẩng đầu liếc nhìn Bright Star đang tự động di chuyển đến bên cạnh Thất Hương Hào, suy nghĩ cũng thông thoáng hơn theo đó.
"Đây là lần đầu tiên Bright Star chìm xuống độ sâu 'sâu' như vậy để đi lại... Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ có phần đuôi của nó là ở vào Linh giới. Hoàn toàn 'chìm xuống' như thế này... bất kể đối với con hay đối với con tàu này mà nói đều là một 'trải nghiệm trước giờ chưa từng có.'
"Như thế này tốc độ sẽ rất nhanh," Duncan cười lên: "Thất Hương Hào đã quen với việc gấp rút lên đường ở độ sâu Linh giới. Bạch Tượng Mộc Hào và Hắc Tượng Mộc Hào cũng từng hành hướng cùng Thất Hương Hào như những con tàu đồng hành như thế này - Tại độ sâu này, chúng ta chỉ cân không đến hai ngày sẽ có thể đuổi kịp 'con tàu đang quay trở về' kia, hơn nữa cũng không cần lo lắng bị phát hiện hành tung."
Lucrecia không nói gì, mà ngẩng đầu lên liếc nhìn Duncan.
Cha đứng đó, ngọn lửa màu xanh lá rực cháy phập phồng bốc lên bên người, trên môi nở nụ cười tự tin và kiêu hãnh. Nụ cười đó giống như dáng vẻ trong ký ức.
Sau một lúc, nàng ta lắc đầu và hỏi: "Xu hướng của phía giáo hội thì sao?"
"Sẽ có hai hạm đội quy mô nhỏ của Giáo hội Biển Sâu và Giáo hội Tử Vong tụ hội với chúng ta. Trong đó, kỳ hạm do Giáo hội Biển Sâu cử đến là 'Thủy Triều' cùng đội hình hộ tống của nó, Giáo hội Biển Sâu là hai hạm tàu chị em là 'Yên Nghỉ và 'Không Yên Nghỉ cùng đội hình hộ tống của chúng. Nghe nói đều là chiến hạm có hỏa lực mạnh mẽ." Duncan thản nhiên nói: "Nhưng điều ta coi trọng hơn là 'nhân sĩ chuyên nghiệp' bọn họ đưa tới. Suy cho cùng, trước những vật quỷ dị của vùng hải vực biên giới, kiến thức của học giả đôi khi còn hữu dụng hơn cả hỏa lực."
"Nhưng kiến thức chuyên môn của học giả đôi khi cũng có thể dẫn đến nguy hiểm lớn hơn... Gần biên giới, những 'cái bóng' không an phận đó dễ xuất hiện hơn bất cứ nơi nào khác." Lucrecia ở một bên không khỏi nhắc nhở.
Duncan nhướng mày: "Như vậy không phải tốt hơn sao?"
Lucrecia bày ra vẻ mặt có chút đờ đẫn: "..."
"Không nói những chuyện này nữa, tình huống của 'Thánh đồ' kia thế nào?" Duncan xua tay, chuyển chủ đề: "Lần này có đưa theo không?”
"Đưa theo rồi, hiện đang nhốt trong khoang thu dung ở dưới cùng của Bright Star,' Lucrecia lập tức gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Xin hãy yên tâm, tình trạng của tên đó rất tốt - Dưới tiền đề đảm bảo tên 'Thánh đồ này không thể trốn thoát được con sẽ hồi phục khả năng sống của nó. Nếu người cần, con có thể mang nó tới bất cứ lúc nào."
"Hiện tại vẫn chưa cần thiết,' Duncan lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cuối vùng hải vực hỗn độn và tối tăm phía xa: "Khi chúng ta tìm thấy 'Thánh địa của những giáo đồ Nhân Diệt kia, sẽ là lúc dùng đến tên 'Thánh đồ đó."