Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 707 - Chương 706: Sương Mù Quen Thuộc

Chương 706: Sương Mù Quen Thuộc Chương 706: Sương Mù Quen ThuộcChương 706: Sương Mù Quen Thuộc

Trong làn sương mù bao phủ toàn bộ vùng hải vực tựa như một bức màn vô tận,'Thủy Triều" cùng hai hạm tàu hộ tống đến từ Giáo hội Biển Sâu bắt đầu tiến vào khu vực được chiếu sáng bởi "ngọn đuốc" linh hỏa. Bóng dáng của chúng dần dần rõ nét trong sương mù. Đường nét vốn do ảnh hưởng của môi trường trông lay động, nhấp nhô cũng có xu hướng ổn định theo ánh lửa chiếu sáng.

Về phần các thủy thủ trên Thủy Triều, họ cảm nhận được một sự thay đổi rõ ràng hơn trong quá trình này - ngọn lửa màu u lục bốc lên bầu trời giống như một ngọn hải đăng mang đến trật tự, làn sương mù không bao giờ tan biến ở vùng hải vực biên giới vậy mà lại biến mất tại vùng gần hải đăng như kỳ tích; rôi khi không ngừng đến gần ngọn lửa đó, những tiếng ồn ào và lời thì thâm như ẩn như hiện trong môi trường xung quanh cũng theo đó giảm dần - những thay đổi này đều là điêu mà những thủy thủ quanh năm tuần tra vùng gân Bức màn che vĩnh hằng chưa từng trải qua.

Trên boong mũi của Thất Hương Hào, Fanna khẽ cau mày lắng tai nghe, như thể phân biệt âm thanh xa xa trong gió, sau đó gật đầu với Duncan: "Quan chỉ huy Thủy Triều, Sandra gửi lời chào đến ngài và trân trọng hỏi thăm về hành động tiếp theo."

Duncan gật đầu: "Đợi Yên Nghỉ và Không Yên Nghỉ đến, chúng ta sẽ tiến vào sương mù dày đặc, chú ý không nên rời khỏi phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa hải đăng."

Fanna lập tức truyên đạt chỉ thị của thuyền trưởng cho các đồng bào giáo hội của mình. Trong khi Duncan khá hứng thú với loại "truyền tin linh năng" có thể liên lạc với các tín đồ vùng biển sâu gần đó dựa vào trâm tư mặc tưởng và cầu nguyện. Tò mò nhìn một lúc sau, anh lại dường như nghĩ tới một chuyện khác: "Nhân tiện... trên Thất Hương Hào có phải thực sự nên lắp một bộ thiết bị vô tuyến không?"

"Nếu như ngài muốn sử dụng ở vùng biển an toàn thì không thành vấn đề, nhưng ngược lại nếu như ngài muốn sử dụng ở biên giới này... vậy thì nó không đáng tin cậy,' Fanna nghiêm túc trả lời: "Ở vùng hải vực biên giới, xác suất máy móc trúng tà sẽ rất cao. Ngoại trừ những máy móc được bảo vệ mạnh mẽ như lõi hơi nước vẫn có thể sử dụng ổn định, những thứ khác đều sẽ xảy ra vấn đề dù ít hay nhiều, mà vô tuyến điện là thứ dễ gặp sự cố nhất trong số này."

Fanna nói xong, Lucrecia ở một bên lại bổ sung thêm: "Điện đài bật lên rất dễ thu được 'âm thanh từ những nguồn không xác định. Những âm thanh đó sẽ làm ô nhiễm tâm trí con người, còn có một số thứ sẽ theo vô tuyến điện chui vào thế giới hiện thực, các thiết bị không được bảo vệ bằng hơi nước sẽ bị hủ hóa trong im hơi lặng tiếng - Nên trong trường hợp bình thường, tàu thuyền tiến vào vùng hải vực biên giới đều phải tắt vô tuyến điện trên tàu, thậm chí cả đường dây điện thoại nội bộ sử dụng trong tàu cũng phải cắt đứt."

"Có thứ sẽ theo vô tuyến điện chui vào thế giới hiện thực?" Duncan nhướng mày, dường như thấy việc này khá...'thú vị": "Vậy nên giữa các tàu tuần tra biên giới vê cơ bản chỉ có thể dựa vào 'thông tin linh năng' như Fanna để liên lạc?" "Cộng hưởng linh năng là một 'kỳ tích do thân linh ban tặng,' Fanna hơi cúi đầu, phác họa phù ấn của Nữ thần bão tố Gormona trước ngực: "Giống như nồi hơi được bảo vệ bởi hơi nước, lời nói đưa đi thông qua sự cộng hưởng linh năng cũng được ban phước và có thể tránh bị ô nhiễm, bóp méo bởi ngoại lực trong vùng hải vực biên giới hỗn loạn này - Tất nhiên, điều này cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, cũng có những lúc truyền tin linh năng bị quấy nhiễu và ô nhiễm. Trong vùng sương mù dày đặc vô biên này không tồn tại sự an toàn 100%."

"Hóa ra là như vậy...' Duncan trầm ngâm gật đầu, giống như lân đầu tiên đặt chân lên đất thành bang hồi đầu, anh tiếp thu những kiến thức mới tinh về biên giới với đầy sự tò mò và khao khát kiến thức. Sau đó anh lại quay đầu, hướng về nơi nhìn như trống không không vật thuận miệng hỏi một câu: "Còn cô thì sao, Agatha? "Truyền tin linh năng' giữa cô và Yên Nghỉ với Không Yên Nghỉ có giống với Fanna không? Là một 'cái bóng, truyền tin linh năng' lúc cô thiết lập với các thần quan Tử vong khác và truyền tin linh năng' thông thường có khác gì nhau không?”

Bóng dáng mơ hồ của Agatha hiện ra không trung trên boong tàu, giọng nói có chút thanh khiết của cô ta từ trong không khí truyền đến: "Theo như tôi cảm nhận được, dường như cũng không có khác biệt gì. Cho dù biến thành dáng vẻ như thế này, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ban phước của Bartok và nghe thấy giọng nói của các anh chị em khác trong giáo hội giống như trong trí nhớ. Trên thực tế... sau khi đến đây, tôi thậm chí còn cảm thấy những giọng nói mà mình nghe thấy còn rõ ràng hơn 'trong ký ức'. Điều này rất khó tin."

"Trong ký ức" mà Agatha nhắc đến rõ ràng là ám chỉ "cuộc đời làm người gác cổng" của cô ta - Mặc dù đoạn nhân sinh đó là giả, nhưng đoạn ký ức đó lại hoàn nguyên 100% Agatha thật. Do đó những phán đoán cô ta đưa ra đương nhiên cũng có giá trị tham khảo rất lớn.

"Bản sao Agatha' tôn tại dưới dạng một "cái bóng”, khi nghe "truyền tin linh năng" ở vùng hải vực biên giới, ngược lại cảm thấy giọng nói mình nghe được rõ hơn trong trí nhớ?

Hiện tượng có phần phản trực giác này khiến Duncan không khỏi rơi vào trầm tư. Vốn dĩ anh cảm thấy bản sao Agatha yếu hơn "chính thể" lưu tại Hàn Sương ở những lĩnh vực liên quan đến thân thuật và kỳ tích. Tuy nhiên, ở biên giới này, tình huống... có vẻ khác hoàn toàn với những gì tưởng tượng?

Nói cho cùng... bản chất của sức mạnh "cộng hưởng linh năng" mà các thần quan của giáo hội Tử thân sở hữu, cùng với "truyền tin linh năng" mà họ thiết lập từ đó rốt cuộc là thứ gì?

Duncan suy nghĩ trong tiềm thức, nhưng suy nghĩ của anh nhanh chóng bị gián đoạn —

"Họ đến rồi,' Agatha trong bóng tối đột nhiên nói: "Yên Nghỉ và Không Yên Nghỉ đang đến gần”

Một tiếng còi rất chói tai vang lên từ sâu trong sương mù, hai con tàu bọc sắt màu đen với đài chỉ huy cao chót vót, một giáo đường cỡ nhỏ đứng lặng ở đuôi tàu và những khẩu pháo chính cỡ lớn lắp ở mũi và hai bên thân tàu từ từ nhô ra khỏi màn sương, rồi đến bốn con tàu khu trục nhỏ xuất hiện trên biển theo sự lên xuống của sương mù.

Ánh sáng rực rỡ của linh hỏa bốc lên từ "con tàu dẫn đường" soi sáng những bóng hạm có đường nét mơ hồ. Đáp lại đó, hai con tàu bọc sắt đen lại lần nữa truyền đến tiếng còi hơi đại biểu lời chào, đồng thời đưa ra một loạt đèn hiệu.

"Quan chỉ huy của Yên Nghỉ, Polekny và qua chỉ huy của Không Yên Nghỉ, Orlando, gửi đến ngài lời chào và sự kính trọng,' Bóng dáng của Agatha khẽ gật đầu với Duncan: "Họ đã cử tàu trinh sát đến xác nhận đơn giản tình hình vùng hải vực xung quanh, không hề phát hiện dấu vết hoạt động lưu lại của các giáo đồ Nhân Diệt, cũng không phát hiện hòn đảo nhỏ có thể dùng làm chỗ đặt chân tạm thời hoặc cảnh tiêu. Nhưng trong bức màn che, tàu trinh sát từng nghe thấy một số tiếng ồn ngắn ngủi quá bất bình thường, có thể xác nhận hướng đó quả thật có 'thứ' gì đó."

Nghe Agatha báo cáo, sắc mặt Duncan dần dần trở nên nghiêm túc, sau đó anh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

"Xuất phát thôi — Nhấn mạnh lần nữa, không nên rời khỏi phạm vi được linh hỏa chiếu sáng."

Khi "con tàu dẫn đường" bắt đầu tăng tốc chậm rãi trở lại,'Hạm đội liên hiệp" được tổ chức tạm thời bởi Giáo hội Biển Sâu, Giáo hội Tử Vong và "Hạm đội Thất Hương Hào” cuối cùng lái về phía Bức màn che vĩnh hằng và dần dần tiến vào chỗ sâu trong sương mù dày đặc vô biên bất tận.

Mây mù che khuất bầu trời nghiền ép tới như một thành lũy, có lúc lại hóa thành bức màn khổng lồ bao quanh hạm đội từng lớp. Mặt trời bị bỏ lại phía sau, ánh nắng dần nhạt nhòa khỏi tầm nhìn. Đi cùng với sương mù ngày càng dày đặc, một loại "sắc trời" hỗn độn nhưng không hề tối tăm dần trở thành màu sắc chủ đạo của vùng hải vực trong sương mù này.

Ba mươi phút sau khi tiến vào ranh giới của bức màn che, sương mù bắt đầu 'tụ lại" rõ ràng và dày đặc hơn. Chúng bắt đầu phơi ra một loại... hình thái sên sệt và có "xúc cảm", giống như một khối có thực thể, trôi nổi không đều ở mọi góc của tầm nhìn.

Trong màn sương mù ngưng tụ đó dường như thoáng qua một số đường nét mơ hồ, dường như đang cẩn thận quan sát hạm đội đột nhiên xông vào biên giới, vây xem những vị khách không mời mà đến xuất hiện ở vùng hải vực này.

Trên boong tàu dần dân trở nên hơi yên tĩnh, ngay cả Shirley luôn ríu rít ôn ào trong ngày thường dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở, thận trọng ngậm miệng lại, nhìn những "đám sương mù' trôi gân mạn tàu như tựa sinh vật sống, cùng với những đường nét loáng thoáng trong sương mù.

"Thứ... thứ này trông khác hẳn với sương mừ' mà tôi biết..." A Cẩu cũng thấp giọng lẩm bẩm: "Nó cũng khác hẳn với những gì nhìn thấy bên ngoài bức màn che..."

"Sau khi đi vào phạm vi của bức màn che, xúc cảm đối với sương mù sẽ biến thành thế này - Tựa như trật tự giữa hư và thực xảy ra thiếu sót, sương mù khuếch tán bắt đầu có xu hướng xuất hiện ở trạng thái ngưng tụ như cục, giống như xung quanh tồn tại những thứ có trí tuệ, gom những đám sương mù này lại với nhau....

Lucrecia nói rồi, đứng ở mép boong tàu duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sương mù đang chảy qua mạn tàu như một dòng suối trong không trung.

"Nhưng trên thực tế, bên trong chúng không có gì cả, không hề có gì ở trung tâm sương mù ngưng tụ... Không nên tùy tiện tin vào bất kỳ thực thể nào nhìn thấy trong sương mù. Trừ khi chúng đã biểu hiện ra xu hướng di chuyển rõ ràng, nếu không tốt nhất hãy coi như ảo ảnh hoặc suy nghĩ bậy bạ của bản thân."

"Này, cô đưa tay vào như thế không có vấn đề không?" Shirley không khỏi kêu lên sau khi nhìn thấy hành động của Lucrecia: "Những đám sương mù này trông rất tà môn!"

"Trong sương mù rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là những đám sương mù này có tính ăn mòn mãnh liệt và độc hại gì - nếu không tại khoảnh khắc tiến vào bức màn che thì cô đã chết rồi,' Lucrecia liếc nhìn Shirley và lắc đầu: "Chỉ cần có đầy đủ kinh nghiệm và phương pháp nắm giữ đúng đắn, trong khoảng sáu hải lý tính từ biên giới sẽ là 'khu an toàn tương đối'... Tất nhiên, dù có thận trọng đến đâu, vẫn có rất nhiều người chết trong cái gọi là khu an toàn tương đối' này."

Nghe Lucrecia và Shirley trao đổi ở bên cạnh, Duncan vẫn luôn im lặng không lên tiếng. Anh chỉ đứng ở mũi tàu, nhìn những làn sương mù không ngừng phân phân hợp hợp ở vùng gân đó, biểu cảm có vẻ vẫn đang đăm chiêu gì đó.

Lucrecia để ý thấy sự trâm lặng của Duncan.

"Cha, người nghĩ ra được điều gì rồi sao?"

Duncan chớp chớp mắt, do dự một lát, cuối cùng khẽ giọng lẩm bẩm: "Nhìn rất quen mắt."

Lucrecia: 'Quen mắt?"

Duncan ừm một tiếng, ánh mắt lại dừng trên những khối bất định trôi nổi tứ phía. Anh nhìn những đường nét mơ hồ trong sương mù, sắc trời đục ngâầu trên bầu trời, cùng với xúc cảm kỳ lạ thỉnh thoảng phơi ra trong những đám mây trôi, chân mày ngày càng cau lại...
Bình Luận (0)
Comment