Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 711 - Chương 710: “Không Ổn” Là Chuyện Thường Ngày Ở Đây

Chương 710: “Không Ổn” Là Chuyện Thường Ngày Ở Đây Chương 710: “Không Ổn” Là Chuyện Thường Ngày Ở ĐâyChương 710: “Không Ổn” Là Chuyện Thường Ngày Ở Đây

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, con tàu lớn bao bọc trong ngọn lửa u linh cháy mạnh, giống như một ngọn đuốc rực sáng đó lao thẳng vào vách đá gồ ghề quái lạ - Tuy nhiên, vụ nổ và va chạm lớn theo dự đoán của mọi người không hề xảy ra.

Con tàu đó dường như "hòa tan" ngay lúc va chạm. Kết cấu boong, thân tàu và long cốt kiên cố lập tức tan chảy và chảy xuống như bùn, đồng thời nhào vào vách đá trong im hơi lặng tiếng. Thay vì nói đâm vào, khoảnh khắc va chạm giống như một cục bùn "hắt" trên vách đá hơn - rồi sau đó, toàn bộ con tàu như bị hòn đảo hấp thu, hòa tan hoàn toàn giữa những cụm măng đá lởm chởm.

Về phần ngọn lửa linh thể một khắc trước còn bùng cháy rừng rực trên tàu, giờ khắc này đã đụng vỡ thành một vòng lửa khổng lồ trên vách đá của hòn đảo. Biển lửa màu u lục nở rộ như gợn sóng trên đường ven biển, sau một hồi chậm trễ thì văng xuống biển, đốt cháy mặt biển phủ đây sương mù, rồi lại từ từ lan ra phía trước hạm đội liên hợp.

Sự việc xảy ra rất đột ngột, bên phía hạm đội giáo hội dường như vẫn chưa phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra. Mà trên Thất Hương Hào, Nina đã trợn to hai mắt kinh ngạc: "Con tàu đó 'tự sát rồi?"

Giọng điệu của Lucrecia có vẻ hơi khó tin: "Ba, con tàu đó... vừa rồi đã thoát khỏi mệnh lệnh của người sao?"

Duncan không trả lời, chỉ cau mày thật chặt, xác nhận trong đầu "cảm giác" mơ hồ đột nhiên truyền đến bản thân ngay trước khi con tàu đâm vào vách đá vừa rồi, qua một lúc lâu sau mới phá vỡ sự im lặng trong suy tư: "Không đúng... nó không mất kiểm soát."

"Nó không mất kiểm soát?" Lucrecia có chút nghi hoặc: "Vậy vừa rồi nó đột nhiên đâm vào vách đá..."

"Mệnh lệnh ta đưa ra cho nó là về nhà - cho nên nó đã thực hiện,' Duncan chậm rãi nói: "Chỉ là trước đó ta cho rằng nhà của một con tàu sẽ là cảng nơi nó thường neo đậu để bảo trì. Tuy nhiên, đối với con tàu đó mà nói... nhà của nó hẳn là bản thân hòn đảo này."

Lucrecia dường như vẫn đang suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói này của Duncan, nhưng đám người Fanna và Morris từng trải qua sự kiện Hàn Sương trước đây đã dân phản ứng lại. Morris đột nhiên cau mày: "Ý của ngài là, con tàu đó là..."

Vẻ mặt của Duncan rất nghiêm túc: "Con tàu đó được đóng bằng Vật liệu' trên hòn đảo, ít nhất là một phần lớn trong số đó."

Sự hao tổn "tàu dẫn đường" là tình huống ngoài dự liệu. Nhưng điều này cũng không nảy sinh ảnh hưởng quá lớn đối với hạm đội liên hợp - Hạm đội đã tìm được vị trí của đảo Thánh địa, tuyến đường biển cũng đã được ghi lại trên hải đồ. Hiện tại, ngọn lửa linh thể màu u lục đang lặng lẽ bùng cháy trên mặt biển, tiếp tục duy trì sự áp chế sương mù ở vùng hải vực xung quanh. Rồi chỉ chốc lát sau, Bright Star đã phát hiện ra lối vào "vịnh hẹp" mà Aye nhìn thấy từ trên không.

Đối với các thần quan của Giáo hội Biển Sâu và Tử Vong mà nói, dù có phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, việc điều tra "đảo Thánh địa" vẫn phải mở ra theo kế hoạch.

Hai con tàu đổ bộ nhỏ được thả ra từ Thủy Triều và Không Yên Nghỉ nhanh chóng đến gần Thất Hương Hào. Mỗi chiếc chở theo 11 đội viên lục chiến cùng với một thần quan vũ trang. Họ đang chờ sự sắp xếp của Duncan.

Trên Thất Hương Hào, Duncan đang quyết định xem ai sẽ theo mình vào bờ.

"Fanna, Morris, Alice, mọi người theo ta lên bờ,' Duncan nhìn những người đi theo trên boong tàu và nhanh chóng chọn ra thành viên thích hợp. Sau đó, ánh mắt anh lại rơi vào Shirley dường như đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình: "Shirley, cô cũng đi."

"Tôi không giỏi thăm dò, cũng không hiểu biết nhiều như ông già...

"Ta biết, nhưng chúng ta cần năng lực của A Cẩu,' Duncan thản nhiên ngắt lời Shirley: "Nó là ác ma biển sâu, rất giỏi cảm nhận và theo vết, sẽ giúp ích rất nhiều trên đảo Thánh địa này."

Shirley nghe xong, vẻ mặt nhất thời có chút vi diệu, cẩn thận suy nghĩ một chút mới phản ứng kịp - thì ra tác dụng chủ yếu của cô ta chính là sợi xích của A Cẩu...

Có điều, Duncan cũng không để ý đến biểu cảm đột nhiên có chút vi diệu trên mặt Shirley. Sau khi quyết định xong người sẽ lên bờ, anh gật đầu ra hiệu với những người khác: "Những người còn lại ở lại trên tàu. Môi trường ở nơi này quỷ dị, nếu như trên tàu hoặc trên mặt biển vùng gần xuất hiện bất kỳ động tĩnh bất thường nào, lập tức liên lạc."

"Người không cần con đi cùng sao?" Lucrecia không khỏi tiến lên một bước: "Con tương đối quen thuộc với biên giới, hơn nữa cũng có rất nhiều kinh nghiệm thăm dò những hòn đảo kỳ lạ...

"Cần, nhưng không phải bây giờ,' Duncan lắc đầu, hiển nhiên anh đã sớm có sắp xếp: "Con trở lại Bright Star, để mắt tới tên 'Thánh đồ' kia, sau này nó sẽ có ích lợi rất lớn. Ta lên đảo thăm dò tình hình trước, nếu tìm được 'địa điểm thích hợp, sẽ phái Aye tới đón con sau."

Lucrecia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Con hiểu rồi."

Duncan khẽ gật đầu rồi dẫn theo những nhân viên mình chọn lên bờ đi đến rìa boong tàu.

Tuy nhiên ngay vào lúc này, một loạt tiếng động loảng xoảng rất lớn đột nhiên truyền đến từ cách đó không xa.

Duncan ngẩng đầu nhìn theo tiếng động, thấy một chiếc thuyền nhỏ được cố định trên boong giữa và được che bằng bạt đang lắc lư loảng xoảng trên giá đỡ —

Đó là tàu đổ bộ được chở trên Thất Hương Hào.

Nhưng trong trí nhớ của mọi người, chức năng chính của chiếc thuyền đó là buộc hai sợi dây ở mặt bên để Alice phơi quân áo, hoặc để Shirley không muốn làm bài tập lẻn vào ngủ.

Duncan im lặng nhìn chiếc thuyền đang lắc lư, hai ba giây sau mới nói: “Aye sẽ mang chúng ta lên đảo."

Chiếc thuyền im lặng một lúc, rồi bắt đầu lắc lư mạnh hơn, rồi lại dùng mũi thuyền đập mạnh vào giá gỗ dùng để cố định.

Duncan: ”...'

"Thuyền trưởng,' Alice cuối cùng cũng đi tới, kéo tay áo Duncan, thì thâm vào tai anh: "Hay là mang nó theo đi... Tôi thấy nó đều sắp khóc rồi...

Duncan bày ra biểu cảm khác thường liếc nhìn Alice, sau đó lại nhìn nhìn con tàu đổ bộ nhỏ trên boong hình như thực sự không vui cho lắm. Anh chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn bất lực thở dài: "Được rồi, chúng ta cũng ngồi thuyền lên bờ..."

Anh bên này vừa dứt lời, chiếc thuyên nhỏ trên boong lập tức thoát ra khỏi những sợi dây và móc sắt dùng để cố định, chiếc cần cẩu bên boong cũng bắt đầu hoạt động kêu cót két ngay sau đó, nhấc chiếc thuyên nhỏ ra khỏi giá đỡ bằng gỗ và đặt xuống chỗ lõm ở phía bên của boong giữa.

Toàn bộ động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, giống như sợ thuyền trưởng sẽ đổi ý.

Duncan: ”...'

Dù nói thế nào, cuối cùng thêm tàu đổ bộ được thả xuống từ Thất Hương Hào, tổng cộng ba có chiếc thuyên nhỏ tách khỏi hạm đội liên hợp và tìm thấy lối vào bí mật dẫn vào bên trong hòn đảo dọc theo vách đá ở rìa'đảo Thánh địa", bắt đầu tiến vào nội bộ của hòn đảo nhỏ.

Sau khi đi qua "lối vào vịnh hẹp" trông giống như miệng của một con thú khổng lồ, đập vào mắt là những cụm cột đá cao chót vót và kỳ quái ở hai bên, mặt nước trong xanh sẫm màu tĩnh lặng và rộng mở, cùng làn sương mù vẫn tràn ngập bốn phương tám hướng.

Ba chiếc thuyền nhỏ thận trọng tiến về phía trước trong sương mù dày đặc. Trong sương mù mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ sở bến tàu mờ mờ ảo ảo trên bờ biển phía trước, một số ánh đèn tựa như ảo giác lặng yên phóng ra ánh sáng trong sương mù, giống như những ánh mắt lạnh lùng và đục ngâu lơ lửng hiện ra một cách vô căn cứ.

Chiếc thuyền nhỏ mà nhóm người Duncan ngồi lên có thể tự động di chuyển mà không cần người lái. Trong khi các tàu đổ bộ được thả ra từ Thủy Triều và Không Yên Nghỉ được dẫn động bằng lõi hơi nước cỡ nhỏ - Tiếng vang của lõi hơi nước lúc vận hành phá vỡ sự im lặng trong vịnh hẹp, tiếng róc rách lúc ba chiếc thuyền lao qua mặt nước lại trải qua sự phản xạ hai bên vách đá, mơ hồ trộn lẫn vào nhau.

Fanna đột nhiên cau mày.

Nàng ta quay đầu nhìn thuyền trưởng, lại thấy thuyền trưởng cũng đang cau mày nhìn về một hướng nào đó trong sương mù. Mà phía sau tàu đổ bộ, hai chiếc thuyền hơi nước đến từ Thủy Triều và Không Yên Nghỉ dường như cũng phát giác điều gì đó, bắt đầu giảm tốc độ từ từ.

Những tiếng vang hỗn hợp trong vịnh hẹp dân yếu đi theo đó. Fanna nghiêng đầu, vừa cẩn thận phân biệt vừa khẽ giọng nói: "Có nghe thấy không?"

Shirley dường như không phát hiện khác thường, nhưng lại cảm nhận được không khí xung quanh có sự thay đổi. Cô ta căng thẳng quay đầu lại: "Nghe... nghe thấy gì?"

Tiếng xích ma sát nhẹ từ trong bóng tối vang lên, A Cẩu chậm rãi ngẩng đầu lên: "Có tiếng của con tàu thứ tư... trong sương mù, đang đi theo chúng ta tiến về phía trước."

Sắc mặt của Shirley hơi thay đổi, cô ta hạ giọng: 'Khiếp?”"

Duncan không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếng máy móc khởi chạy cánh quạt lại vang lên, trong vịnh hẹp lại xuất hiện tiếng ôn mơ hồ hỗn tạp - Trong những tiếng vang ù ù và ầm ầm, ngay cả Shirley cũng nghe thấy âm thanh của "con tàu thứ tư”.

Lần này, âm thanh còn rõ ràng hơn trước, Shirley thậm chí còn có thể nghe ra bên trong trộn lẫn với tiếng nổ trâm hơn như động cơ hơi nước, cùng với tiếng mũi thuyền lao qua sóng nước.

Cô ta mở to mắt tìm kiếm hướng phát ra âm thanh, nhưng lại phát hiện tất cả âm thanh đều hòa lẫn với tiếng vọng trong vịnh hẹp, ong ong âm ầm khó phân biệt được phương vị.

Cô ta chỉ có thể chắc chắn rằng, thực sự có con tàu thứ tư, hơn nữa còn ẩn trong sương mù xung quanh, khoảng cách vô cùng gần, đôi khi... thậm chí giống như ở ngay bên cạnh.

Morris dường như đột nhiên phân biệt ra được điều gì. Ông ta chăm chú nhìn mặt nước phủ đầy sương mù, từ trong ngực móc ra một thiết bị hình dạng kỳ lạ, giống như thấu kính, nhìn qua thấu kính về hướng đó.

Có một cái bóng lờ mờ xuất hiện trong thấu kính, giống như một con tàu trừu tượng mà hư ảo.

Tuy nhiên giây tiếp theo, ảo ảnh trong sương mù đột nhiên bị nhiễm lên một lớp màu u lục - ngọn lửa linh thể hư ảo trong chớp mắt đã nuốt chửng nó, rồi lại tiêu tan trong khoảnh khắc.

Âm thanh của con tàu thứ tư đã biến mất.

AIice nghi hoặc nhìn ánh lửa chợt lóe lên trong sương mù, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Duncan: "Thuyền trưởng, đó là thứ gì?"

"Không biết, Duncan lắc đầu: "Có lẽ trong sương mù có thứ gì đó đang muốn 'bắt chước' chúng ta, hoặc cũng có thể chỉ là ảo ảnh do môi trường đặc biệt ở đây sinh ra... Dù sao cũng không phải là vấn đề lớn. Suy cho cùng, bản thân 'bất thường' chính là một khâu thường ngày ở biên giới.'

AIlice nói "ð' một tiếng nửa hiểu nửa không, sau đó quay đầu lại nhìn mặt nước phía trước thuyền nhỏ.

"A, chúng ta đến rồi."

Con rối vừa dứt lời, bến tàu vẫn luôn mông lung trong sương mù bỗng trở nên rõ nét.

Ba chiếc thuyền nhỏ cập bến.
Bình Luận (0)
Comment