Chương 711: “Danh Vọng” Của Fanna
Chương 711: “Danh Vọng” Của FannaChương 711: “Danh Vọng” Của Fanna
Trong sương mù, ba chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ cập bến cuối đoạn đường dốc thoai thoải ở góc bến cảng.
Duncan là người đầu tiên đặt chân lên hòn đảo nhỏ quỷ dị được các giáo đồ Nhân Diệt gọi là “Thánh địa' này.
Bốn phía im lặng, trong sương mù lơ lửng lưu động có chút lạnh lẽo, những tòa kiến trúc nhân tạo cao thấp chằng chịt bên trong cảng hiện ra mờ mịt vì sương mù, ranh giới của các tòa kiến trúc và địa thế chỗ xa dường như dung hợp một chỗ, đường nét mơ mơ hồ hồ, mà chút ít ánh đèn mờ nhạt thì chiếu xuyên qua màn sương mù phía xa, nhưng nhìn qua lại không mang đến cho người ta chút cảm giác an tâm.
"Không một chút động tĩnh..." Shirley cảm giác được cái lạnh tràn ngập trong sương mù, vô thức khoanh tay lại xoa xoa, vừa lẩm bẩm vừa quan sát xung quanh: "A Cẩu, ngươi có ngửi thấy 'mùi người không?”
"Không có mùi của người sống, chỉ có một chút mùi của người chết, trộn lẫn trong khí tức biển sâu tĩnh mịch nồng nặc,' A Cẩu lẩm bẩm, cẩn thận cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, ánh sáng nhạt huyết sắc lúc sáng lúc tối trong hốc mắt trống rỗng của nó: "... Cảm giác của quê nhà ngày càng trở nên rõ ràng, không chỉ trong khí tức, thậm chí ngay cả trong bầu không khí... cũng có chút giống."
Nó ngẩng đầu lên, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn đất liền hòn đảo chìm trong sương mù, trong giọng điệu lại có chút nghi hoặc: "Ở đây có rất nhiều thứ đều gần giống với cảm giác 'quê nhà ta, nhưng cũng... không giống lắm, ta không thể nói lên loại cảm này."
"A Cẩu, đây chính là môi trường ở quê nhà của ngươi sao?" Nhưng điểm quan tâm của Shirley rõ ràng là hướng về một phương hướng khác: "Vậy thì môi trường sống của các ngươi khá kém, chẳng trách ngươi nói ác ma biển sâu ở quê nhà của ngươi bình thường ngoại trừ rỉa thịt lẫn nhau thì chỉ có thể gặm đá..."
"Tôi không thích bầu không khí của nơi này,' Fanna cau mày thật chặt, vừa đề phòng hoàn cảnh xung quanh vừa nhỏ giọng nói: "Nơi này luôn khiến tôi liên tưởng đến thành bang Hàn Sương khi đó...
Shirley xua tay: "Sương mù, đường phố im lặng, bùn lầy vặn vẹo, còn có bản sao nguyên tố đột nhiên nhô ra đúng chứ, chúng ta đều biết..."
Duncan không để ý đến cuộc trò chuyện bên người, sau khi xác nhận xung quanh không có lấy một người sống, anh vung tay với các đội viên lục chiến đang xuống khỏi hai chiếc thuyên nhỏ, ra hiệu cho mọi người đi theo, đồng thời bước về phía ánh đèn mờ nhạt lờ mờ phát sáng trong sương mù.
Bầu không khí xung quanh quỷ dị và khiến người khác bất an. Điều này khiến mọi người đều nâng cao cảnh giác hơn - Trước đó, mọi người cũng tưởng tượng qua trong hang ổ được giáo đồ Nhân Diệt gọi là "Thánh địa" này sẽ có nguy hiểm ra sao. Họ tưởng tượng qua ở đây có thể sẽ có hàng ngàn hàng vạng dị giáo đồ có vũ trang hung tàn; tưởng tượng qua nơi này có thể có vô số cạm bẫy và quái vật máu thịt do những tín đồ tà giáo ác ma tạo ra; thậm chí còn tưởng tượng qua giáo đoàn Nhân Diệt đã bí mật xây dựng một hạm đội hùng mạnh, sẽ ở trong mảng sương mù này giáng một đòn phủ đầu vào đội ngũ thăm dò...
Tuy nhiên, một "hòn đảo ma" không có bất kỳ hơi thở của sự sống lại không nằm trong bất kỳ tưởng tượng nào.
Fanna vươn tay từ phía sau rút ra thanh kiếm khổng lồ bằng hợp kim của mình, nắm chặt trong tay - Thời gian chuẩn bị cho hành động thăm dò lần này đủ đầy, nàng ta cũng không cần giống như những tình huống vội vàng khi trước chỉ có thể dùng tạm cự kiếm do hàn băng ngưng kết để ứng phó nhu cầu cần thiết.
Được cầm trong tay "đồng bạn chiến đấu" quen thuộc khiến nàng ta cảm thấy yên tâm trong bụng hơn.
Tiếng bước chân đến gần, một nữ sĩ trẻ tuổi mặc áo giáp bó sát tương tự như kiểu áo giáp nhẹ trên người Fanna, sau lưng mang một thanh kiếm to đi tới.
Fanna còn nhớ, đối phương là thần quan dẫn đội được phái xuống từ "Thủy Triều", là lĩnh đội của mười một đội viên lục chiến.
Dưới cái nhìn tò mò và có phần nghi ngờ của nàng ta, nữ thần quan trẻ tuổi lưng mang thanh kiếm to đi đến bên cạnh nàng ta, vừa đi vừa thì thâm bằng giọng điệu có chút hưng phấn: "Ngài là Fanna Wayne các hạ, đúng chứ? Thẩm phán quan huyền thoại đến từ Phổ Lan Đức, người mạnh mẽ nhất từ trước tới nay...
"... Thẩm phán quan huyền thoại? Tôi không biết từ khi nào mình còn có một cái tên như vậy,' Fanna cau mày, dường như có chút lúng túng: "Nhưng tôi quả thật là Fanna Wayne. Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi... tôi tên là Amber,' Nữ thần quan vội vàng nói: "Tôi đã nghe nói qua rất nhiều sự tích của ngài... Ví dụ như ngài nhảy từ vách đá xuống, chém giết hậu duệ của Tà thân xâm phạm thành bang. Ví dụ như ngài nhảy từ trên nóc Đại giáo đường xuống, chém giết tín đồ tà giáo có ý đồ phá hoại giáo đường, với cả ngài nhảy xuống từ ngọn hải đăng trên vách đá biển..."
Fanna không đợi đối phương nói xong đã cảm thấy có chút căng thẳng, vội vàng xua tay: "Dừng lại, tôi không có nhiều ghi chép nhảy xuống chém giết như vậy - truyền thuyết hầu hết đều phóng đại."
"Ngài... ngài rất khiêm tốn" Amber cười lớn, ngay sau đó lại chỉ vào thanh kiếm to sau lưng mình - Thanh kiếm đó đã lớn hơn không chỉ một cỡ so với những thanh kiếm thép chế thức mà hầu hết thần quan Biển Sâu sử dụng, nhưng vẫn kém khá xa thanh kiếm khổng lồ hợp kim trong tay Fanna: "Tôi cũng đang cố gắng học tập phong cách chiến đấu của ngài. Người hướng dẫn của tôi nói rằng đó là kỹ xảo chém giết lâu đời nhất nhưng cũng thực dụng nhất trong Kiếm thuật Bão Tố... Tất nhiên, hiện tại chắc chắn có khoảng cách rất lớn với ngài..." Fanna mở miệng, miễn cưỡng nói ra một câu: 'À, ừm... cố gắng lên."
"Tôi vẫn đang cố gắng,' Amber gật đầu mạnh mẽ, ngay sau đó do dự một chút lại hỏi: "Có điều... rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể có sức mạnh giống như ngài? Tôi đã nghe rất nhiều sự tích chiến đấu của ngài... Ngài có kỹ xảo huấn luyện đặc biệt nào không?”
Vẻ mặt của Fanna ngày càng lúng túng, nàng ta vô thức liếc nhìn vê hướng Duncan, nhưng lại phát hiện thuyền trưởng hoàn toàn không có ý định để ý đến bên này, chỉ có thể kìm nén mấy giây sau nói ra một câu: 'Ăn nhiều thịt."
Amber: "... Hả?"
"Còn nữa uống nhiều nước nóng, ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật." Fanna dường như cũng cảm thấy câu trả lời này của mình không quá thuyết phục, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm.
Vẻ mặt của Amber dần dần trở nên rất khó diễn tả bằng một tiếng "Hả?" - Nó gân giống như thừ ra: "Chỉ... như vậy đã có thể rồi sao?"
"Ừm, sau đó nhớ cầu nguyện mỗi ngày, trút hết những nghi hoặc và mông lung trong lòng với nữ thần, đừng giữ áp lực và dao động ở phương diện này đến ngày hôm sau,' Fanna gật đầu: "Và cuối cùng, còn có một điểm quan trọng nhất —"
Vẻ mặt của Amber cuối cùng cũng thay đổi, ngay lập tức trở nên hết sức nghiêm túc: "Một điểm quan trọng nhất?"
Fanna suy nghĩ một chút, nhìn hậu bối trước mặt với sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nói lời thành khẩn: "Khi không có việc gì thì đừng tùy tiện thề thốt - nếu đã lập lời thề rồi thì cũng đừng thêm nội dung lời thề vì nhiệt huyết dâng trào, nếu không bản thân sẽ bị mắc kẹt vào trong."
Biểu cảm của Amber lại trở nên đờ đẫn: "... Hả?"
Nhưng Fanna đã bước nhanh rời đi - Sau khi bỏ lại một "hậu bối" nào đó khiến mình cảm thấy khá lúng túng, nàng ta bước hai ba bước đi đến bên cạnh Duncan, cúi đầu vội vã đi.
Ducan thực ra vẫn luôn lắng nghe động tĩnh phía sau truyền đến, nhìn thấy Fanna đi tới, cuối cùng cũng mỉm cười nói: "Nghe có vẻ như cô rất được hoan nghênh trong đồng bào - mặc dù hiện tại trên mặt nổi cô đã giải trừ chức vụ thẩm phán quan, lại rời khỏi tâm mắt của công chúng.”
"... Thỉnh thoảng sẽ gặp phải những tình huống như thế này, thường xuyên hơn khi ở trong thành bang,' Fanna cúi đầu, lúc ở trước mặt thuyền trưởng, cuối cùng nàng ta cũng có thể phàn nàn một chút vê những "rắc rối nhỏ không đáng nói với người ngoài": "Hơn nữa, bất kể gặp phải bao nhiêu lần cũng luôn không thể quen được."
Morris lấy tẩu thuốc trong ngực ra, ngậm trên miệng nhưng không châm lửa, nghe vậy chỉ thản nhiên lẩm bẩm một câu: "Hơn nữa cũng không biết tại sao, theo đuổi cô ấy luôn là con gái...
Duncan lập tức dùng ánh mắt vi diệu nhìn về phía tiểu thư thẩm phán quan bên cạnh, lại thấy người sau đang nhìn mình với vẻ mặt sinh vô khả luyến: "... Ngài đừng nhìn nữa... Tôi không biết tại sao..."
Duncan còn có thể nói gì khác chứ? Bây giờ anh chỉ nghĩ thật khó tin rằng mỹ thiếu nữ tráng sĩ này lại có thể có được một người bạn bình thường như Hải Đế... Điều này có lẽ có liên quan đến Hải Đế là sinh viên khoa học tự nhiên?
Dù sao thì điều này cũng chẳng liên quan gì đến anh - thật thú vị khi thấy Fanna, người thường điềm tĩnh và đáng tin cậy, lại có một mặt bất lực và xấu hổ như vậy.
Đúng lúc này, Shirley đang đi ở phía bên kia của đội ngũ đột nhiên bị vấp, nhất thời lảo đảo một cái: "Ối chết tiệt!"
A Cẩu lập tức phản ứng, ngửa cổ ra sau, dùng dây xích kéo lấy Shirley suýt ngã ra ngoài: “Chuyện gì vậy?!"
Shirley đứng vững, quay đầu chửi rủa: "Mẹ kiếp con đường rách nát gì đây vậy? Vừa rồi có thứ gì đó khiến ta vấp ngã..."
Cô ta nói được một nửa, giọng nói bỗng im bặt, trợn mắt nhìn chằm chằm vào nơi mình vừa suýt vấp ngã, lời còn chưa nói xong phía sau hóa thành một tiếng kêu lên ngắn ngủi: "Đệch!?"
Mấy tâm mắt lập tức tập trung vào hướng ánh mắt cô ta đang nhìn.
Duncan cũng nhìn thấy thứ vừa rồi suýt làm Shirley vấp ngã - đó là một cánh tay.
Nói một cách chính xác, là một "cánh tay" đen kịt 'khảm nạm' trên đường, dường như hòa làm một với mặt đường xung quanh, xúc cảm tựa như bùn đông đặc thành!
Ducan lập tức nheo mắt lại, bước nhanh tới kế cận "cánh tay" đó.
Đó là một đoạn cánh tay, khuỷu tay và cẳng tay cong, kết cấu giống như bùn đen của nó hoàn toàn hòa nhập với mặt đường xung quanh, thậm chí giống như một mảnh vật chất "mọc" trực tiếp từ mặt đường.
Điêu này khiến người ta không khỏi nghĩ rằng, phía dưới mặt đường có lẽ đang chôn một cơ thể hoàn chỉnh hơn nối liền với cánh tay này!
Mà gân như cùng lúc đó, nữ thần quan Biển Sâu, Amber đi cách đó không xa cũng phát hiện ra thứ gì đó trong sương mù: “Bên này cũng cót"
Amber phát hiện là một đoạn thân thể nhô ra khỏi mặt đường, nối với một cái đầu không lành lặn và một cánh tay dường như đang giấy giụa vươn về phía trước - Dáng dấp của cánh tay và cái đầu lại giống như những "phôi thô hình người" trôi nổi trên vùng hải vực gần đảo Thánh địa mà hạm đội liên hợp đã nhìn thấy, đen kịt như bùn, lại thiếu cấu trúc chỉ tiết của tay chân và nét mặt.
Nhưng tư thế của nó lại đủ để người ta tưởng tượng được khung cảnh tuyệt vọng và kinh hoàng của "phôi thô hình người" này đang vùng vẫy bò ra khỏi vật chất nào đó nuốt chửng mình.
Ducan nghiêm túc nhìn thân thể "khảm nạm' trong mặt đường, trong đầu đã hiện lên một hình ảnh - mặt đất mềm ra như bùn, chủ nhân của thi thể này bị con đường dưới chân nuốt chứng, thân thể giống như bùn hòa vào trong một đống bùn khác, nỗ lực giấy giụa hơi trì hoãn cái chết phủ xuống, nhưng sau một thời gian ngắn kiên trì vô ích, hắn vẫn vĩnh viễn bị giữ lại chỗ này...
Nhưng phát hiện của Shirley và Amber chỉ là một bắt đầu.
Chỉ nửa phút sau, các đội viên lục chiến mở rộng phạm vi tìm kiếm đã phát hiện nhiều... thi thể người "hòa nhập" với môi trường xung quanh hơn.
Dày đặc, khắp nơi trong sương mù.