Chương 714: Sự Khác Thường Của Shirley
Chương 714: Sự Khác Thường Của ShirleyChương 714: Sự Khác Thường Của Shirley
Khi càng đi sâu hơn vào bên trong "đảo Thánh địa", môi trường xung quanh cũng càng trở nên yên tĩnh hơn - không còn có tiếng gió, cũng không nghe thấy động tĩnh của bất kỳ loài chim hay dòng suối nào, một loại yên tĩnh khác thường ngưng tụ trong sương mù, bao phủ trên đỉnh đầu đội ngũ.
Song sự yên tĩnh tột độ này ngược lại mang đến cho con người sự bất an lớn hơn, sau khi âm thanh ban đầu của thiên nhiên đều dần mờ nhạt đi, liên tưởng "hòn đảo này là sống" bắt đầu chiếm thế thượng phong một cách không thể kiểm soát. Shirley luôn cảm thấy trong sương mù dường như có tâm mắt rơi trên người mình, cảm thấy hòn đảo này dường như đang quan sát và dò xét những vị khách không mời đột nhập vào nơi đây. Mà sương mù chậm rãi bông bềnh xung quanh đội ngũ... dường như cũng đang dân nhuộm lên một tâng mùi vị của "người giám thị”.
Đội ngũ vẫn đang tiếp tục tiến sâu hơn, hướng tới "chỗ đào" xuất hiện trong đầu óc Shirley.
Sau khi rời khỏi khu vực cảng, có một con đường mòn không rộng lắm dẫn vào trung tâm đảo nhỏ. Đây dường như là con đường mà những tín đồ tà giáo trên đảo đã mở ra từ rất lâu vê trước - Nó nằm giữa hai vách đá đen kịt, trên đường không có bất kỳ biển chỉ dẫn, hai bên đường nơi nối liền với vách đá, thì thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số viên đá màu đen trông giống như cụm pha lê.
Ánh mắt của Duncan không khỏi bị thu hút bởi những "cụm đá" màu đen đó - Loại "cụm đá" này cũng không hiếm gặp trên đảo. Trên vách đá phía Tây của đảo, hầu như khắp nơi đều "mọc" cụm đá có kích thước còn lớn hơn thế này. Những thứ này trồi lên từ lòng đất và vách núi giống như một loại "thực vật" quái dị nào đó, khiến người ta hết sức tò mò về quá trình hình thành của chúng.
Ngay cả với sự uyên bác của Morris, dường như cũng không thể giải thích được sự xuất hiện của những "cụm đá' này từ góc độ địa chất thuần túy... Nhưng cân nhắc đến việc toàn bộ hòn đảo đều "sống" như Shirley đã nói, nơi này có xuất hiện những thứ cổ quái ra sao dường như cũng không ly kỳ.
Có lẽ, những tảng đá có hình thù kỳ lạ này thực sự "mọc" ra từ hòn đảo, giống như... một loại dịch tiết nào đó từ Cổ thần.
Mấy đội viên lục chiến, dưới sự chỉ huy của Amber, đã cẩn thận thu thập các mẫu của những "cụm đá" đó, rồi lại cạo ra rất nhiều chất bột màu sẫm từ vách đá gần đó. Họ cẩn thận cất giữ những "mẫu của đảo Thánh địa" này trong một loại hộp kim loại được ban phước, đồng thời do một vài người được chỉ định đặc biệt trong đội ngũ chia ra cất giữ.
Trên đường đi, họ đều làm những chuyện tương tự, hơn nữa sự phối hợp quen thuộc đến mức gần như không ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên của đội, hiển nhiên không phải lần đầu làm như vậy.
"Tất cả mẫu của biên giới' đều có tiềm năng hữu ích. Trong số chúng, một số có những thuộc tính thực dụng đáng kinh ngạc, một số có thể giúp chúng ta khám phá bí mật của thế giới và nâng cao hiểu biết của chúng ta về lực lượng siêu phàm” Amber giải thích với Duncan: "Nhiêu người cho rằng 'biên giới' là nơi không có gì, cho rằng nơi này ngoại trừ sương mù dày đặc thì chỉ có nước biển. Nhưng trên thực tế... trong sương mù sẽ thường xuyên xuất hiện các thực thể, mỗi năm chúng tôi đều phải xử lý gần hai con số 'sự kiện thực thể..."
Nói đến đây cô ta hơi dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: "Điều này cô Lucrecia hẳn là biết rất rõ - Cô ấy thường hợp tác với giáo hội trong lĩnh vực thăm dò biên giới..."
"Ta có nghe cô ấy nhắc qua Duncan bình tĩnh gật đầu: "Cô ấy nói đây là nguồn vốn chính cho các hoạt động ở biên giới của Bright Star - Học viện Chân Lý là nơi ra tay hào phóng nhất trong việc thu mua các mẫu của biên giới, trong khi Truyền Hỏa Giả luôn là nơi trả tiền lần lựa nhất, Giáo hội Biển Sâu rất có uy tín trong lĩnh vực giao dịch ở phương diện này, có điều tiêu chuẩn 'nhận hàng' hết sức nghiêm khắc, quy trình xem xét và đăng ký đôi khi thậm chí còn chậm hơn cả Truyền Hỏa Giả."
Trên mặt Amber hơi có chút xấu hổ: "... Không phải giáo hội nào cũng tiền muôn bạc biển như Học viện Chân Lý. Họ chỉ dựa vào chuyển giao công nghệ của lò phản ứng lõi hơi nước đã đủ để mua hơn chục thành bang, trong khi chúng tôi còn phải xem xét ngân sách hàng năm."
Duncan: "... Quả thực là một lý do rất thực tế."
"Mọi người có cảm thấy... xung quanh hình như lạnh hơn khi nãy không?" Shirley đột nhiên phá vỡ sự im lặng, cô ta ôm cánh tay vừa xoa vừa lẩm bẩm: "Luôn cảm thấy như có gió thổi qua, cánh tay tôi đều sắp lạnh cóng rồi..."
"Lạnh?" Fanna nghe vậy cau mày: "Tôi ngược lại không cảm thấy... nhưng sương mù xung quanh quả thực dày hơn khi nấy một chút, con đường phía trước ngày càng khó nhìn rõ hơn... Hửm?"
Fanna đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Shirley: "Shirley, sợi dây xích trên cánh tay em...'
Shirley sửng sốt một chút, vừa giơ cánh tay lên vừa bối rối hỏi: "Hả? Dây xích làm sao?"
Tiếng sợi xích lách cách lay động vang vọng trong sương mù, sợi xích gai đen kịt nối cánh tay cô ta và xương cổ của A Cẩu, như mọi khi.
Fanna nhíu mày, nàng ta cẩn thận quan sát sợi dây xích màu đen trên cánh tay Shirley, lắc đầu có vẻ do dự: "... Lại khôi phục rồi... Nhưng vừa rồi trong thoáng chốc tôi hình như nhìn thấy sợi dây xích trên cánh tay em đứt ra.'
"Hả?!" Shirley vừa nghe vậy lập tức trợn to hai mắt, giọng điệu đều có chút hoảng hốt: "Này... đừng làm tôi sợ! Chị thật sự đã nhìn thấy?!"
Vừa nói, cô ta vừa nhanh chóng giơ cánh tay lên, trực tiếp kéo dây xích lôi A Cẩu đến trước mặt mình, ôm lấy cái đầu to của người sau: "A Cẩu, ngươi có cảm thấy không?”
"Không có..." A Cẩu cũng bị câu nói của Fanna làm cho có chút bối rối: "Chắc nhìn nhâm rồi..." Fanna vẫn cau mày thật chặt, tất nhiên nàng ta biết cảnh tượng mình vừa nhìn thấy có chút khó tin, nhưng sự chuyên nghiệp của thẩm phán quan vẫn khiến nàng ta nhanh chóng nâng cao cảnh giác: 'Shirley, A Cẩu, hai đứa thật sự không cảm giác được khác thường?"
Shirley và A Cẩu đồng thanh nói: "Không cảm thấy gì cả."
"Để ta kiểm tra một chút." Duncan sải bước tới, nắm lấy sợi dây xích màu đen giữa Shirley và A Cẩu, đưa ra trước mắt kiểm tra cẩn thận.
Shirley ở một bên căng thẳng nhìn cảnh này, hồi lâu mới đánh bạo nói: "Có... có vấn đề gì không?”
Một luồng ngọn lửa màu u lục lưu chuyển ở đầu ngón tay Duncan, xuyên vào khe hở giữa xiêng xích sắt như nước, hồi lâu sau, anh mới khẽ lắc đầu: "Không nhìn ra gì cả."
"Nếu dây xích bị đứt thì thế nào?" Ngay cả Alice lúc này cũng phản ứng lại và lo lắng hỏi một câu.
"Không biết... Nếu dây xích của những giáo đồ Nhân Diệt và ác ma giao ước đứt thì thông thường sẽ chết ngay lập tức, người và ác ma đều không thể sống sót. Nhưng tình huống của tôi và A Cẩu lại khác..." Shirley nói trong hoảng sợ, rõ ràng là có chút sợ hãi: "Hơn nữa, dưới tình huống bình thường sợi xích này cũng không thể đứt được. Nó rất chắc chắn... Làm sao có thể đút được chứ..."
Duncan đột nhiên đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Shirley.
Shirley giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thuyền trưởng có chút bất an.
"Quay trở lại tàu." Duncan nói với cô ta.
Nhận thấy đối phương có chút bối rối, Ducan tiếp tục nói: "Tình huống có chút bất thường, xuất phát từ sự thận trọng, ta nghĩ cô nên trở về Thất Hương Hào, không nên tiếp tục đi sâu vào hòn đảo này."
Shirley cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta có chút do dự gật đầu. Tuy nhiên ngay lúc này, A Cẩu bên cạnh lại đột nhiên đứng dậy, nó hiếm khi không nghe theo sự sắp xếp của thuyền trưởng: "Không, thuyền trưởng, tôi nghĩ... tôi và Shirley tốt nhất nên tiếp tục ở lại trên đảo với ngài.'
Duncan cau mày khi nghe điều này: "Tại sao?"
A Cẩu do dự một chút, lúc này mới nói như quyết định điều gì: "Đầu tiên, trở vê Thất Hương Hào vào lúc này chưa chắc an toàn hơn ở lại bên cạnh ngài."
Duncan không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho A Cẩu nói tiếp.
"Thứ hai... tôi lo lắng cho dù bây giờ rời khỏi đảo Thánh địa cũng vô dụng,' A Cẩu sắp xếp lại lời nói và nói tiếp: "Tôi không nghĩ vừa rồi cô Fanna 'nhìn nhầm, huống hồ trong loại hoàn cảnh này, cho dù thật sự nhìn nhầm thứ gì đó cũng phải nghiêm túc xem xét... Tình huống có thể thực sự không quá ổn, vừa rồi lúc ở quảng trường, Shirley rõ ràng đã bị đảo Thánh địa này ảnh hưởng, nhìn thấy rất nhiêu những thứ lẽ ra không nên thấy... "Theo kinh nghiệm của tôi, đơn giản chọn rời khỏi hiện trường sau khi loại tình huống này xảy ra là hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề, mà ngược lại sẽ có thể bùng phát rắc rối lớn hơn không kiểm soát được sau một thời gian - ô nhiễm như bóng với hình, hơn nữa sẽ còn lớn dần theo sự chạy trốn, cách giải quyết vấn đề triệt để sẽ thường chỉ ẩn núp ở ngọn nguồn."
Shirley hiểu ý A Cẩu, nhất thời có chút lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn sương mù ở cuối con đường: "Ý ngươi là... chúng ta vẫn tiếp tục đi vào hả?"
"Nhất thiết phải tiến về phía trước, không làm rõ trên hòn đảo này rốt cuộc có tình huống thế nào, không làm rõ sợi dây xích giữa ta và cô đã xảy ra vấn đề gì, trong lòng ta luôn không cảm thấy an tâm, A Cẩu trầm giọng nói: "Hơn nữa... giống như ta vừa nói, lúc này trở vê Thất Hương Hào sợ e cũng không an toàn."
Shirley mở miệng dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cô ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của A Cẩu truyền vào đầu óc mình thông qua xích sắt cộng sinh —
"Shirley, đi theo bên cạnh thuyền trưởng - Tin tưởng vào phán đoán của ta, ở bên cạnh ngài ấy sẽ an toàn hơn, cho dù có phải cùng ngài ấy đi vào không gian thứ."
Shirley quay đầu lại và thấy A Cẩu đang lặng lẽ nhìn mình, hồng quang huyết sắc lúc sáng lúc tối trong cặp hốc mắt trống rỗng.
A Cẩu dường như đã dự cảm được điều gì đó.
Là một con ác ma biển sâu, nó thỉnh thoảng có một số dự cảm không thể giải thích được.
A Cẩu thường không thể giải thích cho bên ngoài nội dung cụ thể của loại dự cảm này là gì, nhưng Shirley luôn tin tưởng vào phán đoán của nó một cách vô điều kiện.
Vì thế cô ta chậm rãi gật đầu: "Được, vậy chúng ta tiếp tục đi vào chỗ sâu thôi."
"Cô chắc chắn?" Duncan nghiêm túc nhìn Shirley: "Đi vào chỗ sâu hơn, có thể sẽ còn xuất hiện tình huống không thể liệu trước."
Chắc chắn, nguy hiểm trong môi trường chỉ là tương đối, sự an toàn bên cạnh thuyền trưởng là tuyệt đối.
Không biết tại sao trong đầu Shirley đột nhiên lóe lên một câu như vậy - Không phải lời nói A Cẩu truyền tới thông qua liên hệ tỉnh thân, mà càng giống như phán đoán trong đầu chính cô ta đột nhiên nổi lên.
Cô ta sửng sốt một lát, lần nữa lại gật đầu: “Chắc chắn, tôi cảm thấy trạng thái của mình khá tốt.
".. Được,' Duncan xác nhận thái độ của Shirley rất kiên định, lập tức thu hồi tâm mắt, có điêu ngay sau đó anh lại đưa tay ấn vào đầu cô gái quá gầy yếu và thấp bé do hồi nhỏ bị suy dinh dưỡng, nhắc nhở một cách rất nghiêm túc: "Đi theo bên cạnh ta, theo sát một chút."
"Được