Chương 715: Lối Vào
Chương 715: Lối VàoChương 715: Lối Vào
Sau khi vượt qua một con dốc dài, cùng một thị trấn nhỏ đã không có bất kỳ người sống nào, chỉ còn lại rất nhiều phôi thô hình người khảm nạm trên mặt đất và trong vách núi, đội ngũ thăm dò tiến vào một thung lũng giăng đầy đá đen quái dị.
Lối vào thung lũng này rất bí mật, ẩn giấu trong một khoảng rộng lớn các mảnh vụn "thực vật" giao nhau như gai, nhưng thông tin trong "ký ức" của Shirley rõ ràng chỉ dẫn ra phương vị cụ thể của lối vào.
Những tảng đá đen trong thung lũng dữ tợn và lởm chởm, phơi bày ra hình dáng phức tạp và quái dị khiến người ta bất an. Chúng không giống là kết quả của phong hóa tự nhiên, nhưng rõ ràng cũng không phải là sản phẩm của sự chạm khắc nhân tạo.
Chúng giống nhiều quái thai dị dạng đang vùng vẫy để được "sinh ra" từ đất và vách đá, rồi đột nhiên biến thành đá ở bước trưởng thành cuối cùng. Trên một số tảng đá đen quái dị trong đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy những móng vuốt và xúc tu gần như phân hóa thành hình, thậm chí cả cấu trúc của nhãn cầu và miệng mũi - Sau khi phát hiện những chỉ tiết này, ngay cả một thẩm phán quan giàu kinh nghiệm như Fanna cũng không khỏi cau mày, một cảm giác quỷ dị kinh khủng dường như thấm vào tận xương tủy, khiến nàng ta hết sức cảnh giác.
Sương mù dày đặc lưu động không chỗ nào không có, cũng tràn ngập trong thung lũng yên tính này.
"Những tảng đá này khiến tôi cảm thấy giống như sống...' Một đội viên lục chiến mặc áo choàng đen và đeo Thánh huy tam giác của Thần chết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một loại vật sống nào đó bị phong ấn trong những vỏ ngoài màu đen này... Tôi luôn có cảm giác chúng sẽ động đậy bất cứ lúc nào."
"Hãy kiểm soát trí tưởng tượng của bản thân, đừng tùy tiện phác họa loại ấn tượng này trong đầu." Thần quan Tử thần đến từ con tàu Không Yên Nghỉ gần như chưa từng nói gì kể từ khi đặt chân lên đảo, ngay lập tức cắt ngang tiếng lẩm bẩm của sĩ binh cấp dưới.
Duncan liếc nhìn vị thần quan trâm mặc ít nói của Thần chết - Y là một người đàn ông cao lớn, đầu trọc, mặc burqa màu đen, toàn bộ làn da lộ ra ngoài đều bao phủ hình xăm phù văn màu đen phức tạp dày đặc. Những phù văn rậm rạp chằng chịt đó thậm chí bao trùm thẳng đến mí mắt của y, điều này khiến vị thần quan này trông quái dị, ảm đạm và đáng sợ.
Có lẽ bởi vì giữa Giáo hội Tử Vong và Thất Hương Hào vẫn có một phần bối rối, nên thần quan dẫn đội trên đường đi không giao tiếp nhiều với Duncan. Nhưng sau khi nhận ra ánh mắt của người sau ném tới, người đàn ông đầu trọc có vẻ ngoài cổ quái này vẫn quay mặt lại, lễ phép gật đầu: "Ngài muốn hỏi điều gì?"
"Ta nhớ rõ anh tên là Nome,' Duncan gật đầu nói: "Sau sự kiện Hàn Sương ban đầu, có một lượng lớn mẫu 'nguyên tố thu thập được từ trong hệ thống đường ống Hàn Sương được gửi đến tổng bộ của Giáo hội Tử vong. Anh biết chuyện này không?" "Tôi từng tiếp xúc qua những mẫu vật đó ở khoảng cách gần," Nome thản nhiên trả lời: "Ấn tượng rất sâu đậm."
"Anh nghĩ gì vê những 'dấu vết' trên hòn đảo này?"
"... Cùng một nguồn gốc, nhưng mang lại cho tôi một cảm giác rất khác,' Nome suy nghĩ một lúc, mặc dù khi trả lời câu hỏi của Duncan biểu cảm có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Mẫu' được gửi từ Hàn Sương là một loại vật chất lạnh lùng và ghê tởm. Chúng hoàn toàn phơi bày ra trạng thái tĩnh trệ' và không còn bất kỳ sự thay đổi nào nữa. Nhưng ở đây..."
Y dừng lại một chút, tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất bên cạnh lên.
"Những người khác có lẽ không nhìn ra từ bề ngoài, nhưng tôi có thể cảm giác được... bên trong nó vẫn đang vận hành, vẫn đang trải qua những thay đổi' chậm rãi. Loại cảm giác này rất khó diễn tả. Đây là một loại cảm giác' chỉ có những tín đồ của Thần chết như chúng tôi mới có thể sinh ra. Nếu nhất thiết phải nói... giống như cô Shirley đã nói, toàn bộ hòn đảo này đều là sống, cho dù nó hiện giờ đã an tĩnh trở lại, nhưng mỗi một bộ phận của nó vẫn còn 'sống,, chỉ là sống trong một trạng thái cận kề cái chết."
Duncan khẽ gật đầu, một lúc lâu không nói chuyện.
Theo thông tin hiện có, toàn bộ hòn đảo này đều được biến đổi bởi sức mạnh của Thánh chủ biển sâu, mà theo thông tin mà Shirley nhìn thấy từ những 'ảo ảnh" đó, nó thậm chí có thể được coi là một mảnh "máu thịt" tách rời khỏi người Thánh chủ biển sâu - nếu thực sự là máu thịt của Cổ thần, vậy thì sau khi tách khỏi bản thể hàng ngàn năm vẫn có hoạt tính dường như cũng không phải là chuyện gì không thể tưởng tượng.
Điều duy nhất khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là... nó vậy mà lại diễn hóa thành hình dáng này ở biên giới thực tế - cây cối, đá, đất, suối chảy qua núi, cùng đủ loại tài nguyên, khoáng vật có thể thu thập được trên đảo.
Những giáo đồ Nhân Diệt đó thậm chí còn sử dụng tài nguyên trên đảo để xây dựng thành trấn và bến cảng.
Điều này khiến Duncan không khỏi suy nghĩ - Người được gọi là "Thánh chủ biển sâu"... rốt cuộc là "cá thể" dạng nào? Trước khi trở thành "Cổ thần" của Thời đại Biển Sâu, bản chất của "Hoa Tiêu Số Một" mang số hiệu LH-01 rốt cuộc là thứ gì?
Còn "Thần trí tuệ Lahem" đồng dạng đánh số hiệu LH, hẳn được gọi là "Hoa Tiêu Số Hai" thì sao? Ngài trông hoàn toàn khác với Thánh chủ biển sâu dù về sức mạnh hay "hình thái"... Bản chất của sự khác biệt này là gì? Tại sao có sự khác biệt này giữa LH-01 và LH-02?
Không hiểu sao, Duncan luôn cảm thấy mình còn bỏ sót điều gì đó. Ngoài hai số hiệu LH-01 và LH-02, hình như vẫn còn một vấn đề mà anh luôn không có chú ý tới...
Nhưng suy nghĩ của anh không tiếp tục đi xuống.
Shirley dẫn đường ở phía trước đột nhiên giảm nhịp bước.
"... Tôi từng 'nhìn thấy' qua nơi này,' Cô ta chớp mắt, đứng trên một khoảng đất trống mở rộng trải đây đá vụn, đảo mắt nhìn quanh thung lũng đầy sương mù, vừa nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy từ trong ảo ảnh lộn xộn trước đó vừa nói: "Đám tín đồ tà giáo đó đều tập trung trên mảnh đất trống này. Khi mặt trời tắt, bọn họ tụ tập ở đây la hét điên cuồng, nghĩ rằng mình đã được 'khải địch... Điểm đào bới của đám ngu ngốc đó hẳn phải ở gần đây... Nơi này vốn là một nơi phong bế, không biết nguyên nhân gì khiến bọn họ vẫn luôn không dám đến gần, nhưng khi mặt trời tắt, thần trí của bọn họ đều không còn bình thường, cũng không biết sợ hãi nữa...
Amber đứng gần Shirley khẽ cau mày.
Nữ thần quan hơi quay đầu lại nhìn vê phía Fanna: "... Vừa rồi tôi hình như nghe thấy cô Shirley tự nhiên nói ra những lời vô cùng thô lỗ..."
"Cô mới vừa chú ý đến?" Fanna ngạc nhiên: "Cô bé vẫn luôn như vậy."
Amber: ”... 2"
Shirley thì không mảy may để ý tới tiếng trò chuyện của người bên cạnh, sự chú ý của cô ta dường như hoàn toàn bị thu hút bởi những mảnh ký ức không ngừng hiện lên trong đầu mình và cảm giác quen thuộc mà thung lũng trước mặt mang tới. Cô ta tiến về phía trước hai bước, đôi mắt hiện lên ánh sáng nhạt màu máu chậm rãi quét qua sương mù xung quanh, rất nhanh liền cảm nhận được khí tức quen thuộc từ phía trước truyền đến.
Khí tức của biển sâu tĩnh mịch.
"Bên này,' Cô ta chớp mắt một cái, hai mắt khôi phục như cũ, lập tức giơ ngón tay chỉ vào một lối vào hẹp giữa vách đá phía trước: 'Bọn họ đào xuống từ chính chỗ này!"
Đó là một khe đá có lẽ có thể chứa được hai người kề vai đi vào, tự thân dường như là một phần của vết nứt tự nhiên của hẻm núi, nhưng ở độ sâu của nó mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết được đào bới và mở rộng bởi sức người. Ngoài ra còn có một số công cụ đào nằm rải rác xung quanh lối vào, nhưng người sử dụng công cụ rõ ràng đã bị đất đá xung quanh nuốt chửng sạch sẽ - Những dấu vết đào bới đó chính là minh chứng cuối cùng cho thấy bọn họ từng tồn tại trên thế giới này.
"... Bên dưới chật hẹp, không rõ tình hình, tốt nhất đừng đi vào toàn bộ,' Amber thò đầu nhìn vào bên trong, sau đó nhanh chóng lui ra, quay sang nói với những người khác: "Tôi đề nghị đại bộ phận hạ trại xung quanh cửa động, số ít tinh nhuệ đi xuống xem xét tình hình."
"Ta sẽ dẫn mọi người xuống trước,' Duncan thản nhiên nói: “Alice, Shirley, A Cẩu... với cả Morris, mọi người theo ta xuống dưới. Fanna, cô, Amber, Nome và những người khác đóng quân ở bên ngoài, theo dõi tình hình trên đảo."
Sự sắp xếp của anh có lý riêng - Trước hết, một trong những mục đích anh đến đảo Thánh địa này là để xác nhận mối liên hệ giữa Alice và Thánh chủ biển sâu rốt cuộc là thế nào, cho nên dĩ nhiên phải dẫn theo con rối; còn Shirley và A Cẩu là người dẫn đường sau khi đi xuống; Morris là người hiểu biết sâu rộng, bản thân lại là một nhà thám hiểm bí cảnh, hành động thăm dò kiểu này là sở trường của ông ấy. Nhưng rõ ràng Fanna có cách nghĩ khác: 'Không cần mang theo tôi sao? Bên dưới có thể sẽ gặp phải kẻ địch, ngài cần một phần chiến lực..."
"Bên ngoài cũng có thể gặp phải kẻ địch,' Duncan nói rồi, sau đó lại thò đầu liếc nhìn không gian thấp và hẹp bên trong vết nứt, nghiêng đầu nhìn Fanna một cách nghiêm túc: "Hơn nữa bên dưới rất thấp, không thể nhảy lên được."
Fanna nghe vậy giật mình, phải hai ba giây mới kịp phản ứng, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ: "... Tôi cũng không phải chỉ biết mỗi chiêu đó..."
Có điều nàng ta cũng chỉ lẩm bẩm một câu như vậy, rất nhanh gật đầu: "Vậy tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ ở lại đây hạ trại, đông thời khám xét sơ qua tình hình của những khu vực khác trong thung lũng."
Duncan khẽ gật đầu: "Ừm, rất tốt, chú ý giữ liên lạc, gặp phải tình huống gì lập tức gọi tên ta."
"Rõ, thuyền trưởng."
Sau đó, Duncan dẫn theo nhóm người Morris, Alice, Shirley và A Cẩu đi tới lối vào tối tăm dường như dốc xuống chỗ vô cùng sâu.
Fanna đưa mắt nhìn theo mấy bóng người biến mất trong bóng tối, sau đó lại nhìn thấy có ánh lửa màu u lục xuất hiện ở chỗ sâu của lối đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Amber đang đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm sang bên này với vẻ mặt tinh tế.
Fanna nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên: "... Nhìn tôi làm gì?"
Amber suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được: "... Trong hoàn cảnh bình thường, gặp phải tình huống nào đó không phải lập tức gọi tên nữ thần sao?"
Fanna ngơ ngác: .....
Tiểu thư thẩm phán quan rơi vào trầm tư.
Có điều nàng ta rất nhanh phản ứng lại, nghiêm túc nhìn hậu bối trẻ tuổi trước mặt: "Có thể gọi hai người cùng một lúc.'
Lần này đến lượt Amber ngơ ngác: "... Được sao?"
"Được."
"... Nữ thần cho phép?"
Fanna bày ra vẻ mặt thành kính: "Tôi hỏi qua rồi, Ngài không phản đối."
Amber tiếp tục vẻ mặt ngơ ngác: "... ?"
Nome đứng cạnh hai người, khuôn mặt vô cảm trong suốt quá trình (chủ yếu là do trên mặt vẽ đầy không nhìn thấy biểu cảm), một lúc lâu sau mới đưa tay phác họa huy hiệu tam giác đại biểu Thần chết ở trước ngực trong im lặng, rồi phát ra tiếng thở dài không ai chú ý đến.
Mà cùng lúc đó, trong lối đi hẹp tiếp tục dốc xuống, Shirley và A Cẩu đang thận trọng tiến vê phía trước. Ngọn lửa màu u lục chậm rãi lan tràn trên vách đá hai bên, chiếu sáng con đường phía trước, Shirley một tay dắt sợi xích nối với A Cẩu, tay kia vịn những tảng đá lạnh lẽo và nhẫn nhụi bên đường, trên mặt mang theo biểu cảm căng thẳng.
Ánh sáng nhạt màu máu lơ lửng nơi đáy mắt cô ta.