Chương 716: Hư Thực Đan Xen
Chương 716: Hư Thực Đan XenChương 716: Hư Thực Đan Xen
Từ lối vào đi xuống, thoạt đầu là một con dốc hẹp và thấp, trên các vách đá xung quanh hiện rõ dấu vết thô sơ của việc khai quật thủ công, tuy nhiên, sau khi đi được hơn mười mét, con đường phía trước bắt đầu mở rộng ra, độ dốc cũng hơi thoải.
Ngọn lửa u lục lan tràn giữa nham thạch, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng con đường phía trước, Duncan dần dần cau mày khi nhìn đường hành lang tiếp tục kéo dài vào bóng tối.
"Đây đều là những tín đồ tà giáo đó đào trong mấy ngày sau khi mặt trời tắt sao?" Anh không khỏi nhìn về phía Shirley: "Trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ đào ra được một lối đi sâu như vậy?”
"Không, bọn họ chỉ đào lối vào của lối đi này và đào tảng đá phía dưới cùng thôi,' Shirley lắc đầu: "Đoạn đường dưới chân chúng ta dường như ngay từ đầu đã tồn tại rồi..."
"Ban đầu có một lối đi vốn tồn tại sâu dưới lòng đất ở đảo Thánh địa này?" Morris nghe vậy nhất thời hơi cau mày, đi đến bên vách đá phía trước, cẩn thận quan sát những tảng đá xung quanh và mặt đất dưới chân, lên tiếng nói như có điều suy nghĩ: "Nói cách khác, trước khi những tín đồ tà giáo đó tìm ra nơi này, thì đã có người đào ở đây..."
Ông ta đột nhiên dừng lại, cau mày trong nghi ngờ, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía con đường phía trước được chiếu sáng bởi ngọn lửa màu xanh lá nhạt.
"Không đúng, không giống như sức người đào... Lối đi vốn tôn tại ngay từ đầu' này được tạo ra bởi thứ khác..."
Duncan nghe vậy bước lên phía trước: "Ông phát hiện được cái gì rồi?"
"Ngài nhìn vào dấu vết trên những tảng đá này,' Morris giơ tay chỉ vào những vách tường xung quanh: "Những đường đứt gãy nhẫn nhụi, nhấp nhô này và những đường vân hình vòng phân bố đều đặn này... Đây không giống như do con người tạo ra."
Duncan ngay lập tức chú ý tới những dấu vết bất thường trên những vách đá xung quanh mà Morris nhắc tới.
Anh nhìn thấy vách đá của đường hành lang phía trước nhẫn bóng, những tảng đá màu đen và màu xám mang tính chất cứng rắn phơi bày ra hình dáng liên tục như thể được vật gì đó sắc bén cắt ra, rồi lại có một vòng kết cấu nhô ra có thể nhìn thấy cứ mỗi ba mét, phân bổ thành một vòng trên toàn bộ lối đi; mặt đất dưới chân thì bằng phẳng và thoai thoải, những khối đá lớn nhỏ giống như được dày công mài giũa, khảm nạm kín kẽ trên đoạn đường dốc - Đây đương nhiên không phải là dấu vết do sức người, công cụ của những tín đồ tà giáo kia hoặc phép thuật ác ma của bọn họ có thể tạo ra, rõ ràng cũng không phải là "thành quả đào" của ai đó trước đó.
Ngay cả các thành bang hiện nay cũng không có kỹ thuật xây dựng và đào hầm như vậy.
Morris dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve hai bên vách đá bằng phẳng nhẫn bóng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta giống như đang đi trong một đường ống khổng lồ..." "... Hồi đó, trong không động lớn dưới lòng đất Hàn Sương cũng có một số khu vực phơi bày ra trạng thái thế này... Đến cuối cùng, các học giả trong thành bang cũng không thể giải thích được làm thế nào mà các đường đứt gấy nhẫn nhụi và bằng phẳng loại này hình thành nên được, chỉ có thể cho rằng là không động xói mòn' Thánh chủ biển sâu để lại sau khi máu thịt biến mất Duncan thấp giọng nói: "Nhưng đảo Thánh địa này... tổng thể của nó đều là một phần của Thánh chủ biển sâu, tại sao bên trong lại còn lưu lại không động xói mòn loại này?"
Shirley ở một bên nghe Morris và thuyền trưởng trao đổi, lúc này đột nhiên linh quang tối sâm: "... Nói không chừng nơi này là trực tràng của Thánh chủ biển sâu?”
Lời này vừa nói ra thì mọi người đều im lặng, sắc mặt của Duncan và Morris đột nhiên tối sâm hơn linh quang của Shirley, Duncan trừng mắt nhìn cô gái: "Sợ e cô còn nói là mạch máu nữa đấy?!"
Shirley vô thức rụt cổ lại, vừa gãi tóc vừa cố làm ra vẻ bình tĩnh chuyển chủ đề: "Mạch máu hình như cũng rất có khả năng hì..."
Duncan không tiếp tục so đo với Shirley, mà cau mày trầm tư sau khi thốt ra câu vừa rồi.
Mạch máu... đường ống trong cơ thể?
Nếu đảo Thánh địa này thực sự là "khối thịt của Cổ thần" như Shirley mô tả, liệu thực sự có cái gọi là "mạch máu” và “dây thần kinh" trong khối thịt này không? Nếu có... liệu chúng có thực sự phơi bày ra dáng vẻ như "lối đi" trước mắt không?
Duncan vô thức liên tưởng, trong trí tưởng tượng phác họa ra Thánh chủ biển sâu rốt cuộc có hình thái và "cấu trúc sinh lý" như thế nào, mà tại lúc này, anh đột nhiên chú ý tới Alice đã rất lâu không nói chuyện.
Bình thường, cô con rối đi theo thuyền trưởng thăm dò môi trường xa lạ nhất định sẽ huyên thuyên không ngừng, nhưng hôm nay nàng ta lại có vẻ đặc biệt im lặng.
"Alice,' Trong lòng cảm thấy có chút khác thường, Duncan lập tức nhìn về phía con rối đứng bên cạnh dường như có chút thất thần: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Liên tục gọi hai lần, Alice mới giống như chợt tỉnh lại, vội vàng quay đầu sang: "Ei... ei? Thuyền trưởng ngài nói cái gì?"
"Ta hỏi cô đang nghĩ gì - vừa rồi cô hình như vẫn luôn thất thần,' Duncan khẽ cau mày, có chút lo lắng nhìn vào mắt Alice: "Lại nhìn thấy hay nghe thấy thứ gì nữa rồi sao?"
AIlice bối rối liếc nhìn quanh, do dự một lúc mới thận trọng nói với Duncan: "Tôi ngược lại vẫn chưa thấy gì cả... Nhưng không biết tại sao, sau khi đi đến đây, tôi có một loại cảm giác... rất quen thuộc."
Duncan và Morris đồng thanh: "Cảm giác quen thuộc?”
"Ừm, quen thuộc, yên tâm, giống..." Alice khoa tay múa chân, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng mới tìm được mô tả thích hợp: "Giống như nằm trong rương gỗ của tôi vậy."
Vừa nói, nàng ta lại vừa giơ tay chỉ vào chỗ sâu trong tối tăm hơn hành lang: "Hơn nữa tại hướng đó, còn có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt hơn. Thật giống như... tôi đã từng đến nơi này từ rất lâu về trước. Hoặc là... tôi từng ở nơi này thời gian rất lâu..."
Duncan lắng nghe Alice miêu tả với vẻ mặt nghiêm túc, một lát sau mới khẽ gật đầu: "Chúng ta tiếp tục đi sâu hơn - Alice, Shirley, A Cẩu, bất kể mấy đứa nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì bất thường thì đều lập tức nói cho ta biết."
Mang tâm trạng ngày càng thận trọng, nhóm người bắt đầu đi sâu hơn vào lối đi tưởng chừng như vô tận này.
Ngọn lửa chậm rãi lan tràn trong hành lang, không biết lại tiến lên bao lâu, Duncan để ý thấy xung quanh đột nhiên càng trở nên rộng mở hơn.
Họ dường như đã đi vào một cấu trúc hang động khổng lồ dưới lòng đất, lối đi mà hai bên tựa như một loại đường ống nào đó đột nhiên mở rộng thành vách đá rộng rãi, trân hang động phía trên cũng trở nên cao hơn chừng mười mấy mét - không gian dưới lòng đất bỗng nhiên mở rộng khiến bốn phía rơi vào bóng tối ngắn ngủi, nhưng chỉ một hai giây, ngọn lửa u lục nhanh chóng lan tràn đến mặt đất xung quanh, bắt đầu chiếu sáng nơi rộng rãi này.
Shirley ngẩng đầu lên, nhìn hang động dưới lòng đất giống như một hội trường to lớn này với biểu cảm thán phục. Mặc dù từng nhìn thoáng qua trong "ảo ảnh", nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, cô ta vẫn không khỏi thán phục sự rộng rãi của nơi này: "... Ôi mẹ..."
".. Ta đột nhiên thấy rằng Fanna đi qua hình như cũng được,' Duncan thì vuốt cằm trâm tư: "Nơi này hình như cũng đủ cho cô ấy nhảy lấy đà..."
Morris thì không lên tiếng, sự chú ý của vị học giả già này dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong hang động lạ lẫm mà tràn ngập bí mật này. Ông ta vừa chậm rãi bước về phía trước men theo con đường được chiếu sáng bởi linh hỏa vừa quan sát tỉ mỉ xung quanh, sau đó đột nhiên dừng bước trước một vách đá.
"Có cái gì đó ở trên này!"
Duncan nhanh chóng bước tới, một hình ảnh giống như "phù điêu" đập vào mắt anh theo đó.
Trên vách đá tối om, một sinh vật bò lổm ngổm với tứ chi cường tráng và thân hình thon dài trông rất sống động.
Shirley và A Cẩu cũng bước tới và cùng Duncan nhìn vào "phù điêu" trên tường.
Một lúc sau, Duncan mới nghe thấy Shirley nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Đây là chó săn biển sâu?"
"Hình như... phải,' Giọng A Cẩu lại cực kỳ không dám chắc chắn: "Nhưng trông quá khác với ta... Nhìn con này hình như có máu thịt, hơn nữa tỷ lệ cơ thể cũng không đúng lắm..."
Nó bên này còn chưa kịp nói xong, phía trước lại vang lên giọng nói của Morris: "Bên này còn có nữal"
Theo chỉ dẫn của Morris, Duncan lại nhìn thấy phù điêu thứ hai.
Đó bất ngờ là một sinh vật giống sứa lơ lửng giữa không trung - Tuy nhiên, nó không phải sứa khói bụi, mà có thân xác ngưng thực, cấu trúc xúc tu tinh tế hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy cơ quan nghi là mắt trên "đầu".
Duncan chậm rãi ngẩng đầu lên, trong hang động được linh hỏa chiếu sáng, càng có nhiều phù điêu mờ mờ ảo ảo khảm nạm trên vách đá, dường như đang kéo dài vô tận trong tâm nhìn của anh.
Anh khẽ cau mày, lại cất bước đi vê phía một phù điêu khác —
Ánh sáng nhạt lay động xuất hiện ở rìa tầm nhìn.
Duncan đột ngột dừng lại.
Mà gần như cùng lúc đó, ánh sáng và bóng tối trước mắt anh biến đổi thất thường.
Mọi thứ đều tựa như bỗng nhiên biến thành những mảnh vỡ ánh sáng và bóng tối sụp đổ tán lạc. Hang động tối tăm và phù điêu cổ xưa bí ẩn tan rã trong im hơi lặng tiếng trước mắt anh. Sau chốc lát, mảnh vỡ quang ảnh sụp đổ lại quanh quẩn chen chúc, gây dựng lại, thắp sáng, hiển hiện —
Trong tiếng "nổ ầm' không có âm thanh, anh nhìn thấy một đại sảnh. Một đại sảnh dường như không có ranh giới. Nó vù vù gây dựng lại trước mắt Duncan. Anh nhìn thấy một loại vật chất màu xám bạc nào đó không rõ chất liệu kéo dài trở thành mặt đất vững chắc trong tâm nhìn của anh; đường vân bí ẩn phát ra huy quang xanh nhạt phủ khắp sàn nhà; trên mái vòm cao cao đèn đuốc sáng choang; đường ống, dây cáp khổng lồ đan xen trên mái vòm giống như dây thần kinh và mạch máu.
Mà trong đại sảnh này, lần lượt có các bệ hình trụ đứng lặng.
Những bệ đó đang tản ra ánh sáng nhạt, trên bệ dường như có một loại trường lực vô hình nào đó, giam cầm các loại sự vật bị tĩnh trệ trong trường lực - sinh vật mang hình dáng chó săn với tứ chỉ cường tráng, mãnh thú săn mồi, nhiều loài chim khác nhau, cùng với rất nhiều đường nét sinh vật mà anh hoàn toàn không nhận ra, cũng không thấy rõ.
Ánh sáng và bóng tối trước mắt lay động, ánh đèn trong đại sảnh chập sáng chập tối, trong nháy mắt, Duncan cảm thấy mình như lại nhìn thấy hang động tối tăm kia, nhìn thấy những "phù điêu" sắp xếp thành hàng chỉnh tê trên vách hang —
Nhưng giây tiếp theo, hang động mờ mịiit lại sụp đổ thành dáng vẻ đại sảnh lần nữa, anh nhìn thấy thứ gì đó đứng ở đầu cuối đằng trước mặt, đó hình như là một cỗ máy khổng lồ, hoặc một loại... thiết bị đầu cuối nào đó; vô số đường ống bao quanh lăng trụ có cấu trúc phức tạp, bùn đen với ánh kim loại dâng lên trong đường ống; trên lăng trụ làm lõi, ánh sáng nhấp nháy, lại có một loại sự vật nào đó như hình chiếu ba chiều lơ lửng ở phía trước nó, từng hàng ký tự liên tục làm mới.
Đó là những ký tự xa lạ, Duncan không nhận ra những từ đó - Nhưng chỉ liếc mắt qua, ý nghĩa của những từ đó dường như phản ánh trực tiếp trong đầu anh -
"... Hy Vọng Mới... Hệ thống chính đang ngoại tuyến...
"LH-01, Hoa Tiêu Số Một, trưởng máy tái thiết sinh thái... trạng thái bất thường. "LH-02, Hoa Tiêu Số Hai, trưởng máy dữ liệu và điều khiển chính... trạng thái bất thường. "LH-03, Hoa Tiêu Số Ba, trưởng máy dẫn đường... ngoại tuyến. "Phi thuyên đã tan rã..."