Chương 717: Đứt Gãy
Chương 717: Đứt GãyChương 717: Đứt Gãy
Ánh sáng và bóng tối lần nữa lại sụp đổ ầm ầm - đại sảnh rộng rãi và thiết bị khổng lồ ở cuối đại sảnh bỗng nhiên tan rã thành vô số mảnh vỡ ánh sáng và bóng tối, đồng thời lân nữa lại sụp đổ như tuyết lở thành dáng vẻ hang động mờ tối, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ hão huyền thoáng qua, một sự phóng chiếu hỗn loạn của thế giới thực khác vào chiều không gian hiện tại.
Tuy nhiên, Duncan biết rằng mình đã thực sự "nhìn thấy", hơn nữa hiện tại vẫn có thể nhìn thấy.
Anh nhìn vào sâu trong hang động mờ mịt và chớp mắt nhiều lần - Trong mỗi khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, mỗi lần chớp mắt, anh đều có thể nhìn thấy có thứ nổi lên vào lúc mí mắt nhắm lại và bóng tối buông xuống, chính là đại sảnh rộng lớn đó.
Anh dần dần ý thức được, có hai thực tế chồng lên nhau ở đây, chồng chập ở chỗ sâu dưới lòng đất trên đảo Thánh địa này,thực tế” nằm ở tâng sâu hơn không thể quan sát đánh giá được bằng các phương tiện thông thường, nhưng nó sẽ xuất hiện trong 0,002 giây mỗi lần mình chớp mắt.
Không hiểu sao, đơn vị "0,002 giây" lại xuất hiện trong đầu Duncan, tin chắc rằng nó chính là thời gian chuẩn xác nhìn thấy đại sảnh đó mỗi lần bản thân chớp mắt - một khoảnh khắc gần như không thể bắt được bằng mắt người, nhưng đủ để phản chiếu trong cảm giác của anh.
Anh quay đầu lại nhìn về phía "phù điêu" trên vách tường bên cạnh mình, trong chớp mắt tiếp theo, anh nhìn thấy một sinh vật loài chim nào đó sinh động như thật xuất hiện trong hộp thu dung mẫu, rồi sau đó bóng tối tràn lên, hiện thực chuyển đổi, nó lại lần nữa hóa thành phù điêu trên tường - đó là một con "chim báo tử" dữ dăn và vặn vẹo.
Alice dường như chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của Duncan, nàng ta nhất thời có chút lo lắng: "Thuyền trưởng? Ngài không sao chứ... Biểu cảm đột nhiên thật nghiêm túc..."
"... LH-01 không thể đưa tất cả mọi thứ trong cơ sở dữ liệu vào nơi trú ẩn, những thứ thất bại trong quá trình Kỷ sáng thế đều ở lại 'nơi ươm tạo ban đầu, Duncan đột nhiên nhẹ giọng nói: '... 'Nơi trú ẩn này vốn hẳn lớn hơn và đầy đủ hơn, nhưng nó đã thất bại...
Morris kinh ngạc nhìn Duncan, bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngài đã chạm vào cái gì à?"
"Ở đây có một diện mạo khác, đó là dáng vẻ trước Đại hủy diệt... nhưng mọi người không thể nhìn thấy hay chạm vào nó,' Duncan giơ tay lên và ấn nhẹ vào vách đá bên cạnh, khi linh hỏa màu u lục lan tràn vào khe đá, anh có thể mơ hồ cảm thấy rằng mình đang chạm vào không chỉ chỗ đá lạnh lẽo này: "Hai tầng hiện thực chồng chập ở đây, nhưng tầng càng tiếp cận hình thái nguyên thủy gần như đã bị Đại hủy diệt nuốt chứng, nó chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn ngủi mỗi khi ta chớp mắt."
Morris cố gắng lý giải "trạng thái" đáng kinh ngạc mà Duncan miêu tả, trong khi người sau lúc này đã ngẩng đầu lên và nhìn sâu hơn vào hang động. "Hắn là ở chỗ này, có một 'điểm tiếp xúc" Duncan trầm giọng nói: "Những tín đồ tà giáo đó hẳn đã chạm vào thứ gì đó ở đây."
Vừa nói, anh vừa bước về phía bóng tối. Theo ngọn lửa u lục từ từ lan rộng, anh bước về phía cuối "đại sảnh”.
Morris và Alice ngay lập tức đi theo bóng dáng của thuyền trưởng. ...
A Cẩu có chút mệt mỏi cúi đầu, im lặng đi theo bên cạnh Shirley, ánh sáng nhạt màu máu chập chờn trong hốc mắt, tiếng dây xích cọ xát với mặt đất tựa như biến thành một loại tiếng ôn xa xăm nào đó. Nó lại đi về phía trước một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên có chút muộn màng, lại phát hiện ra Shirley đã đi rất xa về phía trước - bóng lưng của cô gái trông mờ ảo, các góc cạnh không ngừng lay động, như có thứ gì đó không quá ổn định đang chồng chập lên cơ thể cô ta.
A Cẩu lắc lư cái đầu, đầu óc trống rỗng dường như đã mất đi năng lực suy nghĩ và phán đoán trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó, nó lại chợt tỉnh hồn lại, đồng thời phát hiện mình đang theo sát bên cạnh Shirley như thường - cảnh tượng hai người tách ra rất xa mới rồi giống như một ảo ảnh kỳ cục, trong chớp mắt tan biến hâu như không còn.
Shirley có chút nghi hoặc cúi đầu xuống và nhìn thấy A Cẩu đang đi cùng mình.
Cô ta lại cảm thấy cánh tay mình có chút đau nhói, còn có một loại cảm giác nóng bỏng dọc theo xích sắt cộng sinh lưu chảy vê phía mình, giống như... máu vừa chảy ra ngoài.
"A Cẩu?" Cô ta thấp giọng nói trong nghi ngờ — cũng không chắc mình rốt cuộc có phát ra tiếng hay chỉ đơn giản là phát ra tiếng gọi nơi đáy lòng thông qua liên kết cộng sinh.
A Cẩu không trả lời, truyền vào tai Shirley chỉ có tiếng "thình thịch”;thình thịch".
Nó nghe như nhịp tim.
Tình hình không ổn chút nào... Mặc dù không biết chính xác tình hình là gì, nhưng tình hình không ổn lắm!
Toàn thân Shirley lập tức trở nên căng thẳng, trong lúc nhận ra có gì đó không đúng, cô ta kịp phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thuyền trưởng: "Thuyền trưởng! Tình huống của A Cẩu..."
Trước mắt không hề có bóng dáng của thuyên trưởng.
Trong hang động tối tăm, chỉ có giọng nói của chính cô ta vang vọng, sau đó nhanh chóng hóa thành tiếng ồn mơ hồ, thuyền trưởng không thấy nữa, bóng dáng của Morris và Alice cũng không thấy nữa, nơi này chỉ có cô ta và A Cẩu, như thể ngay từ ban đầu chỉ có họ.
Shirley lập tức rùng mình hoảng sợ, bóng tối to lớn và vô biên đã hóa thành một nỗi sợ hãi càng lớn hơn - nỗi sợ hãi này quen thuộc đến mức cô ta từng cảm thấy mình đã quên mất cảm giác xâm nhập vào tận xương tủy này, nhưng bây giờ mọi thứ bỗng nhiên đều tái hiện trong đầu cô ta - mùi lửa, khói, máu, tiếng thứ gì đó đổ sụp, thứ gì đó gặm nhấm máu thịt của mình...
Đôi mắt cô ta mở to kinh hoàng trong bóng tối, những cấu trúc giống như gai xương chui ra khỏi cánh tay, hai vai và xương sống của cô ta từng chút một. Ánh sáng nhạt màu máu tràn ngập trong hai mắt, khiến mọi thứ trong tâm nhìn của cô ta đều dần vặn vẹo. Mà trong nhận thức càng ngày càng méo mó, cô ta nghe thấy một giọng nói có chút xa lạ đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Shirley... ta cảm thấy... có chút lạnh..."
Cô ta chậm rãi quay đầu lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh.
A Cẩu đang từ từ chìm xuống - chìm xuống trong đất và đá, giống như hòa tan, cơ thể của nó dần dần bị mặt đất nuốt chửng, mặt đất hình như đã sống lại, trên bê mặt dâng lên gợn sóng sênh sệt và chậm chạp, trong rung động giống như ẩn chứa sinh vật sống lên đến hàng tỷ, bóng dáng của A Cẩu chìm vào trong những "sinh vật sống" đó từng chút một, đầu tiên là tứ chi, sau đó là cơ thể, giờ chỉ còn lại cổ và một phần đầu.
Nó há miệng về phía Shirley, xương xẩu mở ra rồi khép lại, như đang cố gắng nói điều gì đó, lại như đang cố nhổ ra thứ gì đó —
"A Cẩu!!I!"
Tâm trí tê dại và cứng ngắc cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, Shirley rốt cuộc nhớ ra cái tên ở đầu bên kia của sợi dây xích. Cô ta chợt lao vê phía mặt đất đang dần hoạt hóa, vừa dùng hết sức kéo sợi dây xích trên cánh tay vừa hét lên: “A Cẩu! Ta kéo ngươi ra ngoài! Ngươi kiên trì một lát!"
Tuy nhiên, nỗ lực của cô ta không thể ngăn sự chìm xuống của A Cẩu - Tại thời điểm cái đầu của con chó săn biển sâu sắp bị lớp bùn sênh sệt kia nuốt chửng hoàn toàn, một giọng nói đột nhiên lọt vào tai cô ta.
"... Shirley, mẹ và ba đi mua bánh kem cho con, hôm nay là sinh nhật của con... Đợi chúng ta quay lại, con sẽ không tức giận, được chứ?"
Cô gái chợt giật mình.
Giọng nói phát ra từ đầu bên kia của sợi dây xích đã làm gián đoạn lý trí của cô ta trong giây lát - mà vào lúc lý trí bị gián đoạn, cô ta nghe thấy tiếng đứt gấy gọn.
Trong tay bỗng nhẹ đi.
Bóng dáng của chó săn biển sâu hoàn toàn biến mất trong bùn, lực kéo nặng nề từ đầu sợi xích đột nhiên biến mất, Shirley nhất thời loạng choạng và ngã về phía sau.
Cô ta nhìn thấy đầu kia của sợi xích bay ra khỏi bùn - nó đã đứt, đầu sợi xích đứt không có A Cẩu quen thuộc, chỉ có hai thứ cỡ nắm tay được lôi ra khỏi bùn và lần lượt đáp xuống bên cạnh cô ta.
Chúng đập thình thịch trên mặt đất, tựa như vẫn còn sống.
Đó là hai quả tim.
Shirley ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, bất động như một pho tượng.
Bùn đen bắt đầu chậm rãi dâng lên, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, trong bùn dường như xuất hiện một ảo ảnh về một vùng đất xa xôi, vô số bóng đen quái dị gớm ghiếc trôi nổi xung quanh —
Tại biển sâu tĩnh mịch, vô số ác ma nhận thấy một vị khách không mời mà đến đang tiếp cận chiêu không gian của chúng.
Mà trong bóng tối xa hơn, một cấu trúc cực kỳ khổng lồ đang ngủ yên, chủ thể của Ngài trải dài trên mặt đất bể tan tành như một dãy núi, những xúc tu uốn lượn quấn quanh vô số hòn đảo nổi, ánh sáng màu xanh nhạt dâng trào trên bê mặt cơ thể Ngài, vô số ác ma sinh ra từ bề mặt của xúc tu, rồi lại bị nó nuốt chửng không ngừng trong từng khoảnh khắc.
Tuy nhiên, Shirley dường như không nhìn thấy những ảo ảnh đang đến gần đó - cô ta ngơ ngác ngồi trên mặt đất một lúc, cuối cùng mới từ từ ngồi dậy, bò về phía hai quả tim vẫn đang đập kia, sau đó cẩn thận nhặt chúng lên, ôm vào trong lòng.
Cô ta đã rất lâu chưa từng ôm họ.
"ba... mẹ...
Bóng tối ùa đến, bóng dáng của cô ta biến mất trong biển sâu tĩnh mịch. ...
Duncan đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía khoảng đất trống phía sau cách đó không xa.
Một bóng người mơ hồ thoáng hiện ở đó một lúc rồi biến mất trong chớp mắt.
Anh lập tức phản ứng lại: "Shirley đã xảy ra chuyện!"
"Shirley!?" Morris đi phía sau Duncan nghe được lời này sửng sốt, dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, ông ta thậm chí quên mất cái tên "Shirley", mà lời nói của thuyền trưởng lại lập tức thiết lập lại trí nhớ của ông ta về 'vị trí" đúng đắn, sau đó ông ta mới muộn màng ngẩng đầu lên và nhận ra rằng trong đội đã thiếu mất một người... cùng một con ác ma biển sâu.
"Ơ kìa! Vừa rồi cô ấy còn đi bên cạnh tôi mài!" Alice lúc này cũng phản ứng lại, mở to mắt nhìn về vị trí Shirley và A Cẩu ở trước đó: "Tôi còn nghe thấy cô ấy nói chuyện với A Cẩu nữa..."
Vẻ mặt của Duncan đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Mọi người đều không phát giác cô ấy biến mất khi nào sao?”
Morris và Alice lần lượt lắc đầu.
Duncan đột nhiên cau mày, sau một hồi suy nghĩ rất ngắn, anh chợt vẫy tay trong không khí.
Ngọn lửa linh thể màu u lục trong nháy mắt bốc lên, kèm theo hàng loạt tiếng nổ gân như âm ầm. Ngọn lửa gầm lên như vũ bão, cuốn về mọi ngóc ngách trong cả hang động!
Ngọn lửa gào thét tựa như rung chuyển thời không, toàn bộ hang động, thậm chí toàn bộ đảo Thánh địa đều chợt rung chuyển vào giờ khắc này. Mà sau lần "rung chuyển" gần như chấn động chiều không gian này, sắc mặt của Duncan đã nhanh chóng tối sầm lại.
"Ấn ký trên người Shirley và A Cẩu đều còn," Anh ngẩng đầu lên và nghiêm túc nhìn Morris: ".. Nhưng chúng đã tách ra."