Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 719 - Chương 718: Rơi Vào Sâu Thắm

Chương 718: Rơi Vào Sâu Thắm Chương 718: Rơi Vào Sâu ThắmChương 718: Rơi Vào Sâu Thắm

Trong thung lũng thuộc vùng nội địa của đảo Thánh địa, Fanna đang dẫn đội cắm trại ở lối vào đường hầm nhận được tin tức từ hang động truyền tới, nàng ta mở to vì kinh ngạc: "Shirley và A Cẩu không thấy đâu?"

"Nói một cách nghiêm túc thì đã bị một loại cơ chế không-thời gian nào đó trong hang động 'chuyển' đến một nơi nào đó,' Giọng nói của Duncan vang lên nơi đáy lòng Fanna: "Mọi người có quan sát thấy bất kỳ thay đổi nào trên bê mặt không?”

"Không thấy, tình hình trên bề mặt mọi thứ đều bình thường, Amber vừa dẫn đội tìm kiếm ở chỗ sâu của thung lũng, ngoại trừ một vài túp lêu trống và một số hài cốt người bị hòn đảo nuốt chứng ra cũng không phát hiện thấy gì,' Fanna lập tức trả lời: "Hiện tại trên đảo rất yên bình..."

Trong hang động dưới lòng đất, Duncan khẽ gật đầu sau khi nghe báo cáo của Fanna từ trên mặt đất, sau đó ánh mắt rơi vào Morris và Alice bên cạnh.

"Bê mặt mọi thứ bình thường, đảo Thánh địa không hề xuất hiện hiện tượng 'hoạt hóa, xem ra tình huống mà Shirley và A Cẩu gặp phải hoàn toàn khác với tình huống mà đám giáo đồ Nhân Diệt đó gặp phải."

"Rốt cuộc họ đã đi đâu rồi?" Alice có vẻ lo lắng: "Không phải ngài nói vẫn có thể cảm nhận được 'ấn ký' của hai người họ sao? Bây giờ họ ổn chứ?"

"Vẫn còn sống, nhưng ở một nơi mà ta không thể xác định được, ta nghi ngờ..."

Duncan nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, không tùy tiện đưa ra kết luận gì, nhưng trong lòng anh rõ ràng đã có suy đoán - Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh đã ngẩng đầu lên, trâm ngâm nhìn vào chỗ sâu trong hang.

Trong bóng tối u ám, có một sự vật to lớn đang đứng lặng ở đó.

Mỗi khi anh chớp mắt, nơi đó sẽ hiện ra một lăng trụ khổng lồ được bao quanh bởi rất nhiều dây cáp và đường ống, ánh đèn trên bê mặt lăng trụ nhấp nháy, tựa như đang phát ra lời mời thâm lặng.

Anh đi đến nơi đó, lệnh cho ngọn lửa xua tan bóng tối - Trong ánh sáng linh hỏa mang tới, một cánh cửa hùng vĩ đứng im lìm, như thể khảm nạm trực tiếp vào vách đá hai bên.

Trên khoảng đất trống xung quanh cửa, thì có thể nhìn thấy nhiêu công cụ nằm rải rác một cách vội vã, rồi lại có một số cấu trúc con người đã tan chảy đến mức khó phân biệt được các chỉ tiết, như thể bị đất và đá nuốt chửng, khảm nạm trên mặt đất và vách tường xung quanh, trông thật gớm ghiếc và đáng sợ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là "mật thất cuối cùng" mà Shirley nhắc đến, địa điểm đào cuối cùng nằm sâu dưới lòng đất trên đảo Thánh địa, nơi cuối cùng những giáo đồ Nhân Diệt kia đã "đánh thức" toàn bộ hòn đảo.

Duncan đi tới trước cửa, nhờ vào ánh lửa quan sát nhanh cấu trúc của nó - cánh cửa đá đen kịt im lặng đóng chặt, bề mặt của nó gồ ghề không bằng phẳng, tựa như từng có dây leo mọc um tùm che lấp cánh cửa, nhưng giờ đây đã trở thành hố và đường vân hỗn loạn trên cánh cửa. Tuy nhiên giữa hố và đường vân hỗn loạn đến mức gần như không thể nhìn ra quy luật hay logic gì, Duncan lại mơ hồ nhận ra thứ gì đó.

Đó là chữ viết lạ lãm mà anh nhìn thấy trong "đại sảnh" đó, là ký hiệu mà anh từng thấy qua trong viễn cảnh Hy Vọng Mới rơi vỡ.

Anh khẽ cau mày, nhưng trước khi anh đọc ra thông tin ẩn giấu trong những đường vân đó, AIlice đi theo bên cạnh lại nhỏ giọng phá vỡ sự im lặng trước một bước: "Hoa Tiêu Số Mội... giao diện can thiệp?”

Duncan đột nhiên quay đầu lại nhìn con rối đang ngẩng đầu quan sát cửa: "Cô đọc hiểu thông tin trên cánh cửa này?"

AIlice lại cau mày, chậm rãi lắc đầu: "Không nhìn ra trên cửa có thông tin gì... Chỉ là trong đầu tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này..."

Duncan nhìn chằm chằm vào mắt Alice, trong lúc suy nghĩ xoay tít, anh thu hồi tâm mắt, quay về phía cửa - do dự và suy nghĩ vài giây, anh đặt tay lên cửa, vừa tập trung tinh thần vừa hơi nhắm mắt lại.

Ngọn lửa u lục lan ra từ đầu ngón tay anh, rồi lại lóe một cái rôi biến mất trên cánh cửa.

Mà trong tầm nhìn khác của anh, tại một chiều không gian tối tăm mà xa xôi, có một chút ánh lửa dường như đột nhiên bị gió thổi lay động, hơi chập chờn và nhấp nháy ở chỗ sâu của bóng tối.

Trong ánh lửa chập chờn yếu ớt, Duncan nghe thấy giọng của Shirley — rõ ràng hơn trước một chút, nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một tấm màn dày.

Cô rất sợ hãi, cô rất lạnh, cô vừa đánh mất một thứ rất quan trọng - cô đang cẩn thận tạo ra một lớp vỏ tự bảo vệ, có thứ gì đó có ý đồ xấu... đang tụ tập xung quanh cô.

Duncan chợt mở mắt ra.

"Luci." Anh gọi từ đáy lòng cho "nữ phù thủy" đang đợi lệnh trên tàu Bright Star.

Giọng nói của Lucrecia ngay lập tức vang lên: "Người cần con rồi sao?"

"Đưa 'Thánh đồ đó đến đây, ta đã tìm được điểm kết nối, bây giờ ta cần mở một cánh cửa, để xuống biển sâu tĩnh mịch đón người."

"Hiểu rõ."

Giọng nói trong đầu lui đi, Duncan thì chậm rãi giơ tay phải lên — một cụm ánh lửa đặc biệt sáng chói, thậm chí có chút chói mắt đang dần dần hình thành trong lòng bàn tay anh.

Anh ấn ngọn lửa lên cánh cửa đá tối màu, nhìn nó dần dần xâm nhập vào cánh cửa, đi vào chiều không gian tối tăm kỳ lạ phía sau cánh cửa. Trước khi ngọn lửa hoàn toàn biến mất, anh mới khẽ giọng nói với nó: ˆ... Shirley, đừng sợ....... Rất tối, rất lạnh, cơ thể nặng như đổ chì, cảm giác đau nhói khác lạ lan tràn ra từ cánh tay, thẳng đến trên vai, sau đó là nửa người, đau nhói lại dần dần chuyển hóa thành tê dại, giống như thân xác này đã không thuộc về mình, như thể máu thịt của bản thân đã biến thành thứ mà bản thân không thể hiểu hay kiểm soát được trong bất chợt không hay biết.

"Vũng bùn" xung quanh đã dần lắng xuống tự lúc nào không hay, nhưng cảm giác ác ý và nguy cơ mạnh mẽ hơn vẫn tiếp tục dâng trào từ khắp nơi, Shirley trốn ở chỗ sâu của "bụi cây" rối loạn và đan xen như những mảnh xương, co ro thân mình, không nhúc nhích.

Từ xa truyền đến những tiếng gầm rú và tiếng xì xào hỗn loạn điên cuồng, thợ săn vô hình đang tuần tra trong bóng tối, tìm kiếm những vị khách không mời đột nhập vào nơi này. Hơi thở của người thợ săn đang dần đến gần nơi đây,'con mồi" bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng lần này không có chó săn biển sâu bảo vệ mình.

Shirley ra sức ôm chặt cánh tay vặn vẹo biến hình của mình hơn, lùi sâu hơn vào trong bụi cây, cô đã "ngửi" ra mùi ở đây và biết mình đang ở đâu.

Nơi này là biển sâu tĩnh mịch,'quê nhà" của A Cẩu.

Là hang ổ của ác ma.

Tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" vang khẽ lên bên tai, cảm giác phập phồng trong lồng ngực đánh thức Shirley khỏi sự choáng váng, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn hai quả tim mình đang ôm trong ngực.

"ba... mẹ...

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như hồi nhỏ bản thân không muốn ngủ, vùi trên giường thì thầm với "họ" —

"Con hơi sợ... con muốn ôm mọi người..."

Hai quả tim vẫn chỉ đập chậm rãi, tiếng đập thình thịch thình thịch chân thực như vậy — trong rất nhiều năm qua, chúng vẫn luôn đập trong cơ thể của một con ác ma biển sâu, tiếng đập của chúng vang vọng qua xương dày và làn khói hỗn loạn, truyền vào tai Shirley chưa từng rõ ràng như vậy.

Shirley hơi dùng sức nắm chặc cánh tay mình, nhưng lại cảm thấy cảm giác truyền tới có chút khác lạ.

Cô cúi đầu xuống và nhìn thấy hai cánh tay bao phủ lên lớp giáp xương mỏng, cấu trúc như lưỡi dao kéo dài từ khớp khuỷu tay, từ từ giãn ra như sinh vật sống. Cô lại nhìn thấy ngực mình - một lỗ thủng kinh người, trong lỗ thủng là một bộ xương bốc khói đen, một cơ quan màu đỏ sậm bị hư hại đang đập chật vật giữa khói và xương, mỗi giây một yếu đi.

Cơ quan bị hư hại đó được gọi là "trái tim" trong cơ thể con người.

"... Hóa ra hồi đó tim mình đã bị A Cẩu cắn bể... Khó trách lạnh đến thế..."

Shirley thì thâm, hơi điều chỉnh tư thế trong bụi cây, cô nhìn thấy hai chân mình cũng dần dần phủ lên một lớp mảnh xương đen gớm ghiếc và quái dị, mà khói bụi tượng trưng cho sự ô nhiễm biển sâu thì vẫn tiếp tục bốc ra từ những mảnh xương, tản dật trong không khí.

Cô cảm thấy ngày càng buồn ngủ.

Bản thân sẽ chết trong dáng vẻ như một con ác ma biển sâu sao? Hoặc có lẽ ngay từ mười hai năm trước, khi A Cẩu và bản thân hợp nhất, bản thân đã là một con ác ma biển sâu khoác lên da người?

Trong đầu Shirley hiện ra ý nghĩ ngắn ngủi này một cách khó hiểu, nhưng ngay sau đó, ngay cả ý nghĩ này cũng tan biến trong cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt.

Cô không muốn suy nghĩ vấn đề này, cũng sẽ không suy nghĩ vấn đề này.

Cô không hiểu những điều này, những vấn đề khó khăn quá mức 'triết lý" này... đối với cô mà nói rất khó hiểu.

Cô quan tâm nhiều hơn đến nước, thức ăn, nhiên liệu sưởi ấm và quần áo mùa đông.

Tiếng gầm gừ cùng tiếng xì xào ngày càng gần, những kẻ săn mồi trong bóng tối đang tiến đến mảnh đất sát biên giới này, hình thể co phồng bất định đổ bóng càng đen hơn trong bóng tối, cái chạm lạnh lẽo thì dường như đã chạm đến da thịt Shirley sớm hơn một bước.

Nhưng cơ thể cô đã dần nghiêng xuống - hai quả tim đang đập không ngừng cũng không thể đánh thức cô khỏi cơn buôn ngủ mãnh liệt nữa, trong lồng ngực tan nát của cô, trái tim từng bị ác ma gặm nhấm đang dần tiến hành lượt đập lần cuối.

Trong bóng tối có một luồng ánh sáng ấm áp hiện lên, tựa như có một luông ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt cô, Shirley khẽ nheo mắt, thích ý, thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Đó là một buổi chiêu mùa đông ấm áp.

Nắng chiếu qua cửa sổ, hắt lên bệ cửa sổ gỗ đã tróc sơn và bạc màu, ấm nước trên bếp kêu xèo xèo vui thích, mẹ đang bận rộn trong bếp, mùi bánh nướng thơm lừng bay vào phòng khách, hôm nay ba không cần phải đi làm, ông đứng bên cạnh bàn ăn, chiếc bàn phải tu sửa luôn kêu cót két, ngoài đường truyên tới tiếng xe đạp của người đưa thư khi băng qua ngã tư, cùng với tiếng xe ngựa chạy trên đường lát đá.

Shirley đang chợp mắt trên ghế sofa và rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, ba sẽ đến, bế mình lên đặt trên giường trong phòng ngủ, mẹ sẽ từ bếp đi ra, dùng muôi có cán dài đánh vào đầu bố - vì bàn tay bẩn của ông làm bẩn váy của con gái...

Shirley nằm ở trên ghế sofa, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười, giống như buổi chiều của rất nhiêu năm trước, cô khẽ trở mình, cánh tay từ chỗ tựa lưng của ghế sofa buông xuống bên người mình, rồi lại co rúc trong ngực.

Cô sờ tới được một trái tim đã ngừng đập.

Mọi hơi ấm trong phút chốc sụp đổ, bóng tối và lạnh lẽo xuyên qua ánh nắng chiều ấm áp như tuyết lở, cô trợn to hai mắt trong bóng tối. Tuy nhiên khi nỗi sợ hãi ập đến, cô lại nhìn thấy bóng dáng đang đứng bên cạnh bàn ăn, đáng lẽ phải biến mất cùng với sự "sụp đổ” kia từ từ đứng dậy và bước chậm rãi vê phía mình. Bóng dáng đó biến đổi trong ngọn lửa, đốt cháy vạn vật trong bóng tối. "Shirley, đừng sợ."
Bình Luận (0)
Comment