Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 720 - Chương 719: Hai Bên Cánh Cửa

Chương 719: Hai Bên Cánh Cửa Chương 719: Hai Bên Cánh CửaChương 719: Hai Bên Cánh Cửa

Ý thức của Shirley đột nhiên tỉnh dậy sau giấc mơ tan vỡ, cô mở mắt ra trong bóng tối và thấy mình vẫn đang nằm trong bụi cây tối tăm như một bụi gai.

Những tiếng rì râm và những tiếng gâm quái dị dường như đã ở gần bên tai, gần như muốn chui vào não bản thân. Luồng không khí lạnh lẽo lan tràn tới từ những khoảng trống trong bóng tối như những xúc tu ghê tởm, như muốn liếm vào da bản thân. Bên ngoài bụi cây có thứ gì đó, đó là một đám sinh vật bò lúc nhúc, hình thể co phồng bất định, đường nét thực thể khó mà phân biệt, chúng ngửi thấy hơi thở của người sống, vượt qua khoảng cách dài tìm đến nơi ẩn náu này - một bữa tiệc háu ăn sắp bắt đầu.

Shirley khẽ co giật cánh tay, toàn thân cứng đờ và tê dại khiến mỗi động tác của cô đều khó khăn lạ thường, nhưng cô cảm giác được có một luồng hơi ấm từ đâu đó trong cơ thể lan tỏa ra, lần nữa bồi dưỡng thân xác mới rồi đã chết đi này.

Cô khó khăn cúi đầu xuống, thấy trái tim trong ngực mình đã hoàn toàn ngừng đập, co rút và khô héo thành cặn bã màu đen chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tuy nhiên một ngọn lửa màu u lục yếu ớt lại lặng lẽ bốc cháy trên bề mặt, quỷ dị, nhưng ấm áp.

Cô lấy lại được chút sức lực trong hơi ấm hạn chế này và từ từ cố gắng đứng dậy.

Cánh tay vô tình vung lên, sợi xích đen đứt trên cánh tay phải cọ xát với mặt đất, tạo ra một âm thanh không lớn lắm, nhưng lại rất chói tai trong nơi tối tăm và yên tĩnh này.

Những tiếng rì râm và gầm thét ngoài bụi cây tạm dừng một chút, tiếp đó bỗng dưng hóa thành một tiếng gào thét khiến người ta không rét mà run!

Vô số bóng đen nhấp nhô từ mảnh đất rời rạc bên ngoài nhú ra, vô số ác ma biển sâu với hình thù gớm ghiếc quái đản mừng như điên thành hình, điên cuồng chạy tới dự tiệc!

Linh hỏa lan tràn bốc cháy trong khe hở giữa các xương, cặn đen trong lồng ngực đã hoàn toàn chuyển hóa thành một cụm ngọn lửa vô tận, Shirley hít một hơi thật sâu, cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nỗi sợ hãi đối với cái chết và sự xao động không rõ đồng thời dâng lên trong ý thức, cô khẽ thở dốc, khóe mắt nhìn thấy hai quả tim rơi xuống đất kia.

Sau một lúc do dự, cô đưa tay đi nhặt hai "quả tim" vẫn đang đập đó, đôi mắt tràn đầy ánh sáng màu máu lúc sáng lúc tối.

Bên rìa bụi cây truyền tới tiếng đứt gấy răng rắc, một con thú khổng lồ đã xé nát bình phong che chở của nơi ẩn náu, tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng gầm gừ thèm ăn truyền đến tai Shirley.

Nhưng cô dường như không nghe thấy âm thanh truyền đến trên đỉnh đầu mình, không cảm nhận được hơi thở phả vào mặt mình, cô chỉ cúi đầu, chậm rãi nhét hai quả tim vào lồng ngực mình, nhỏ giọng lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Ba... mẹ... đừng sợ...

Cảm giác tim đập lại xuất hiện trong lồng ngực, một loại trải nghiệm "sống" khiến cô cảm thấy sự cứng đờ và trì trệ sau cùng ở tay chân cuối cùng đã hoàn toàn biến mất. Shirley chống đỡ cơ thể đứng dậy, một loạt tiếng nổ tanh tách bộc phát ra từ trong cơ thể cô, bên rìa xương sườn đen kịt ở ngực thì nhanh chóng mọc ra các lớp gai xương, bảo vệ hai quả tim và một cụm lửa bên trong - Cô ngẩng đầu lên trong bóng tối, cơ thể từ từ giương cao, trong khi một hộp sọ ác ma dữ tợn quái dị, bề mặt phủ đầy gai nhọn thì xuất hiện trong tâm nhìn của cô.

Bụi cây ở nơi ẩn náu bị xé ra một vết nứt cực lớn, hộp sọ khổng lồ lơ lửng đầy ác ý nhìn xuống con mồi trong bụi cây. Xung quanh hộp sọ là vô số bóng dáng đáng sợ quanh quẩn - chim báo tử, sứa khói bụi, thú kinh dị thác loạn...

A Cẩu từng nói rằng, nếu gặp phải chúng khi ở một mình, nhất định phải chạy.

Nhưng đây là biển sâu tĩnh mịch, nơi đây không có nơi nào để trốn thoát - chúng ở khắp mọi nơi.

“Shirley, đừng sợ...'

Một con chim báo tử phát động tấn công đầu tiên. Con ác ma hỗn độn và kém thông minh này cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cơn đói bản năng và mong muốn tấn công. Nó phát ra tiếng hú sắc bén và xuyên thấu, đôi cánh đột nhiên mở rộng thành một đám mây đen, kéo theo đám mây mang tính ăn mòn bao trùm xuống bụi cây —

Sau đó, theo một âm thanh chói tai vang lên, một chiếc gai xương đen kịt nhiều khớp đâm thẳng lên trời như một thanh kiếm sắc bén, xuyên thẳng qua con chim báo tử!

Ngay sau đó là những chiếc gai xương nhiều khớp nối tiếp nhau - Hài cốt đen kịt từ bụi cây vươn ra giống như một loại chân đốt xoắn và đối xứng, đầu tiên đâm về phía bầu trời, sau đó lại cong xuống, nâng đỡ một thân hình cao lớn bước ra khỏi bụi cây.

Tay chân của cô thon dài, những mảnh xương đen kịt xếp lớp và đan xen như một loại áo giáp sát người nào đó; những chiếc gai xương sắc nhọn và cấu trúc giống như lưỡi dao mọc ra từ các khớp cánh tay và hai chân, lóe lên huyết quang ảm đạm; bộ ngực tan tành bao phủ bởi những mảnh xương gãy như gai, hai quả tim màu đỏ sẫm đập chậm rãi trong lồng xương; rồi lại có vô số cấu trúc xương cốt giống chân đốt kéo dài ra từ sau lưng cô, tựa như đôi cánh hài cốt khổng lồ, nhưng lại giống tay chân quái dị không rõ; những đôi tay chân này từ trên không trung cong xuống, đỡ cơ thể cô lên cao như đôi chân dài, giúp cô quan sát được những con ác ma biển sâu đang tụ tập đến đây từ mọi hướng.

Cô từ từ chuyển động đầu, trên khuôn mặt vẫn còn hình người, huyết quang trong đôi mắt trống rỗng hư vô dần dần sáng hơn.

Tiếng kêu khàn khàn chói tai từ bên cạnh truyền đến, con chim báo tử bị những chiếc gai xương sắc nhọn đâm xuyên, giấy giụa dữ dội trên "đôi chân dài" của Shirley vài lần, sau đó hóa thành một đống khói bụi nhanh chóng tan biến, cùng một vũng bùn nhỏ chậm rãi đổ xuống, rồi bị hấp thu từng chút một vào trong gai xương của Shirley.

Shirley khẽ cau mày, nhìn vị trí con chim báo tử tan biến, nhấc chân đốt gai xương lên lắc mạnh trong không trung: "... Kinh tởm, khó ăn..."

Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn vê phía những ác ma tụ tập xung quanh mình, nhưng do tình thế thay đổi đột ngột mà nhất thời rơi vào hỗn loạn và đờ đẫn, hơi cúi người xuống: "Các ngươi có nhìn thấy, một con chó săn biển sâu kỳ lạ, nó tên A Cẩu - là bạn của ta."

Bầy ác ma biển sâu rút lui trong giây lát, một loại bản năng gặp nguy cơ nào đó khiến đầu óc ngu ngốc của chúng xuất hiện phương án trốn tránh. Tuy nhiên chỉ một lúc sau, ham muốn tấn công đã lấn át 'lý trí" mong manh này.

Cái đầu lâu lơ lửng quái dị với những chiếc gai nhọn trải rộng trên bề mặt bỗng nhiên há hàm dưới ra, một đám mây khổng lồ mang tính ăn mòn ngưng tụ thành hình ngay lập tức, nện thẳng về hướng của Shirley.

Ngay sau đó là chim báo tử lượn vòng và sà xuống từ không trung, chó săn biển sâu gào thét chạy như điên trên mặt đất, cùng vô số quái vật hình thù quái dị mà ngay cả Shirley cũng không thể gọi tên - Những con ác ma biển sâu này hoàn toàn dựa vào hành động bản năng vọt tới, hú hét, gầm thét và điên cuồng lao về phía 'kẻ xâm phạm trên lãnh địa!

"Ta biết, ngay mà..."

Shirley càu nhàu, trong giọng điệu có chút khó chịu, giây tiếp theo, thân hình của cô bỗng hóa thành một cái bóng hư ảo —

Cô cuốn qua vùng đất bị chia cắt này như một cơn gió, những chiếc gai xương giống như đôi cánh xương khổng lồ, lại giống như chân đốt cong, vươn dài và đâm xuyên qua không trung, xuyên về phía mỗi một thực thể ác ma dám đến gân - Không hề có chút chiến thuật, cũng không hiểu lời nguyền gì cả, chỉ dựa vào bản năng thể chất vừa nắm giữ, cùng tốc độ và sức mạnh cơ bản nhất, cô lao vào trong đám ác ma không rõ số lượng.

Ý tưởng chiến đấu đơn giản và thô thiển - giống như lần đầu tiên cô quăng sợi dây xích và ném A Cẩu vào kẻ thù. ...

Lucrecia ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá đen khiến ngay cả một "học giả biên giới" thâm niên như nàng ta cũng phải kinh ngạc, qua một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt.

"... Bọn họ thực sự đã đào ra thứ gì đó rất ghê gớm/' Nữ phù thủy biển cảm thán: "Đám tín đồ tà giáo này sẽ luôn tạo ra những cục diện rối rắm mà ngay cả bản thân bọn họ đều không thể kiểm soát... giống như trước đây."

"Nơi này chính là biển sâu tĩnh mịch và điểm kết nối của thế giới hiện thực,' Duncan ở bên cạnh nói: "Theo tình hình ta cảm nhận được, ở đây tồn tại nhiều chiêu không gian 'chồng chập, không chỉ thời gian và không gian hiện thực chồng lên nhau, mà còn một phần của biển sâu tĩnh mịch cũng trực tiếp chồng lên đây, Shirley và A Cẩu hẳn đã Tơi' trực tiếp đến đối diện bởi vì tính chất của bản thân quá gần với phía bên kia vực sâu."

Lucrecia gật đầu, nhưng sau đó lại có chút lo lắng: "... Người thực sự chắc chắn điều này có thể xảy ra? Con không nói rằng sức mạnh của người không thể mở được cửa, mà là... nếu như "Thánh đồ không trụ nổi, khiến cánh cửa đóng lại sớm hơn, đến lúc đó người quay lại bằng cách nào? Đối diện cánh cửa là biển sâu tĩnh mịch, chúng ta biết rất ít về nơi đó, cho dù là người, nếu một khi bị lạc ở phía bên kia chỉ sợ cũng..." "Không việc gì, vấn đề này ta đã cân nhắc qua,' Duncan cắt ngang sự lo lắng của Lucrecia: "Chúng ta đều biết, trung tâm của biển sâu tĩnh mịch là Thánh chủ biển sâu, mà dưới ngai vàng" của Ngài chính là lối đi thông đến không gian thứ."

Biểu cảm của Lucrecia lập chút có chút vi diệu: "... Ý của người là?"

"Khoan một cái lỗ nhỏ, ắt hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với sự cân bằng của toàn bộ biển sâu tĩnh mịch, dù sao kích thước lỗ hổng Thất Hương Hào đụng ra ở biển sâu tĩnh mịch lớn hơn," Duncan thản nhiên nói: "Nếu như không thể quay lại theo con đường cũ, ta sẽ trở về từ không gian thứ, vị Thánh chủ' đó đối với việc này hẳn là không có ý kiến gì nhiều - nếu điều này không thể thực hiện được, vậy ta sẽ dứt khoát gọi Thất Hương Hào đi xuống đụng lân nữa."

Lucrecia: ”...'

Duncan thì chỉ xua tay: "Bắt đầu thôi."

Lucrecia thấy cha đã chuẩn bị xong, không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu, sau đó đi đến khoảng trống trước cửa, chĩa cây gậy chỉ huy ngắn trong tay xuống đất, nhẹ nhàng điểm hai cái.

Một đám khói mù bốc lên "bùm" một tiếng giống như màn ảo thuật trên sân khấu, khi làn khói tan đi,'đại não" với hình dạng kỳ dị và kinh tởm được bọc trong lồng xương nhện lại xuất hiện trước mặt Duncan.

"Thánh đồ" thong thả tỉnh dậy.

Bên rìa lồng xương, từng cuống mắt dường như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say, nhiều nhãn cầu của nó giật giật run rẩy, cuối cùng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh và đám người Duncan vô cảm đang đứng bên cạnh.

Gần như trong nháy mắt, con quái vật đã hoàn toàn không thể tính là con người này tỉnh dậy hoàn toàn. Nó cố gắng giãy giụa dường như muốn đứng dậy, nhưng lại không thể cử động vì đã bị nữ phù thủy làm cấm chế từ trước, chỉ có thể chấn động không khí xung quanh và tạo ra những tiếng gầm thét hỗn loạn và gay gắt: "Các ngươi đã làm gì?!"

"Vẫn chưa làm, đang chuẩn bị bắt đầu," Duncan bước một bước về phía "Thánh đồ", bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đống cuống mắt khiến người ta kinh tởm đó: "Ngươi có thể bắt đầu cầu nguyện - với Chủ của ngươi."
Bình Luận (0)
Comment