Chương 720: Mở Cửa
Chương 720: Mở CửaChương 720: Mở Cửa
Bắt đầu câu nguyện đi — với Chủ của ngươi.
Đại não trong mũ miện hài cốt đột nhiên phát ra một trận co giật, Thánh đề" đột nhiên cảm thấy nguy hiểm và kinh hãi tột độ từ câu nói này - Nó không biết bản chất của nỗi sợ hãi này là gì, tuy nhiên lời cảnh báo từ số phận đen tối đè nặng lên tiềm thức của nó như một ngọn núi khổng lồI
Nó giấy giụa kịch liệt trong giây lát, ý chí mạnh mẽ thậm chí còn đột phá từng tâng cấm chế nữ phù thủy đặt ra trong cơ thể trong thời gian ngắn, những chiếc gai xương ở rìa lồng xương bắt đầu phát ra tiếng răng rắc răng rắc, mà theo đó cấm chế ngắn ngủi này nới lỏng, nhận thức của nó cuối cùng cũng phục hồi bước nữa, hơn nữa cuối cùng nhận thức được môi trường xung quanh - khí tức quen thuộc của đảo Thánh địa.
Nó nhận ra mình đã bị đưa đến một nơi nào đó, ngay tại lúc này, nỗi tuyệt vọng nặng nề bao trùm tâm trí vốn đã điên cuồng và biến dị của nó từng tâng như màn đêm!
"Thánh địa!" Đại não khủng bố giãn nở và co rút dữ dội, không khí xung quanh run rẩy, phát ra một loạt tiếng gầm thét hoang dã: "Thánh địa! Các ngươi đã làm ô uế Thánh địa! Những dị giáo đồ các ngươi... Chủ sẽ trừng phạt các ngươi, các ngươi đừng ai hòng chạy thoát!
Duncan và Lucrecia lại chỉ nhìn "Thánh đồ" đang giận dữ với vẻ mặt vô cảm. Một lúc sau, Duncan mới giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay anh bưng một cụm ngọn lửa, bên rìa ngọn lủa nhún nhảy, từng đám lửa rơi xuống bề mặt quả đất, một phần lan về phía cánh cửa đá đen, một phần khác thì âm thầm cháy lan tới dưới chân Thánh đồ và bắt đầu chậm rãi bốc cháy.
Mãi cho đến khi ngọn lửa bắt đầu lan rộng, Duncan mới phá vỡ sự im lặng: "Có hai điều. Thứ nhất, Thánh địa của các ngươi không cần người khác làm ô uế - những đồng bào ngu ngốc kia của các ngươi đã đào xuyên qua bề mặt và đánh thức máu thịt của Cổ thần, bây giờ bọn họ đã đạt được ý nguyện 'Hồn quy Thánh chủ, theo mọi nghĩa đều như vậy.
"Thứ hai, ta không thèm quan tâm Chủ của ngươi nghĩ gì về vấn đề này, nhưng ta ngược lại quả thật có một số chuyện phải nói với Chủ của ngươi - vì vậy bắt đầu cầu nguyện đi, đây sợ e là cơ hội duy nhất trong đời ngươi thực sự có thể phân ưu vì 'Thánh chủ biển sâu, hơn nữa từ quan điểm cá nhân... điều này ít nhiều có thể khiến ngươi cảm thấy tốt hơn trong những việc tiếp theo."
Ngọn lửa lan tràn ra, ngọn lửa linh thể màu u lục dần dần leo lên cánh cửa đá đen khổng lồ, ngọn lửa như nước thấm vào khe rãnh trên cửa đá, đốt cháy bê mặt của nó, khiến toàn bộ cánh cửa lay động, giả tưởng của lay động như muốn sống lại, một ngọn lửa khác thì đốt cháy xương và tứ chi của "Thánh đồ' và bắt đầu cháy lan toàn thân nó!
Một loại sợ hãi liên đới linh hôn cùng cháy khoét quét qua tâm trí quái vật. Kẻ sau ra sức giấy giụa trong chốc lát, nhưng sự cấm chế của nữ phù thủy trong nháy mắt đã áp chế hết sức phản kháng của nó. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lan rộng, nhưng so với sự đau đớn thân thể cảm nhận được, một "sự đụng chạm' đáng sợ hơn và đen tối hơn khiến nó vô cùng tuyệt vọng Nó cảm giác được mình đang thiết lập một mối liên hệ với cánh cửa đá đen kia, một "sự kết nối" sâu sắc và khó hiểu hơn so với sự tiếp xúc vật lý đang hình thành. Nó cảm giác được mình đang dần trở thành một phần của cánh cửa đó, trở thành một phần của thế giới đằng sau cánh cửa - ý thức của nó, ký ức của nó, tất cả lý trí của nó và những thứ có thể dùng để duy trì "cái tôi" đều đang hóa thành... dữ liệu của cánh cửa đó...
Trong cơn xuất thần, có một giọng nói trống rỗng vang lên. Đó là một loại âm thanh vo ve trâm thấp quái dị. Bên bờ ý thức lung lay sắp đổ, Thánh đồ cảm thấy bộ phận nhân cách của mình lại đứng lên từ trong thân xác vặn vẹo biến dạng này, nó lại lân nữa cảm giác được tay và chân của mình, cảm nhận được cảm giác của hô hấp, cảm giác được có âm thanh chấn động màng nhĩ — Những bộ phận của con người mà nó từng chủ động từ bỏ dường như đã quay trở lại thế giới này trong hư ảo.
"Hãy cầu nguyện với Chủ của ngươi..."
Một giọng nói rung lên, vang vọng trong ý thức của gã, khiến gã ngẩng đầu lên trong trạng thái hoảng hốt và mờ mịt. Tuy nhiên, sự phản kháng trong tiềm thức vẫn còn đó, điều này khiến gã cắn chặt hàm răng, cố gắng muốn thoát khỏi ảnh hưởng của giọng nói đó - Nhưng giọng nói đó vẫn không ngừng truyền tới, chấn động bốn phương tám hướng, thậm chí chấn động trong tiềm thức của chính gã —
"Hãy cầu nguyện với Chủ của ngươi..."
Gã ngước mắt trong bóng tối và nhìn thấy cánh cửa đen hùng vĩ đứng sừng sững phía trước, giống như sự bắt đầu và kết thúc của vạn vật, bê mặt của cánh cửa gợn sóng như gợn sóng trong ao nước. Giữa ánh sáng nhạt dập dờn, gã nhìn thấy vô số hình ảnh đã mơ hồ và vỡ nát —
Gã từng học ở thành bang, cũng từng bận rộn đi lại trên đường phố như một người bình thường. Gã khao khát rất nhiều thứ, nhưng khi có được chúng lại bị sự trống rỗng lớn hơn nuốt chứng. Trong sự ham mê phóng túng của mình, gã nhận ra sự giả tạo của thân xác, đạt được sự giác ngộ ngắn ngủi trong lễ rửa tội bằng máu - Gã nhìn thấy người hy sinh đầu tiên của mình, một bộ thân xác trẻ thơ nằm lặng lẽ trong bể truyên máu, đang trải qua cơn co giật cuối cùng. Gã lại nhìn thấy người hy sinh cuối cùng của mình, trong hài cốt đã không thành hình người chỉ còn lại một đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi và sự tuyệt vọng, trong mắt phản chiếu một người mạnh mẽ đã vượt qua thể xác phàm trần...
Mà tất cả những điều này đều đang bị cánh cửa đen nuốt chửng dần - Mọi thứ về gã như một con người, mọi thứ không phải con người, mọi thứ từng trải qua, mọi thứ đã trốn thoát... đang dần được tải lên nguồn...
"Hãy cầu nguyện với Chủ của ngươi."
Bên cạnh cánh cửa màu đen, một người khổng lồ tràn đầy ánh sao nhìn xuống. Người khổng lồ đó không có nét mặt, vô số dòng sông sao chói lóa chảy qua cơ thể hắn, những cụm sao chói mắt và vành đai mây ảm đạm phác họa mặt mũi khó tả của hắn. Hắn hơi cúi xuống, một dòng sông sao tựa như xúc tu kéo dài, chảy xuôi trước mắt Thánh đồ, đầu trước ánh sao chập chờn của xúc tu lặng lẽ mở ra, vô số con mắt nhấp nháy trong ánh sao, dò xét linh hồn của Thánh đồ.
Bên cạnh người khổng lồ ánh sao, cánh cửa màu đen từ từ mở ra, một tồn tại có chủ thể hùng vĩ như một tòa tháp cao, xung quanh là vô số xúc tu khổng lồ vòng quanh đang liếc nhìn trần thế.
Tại sao từ chối cầu nguyện chứ? Chủ đang ở đó... Ngài đã ném tới hàng triệu ánh nhìn nhân từ.
Sự xúc động to lớn đã xé nát tâm hồn của Thánh đồ - cuối cùng gã đã quên mất mình từ đâu đến và muốn làm gì. Gã cúi xuống trước sự tôn tại hùng vĩ đó, rồi lại trực tiếp bò lổm ngổm trên đất, khẽ thì thầm: "Chủ ơi..."
Ngọn lửa màu u lục vút lên trời, cánh cửa đá tối tăm trong nháy mắt hóa thành một tấm gương đen hơi nhộn nhạo - Trong mặt kính nhấp nhô, mơ hồ có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn ở sâu trong đó.
Duncan quay đầu lại, nhìn thấy đống hài cốt đen thui co rúc đang lặng lẽ bốc cháy trên đất trống trước cánh cửa đen. Sức sống của nó đã tàn lụi, nhưng những phần còn lại trong hài cốt... trông có vẻ có thể cháy rất lâu.
"Thánh đồ quả nhiên chịu cháy rất giỏi."
Anh thuận miệng cảm thán, sau đó đưa mắt nhìn về phía "cánh cửa đen" đang nhộn nhạo như mặt gương - Ở phía đối diện cửa, hơi thở của Shirley và A Cẩu vẫn đang hoạt động, hơn nữa ngày càng rõ ràng hơn.
Anh tiến lên một bước, dùng ngón tay chạm vào mặt gương đen như mực, thứ sau rạo rực một tâng gợn sóng, nhưng đầu ngón tay lại không truyền tới bất kỳ cảm giác gì.
Giống như một ảo ảnh.
"Đây chính là cánh cửa thông đến biển sâu tĩnh mịch?" Morris không nhịn được tiến lên, vừa cẩn thận quan sát cánh cửa màu đen vừa cau mày nói: "Trông có vẻ... có phần giống với vết nứt do ác ma biển sâu mở ra, nhưng rõ ràng ổn định hơn..."
"Trên bản chất, đây chính là vết nứt do ác ma biển sâu mở ra - Thánh đồ đó đã là một ác ma biển sâu, đương nhiên nó có khả năng mở ra lối đi đến biển sâu tĩnh mịch," Duncan thản nhiên nói: "Tất cả những gì ta làm chỉ là cưỡng ép cố định vết nứt này sau khi nó mở cánh cửa ra và mượn dùng tính chất của 'điểm kết nối' trong hang động này, tận khả năng định vị cánh cửa đến kế cận Shirley và A Cẩu - Bây giờ ta có thể cảm nhận được, hai người họ đang ở một nơi nào đó ở phía đối diện."
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Alice bên cạnh, cùng với Morris và Lucrecia ở đối diện, trong đầu đã có sắp đặt.
"Alice, cô cùng ta đi qua cánh cửa, Morris và Luci, hai người giữ ở ngoài cửa."
"Không cần con đi vào cùng người sao?" Lucrecia lập tức có chút lo lắng nói. "Không,' Duncan lắc đầu: "Ta không có đi đánh nhau, chỉ muốn tìm người và nói chuyện với Thánh chủ biển sâu thôi, dẫn thêm một người hay bớt đi một người cũng không ảnh hưởng lớn — nhưng ở bên này cánh cửa lại cần người ở lại canh giữ."
Nói đến đây anh dừng lại một chút, vừa suy nghĩ vừa bổ sung: "Khe này sẽ mở ra thời gian rất lâu, trước khi chúng ta quay lại, nhất định sẽ có ác ma biển sâu biết được lối đi này, đến lúc đó sẽ có thứ gì đó từ trong cánh cửa chạy ra ngoài — Vì vậy cần con và Morris canh giữ đây. Hơn nữa không chỉ cánh cửa này, mà toàn bộ đảo Thánh địa cũng có thể sinh qua một số thay đổi vì vết nứt này, vì vậy mọi người phải đi thông báo cho Fanna và những người của giáo hội Biển Sâu và Tử Vong, tiếp theo đây cho đến khi cánh cửa đóng lại, xung quanh đây có thể sẽ xuất hiện rất nhiều khách"
Sau khi nghe sự sắp xếp của cha, vẻ mặt Lucrecia dần dần trở nên nghiêm túc, nàng ta khẽ gật đầu:
"Con hiểu rồi - Con và ông Morris sẽ canh giữ cẩn thận nơi này."
Duncan gật đầu và không nói gì thêm, mà chỉ quay lại vẫy tay với Alice.
"Giữ chặt lấy ta, giữa đường đừng buông ra." Anh thì thầm với con rối đi theo.
AIlice lập tức gật đầu, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay Duncan, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười - trong nụ cười không hề có chút lo lắng, mà ngược lại trông hết sức vui vẻ, như thể... nàng ta không phải đi đến một nơi đáng sợ và kinh khủng đối với người bình thường, mà là sắp đi dạo chơi với thuyền trưởng.
"Không sợ sao?" Trước tấm gương đen nhấp nhô, Duncan nhận ra nụ cười trên mặt Alice, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
AIice vui vẻ cười: "Không sợi"
"Tốt."
Duncan gật đầu và không chút do dự dắt con rối đi qua cánh cửa đen.
Một cảm giác kỳ diệu ập đến.
Tựa như bước qua một lớp sương mù hư ảo, không có bất kỳ cản trở hay khó chịu, chỉ có hơi thở hơi mát lạnh nhanh chóng thoát ra rồi lại lắng xuống trong nháy mắt. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi này, dường như trong nháy mắt đã vượt qua một đường hầm dài vô tận -
Alice trợn mắt kinh ngạc, nàng ta ôm chặt cánh tay thuyền trưởng, nhìn thấy trước mắt có rất nhiều luồng ánh sáng lóe lên. Nhưng so với những luồng ánh sáng kỳ diệu đó, nàng ta càng ngạc nhiên hơn là dường như mình đã "nghe" thấy âm thanh nào đó.
Khi đi qua "đường hầm' và hướng tới phía bên kia, một giọng nói truyền thẳng vào đầu óc nàng ta —
"Xác minh danh tính, Y#(@Y & % & ... thông qua;
"Xác minh danh tính, LH-03, Hoa Tiêu Số Ba, thông qua."