Chương 724: Đúc Lại
Chương 724: Đúc LạiChương 724: Đúc Lại
Một câu nói quen tai như vậy khiến Shirley rơi vào trạng thái xuất thần ngắn ngủi, ký ức của cô dường như thăng trâm trong một đại dương mờ nhạt, từ trong những bọt sóng mơ hồ và hư ảo dâng lên hơi ấm và màu sắc xa xăm, rồi rất lâu sau đó, cô mới lấy lại tinh thân khỏi sự trì trệ và nhìn vào con chó săn biển sâu to lớn với dáng người khác lạ cách đó không xa.
Nó vẫn đợi ở đó, ngập ngừng, hồi hộp và có chút bối rối.
Dường như có một lớp bùn sền sệt bao phủ tâm trí, A Cẩu cảm giác trong đầu mình có rất nhiều chỗ không đúng, ký ức quá khứ mơ hồ, giờ phút này suy nghĩ cũng lúc liền lúc đứt. Nó không xác định được rốt cuộc chỗ nào đã xuất hiện vấn đề, chỉ cảm thấy... trong lòng mình hình như thiếu mất thứ gì đó.
Ánh sáng nhạt trong hốc mắt trống rỗng lóe lên, A Cẩu nhìn con ác ma biển sâu sở hữu bộ xương và tứ chỉ kỳ lạ, dáng vẻ có chút quen thuộc cách đó không xa, cảm thấy hoảng hốt từng hồi.
Nó chưa thấy qua cô ấy, nhưng nó biết cô ấy — quen nhau cách đây rất rất lâu rồi.
Điều nhỏ nhặt trong ký ức... tại sao lại trở nên như thế này?
Do dự không biết bao lâu, A Cẩu cuối cùng cũng thận trọng bước về phía trước. Đầu tiên nó đánh hơi xung quanh, sau đó mới vượt qua những chân đốt thon dài đầy ngạnh, đến trước mặt Shirley.
Shirley lặng lẽ nhìn chằm chằm con chó săn biển sâu cao lớn này, qua mấy phút sau, cô mới chậm rãi đứng dậy, đưa tay đặt lên đỉnh đầu A Cẩu: "Sao ngươi cũng trở nên kỳ lạ vậy?"
A Cẩu uể oải nghiêng đầu, như muốn nói điều gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì cảm thấy sau gáy truyền tới một lực đẩy - Shirley đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cổ A Cẩu, sau đó ôm thật chặt nó vào lòng.
"... Ta còn tưởng rằng không thể tìm được ngươi nữa..." Cô thì thầm, giọng hơi run lên vì sợ hãi muộn màng: "Ngươi đột nhiên ngã xuống, ta kéo đều không thể giữ được..."
A Cẩu cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng choáng váng, suy nghĩ chậm chạp ngắt quãng, gần như không thể hình thành một dòng suy nghĩ liên tục. Nhưng vào lúc này, nó đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó.
Thình thịch, thình thịch — đó là nhịp tim quen thuộc!
Nó áp sát vào ngực Shirley, ngăn cách bởi lớp xương hung hãn đan xen, tiếng đập chậm rãi của hai trái tim dường như đột nhiên xuyên thấu sự uể oải trong đầu óc. Nó chợt tỉnh dậy sau một giấc mơ dài mơ hồ, theo từng nhịp tim nhanh chóng nhớ lại tất cả, ánh sáng trong hốc mắt nó dân dần sáng ngời, cuối cùng nó lên tiếng phá vỡ sự im lặng, đồng thời có chút vùng vẫy: “Shirley, ta... lúc đó...'
Shirley lại không buông cánh tay ra, mà tiếp tục ôm cổ A Cẩu trong khi thì thâm: "Ta biết, A Cẩu... Ta biết cả."
Ánh lửa trong hốc mắt A Cẩu lóe lên trong giây lát, nó ngừng vùng vẫy và ngập ngừng nói: "Cô... biết được khi nào?"
"Tại lân đầu tiên biết chó săn biển sâu không có trái tim." Shirley nhẹ nhàng trả lời.
A Cẩu im lặng, nó vẫn giữ nguyên tư thế bị ôm cổ, bất động không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Xin lỗi..."
"Không sao đâu/' Shirley nói gân như ngay lập tức, sau đó cô hơi nới lỏng cổ của A Cẩu, rất nghiêm túc nhìn con chó săn biển sâu đã ở bên cạnh mình mười hai năm, gần như tính là dưỡng dục mình lớn, chậm rãi gật đầu như để nhấn mạnh: "Không sao đâu - mọi người vẫn luôn ở bên cạnh ta."
A Cẩu chậm chạp gật đầu, nhưng đồng thời trong lòng cảm thấy một chút an ủi, lại đột nhiên cảm thấy trong đầu có chút xuất thần.
Cảm giác suy nghĩ chậm chạp và trí nhớ đứt quãng đó lại xuất hiện, hơn nữa còn ập tới từng đợt.
"Shirley, ta cảm thấy đầu óc mình không tỉnh táo..." Nó vô thức mở miệng.
"Có thể là vì thứ này,' Shirley phản ứng ngay lập tức, đồng thời cúi đầu nhìn xuống ngực mình - hai trái tim đang đập trong lồng ngực cô, có điêu ngay sau đó cô lại cau mày: "... Nhưng hình như ta đã không thể lấy ra được nữa..."
Vừa nói, cô vừa đưa tay chạm vào bộ áo giáp xương đan chéo trên ngực, dường như muốn thử mở lại chiếc "lông xương" chắc chắn đó lân nữa.
"Đừng chạm vào chúng,' A Cẩu lập tức lên tiếng ngăn cản hành động tiếp theo của Shirley: "Cô sẽ mất mạng đấy!"
Shirley dừng lại và nhìn A Cẩu với vẻ mặt luống cuống: "Vậy... vậy phải làm thế nào?”
A Cẩu không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên tay phải của Shirley - sợi xích đứt gãy treo ở đó, còn có thể nhìn thấy một ngọn lửa màu u lục đang bốc cháy ở đầu sợi xích.
Shirley cũng lập tức phản ứng lại theo đó, ánh mắt rơi vào cùng một chỗ với A Cẩu, nghĩ đến một chỗ.
"... Sửa cái này đi?" Cô ngập ngừng nói: 'Làm thế này được không?"
"Trên lý thuyết ta nghĩ được, dù sao thì trước giờ chúng ta vẫn luôn dựa vào sự cộng sinh để duy trì sự cân bằng của nhau, chỉ có điều...' A Cẩu lẩm bẩm, giọng điệu cũng không chắc chắn lắm: "Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, người cộng sinh có thể sống sót lâu như vậy sau khi sợi xích bị đứt đã là tình huống trước đó chưa từng có, về việc sửa lại dây xích... đó lại càng khó tin. Nói thật, ta cũng không biết phải làm thế nào"
Shirley lắng nghe giải thích của A Cẩu, trên mặt lộ ra biểu cảm nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó cô cầm sợi dây xích bị đứt lên, lại tìm thấy một phần khác của sợi dây xích gần cổ A Cẩu, ghép hai phần bị đứt lại với nhau và loay hoay trong nửa phút, ngẩng đầu lên: "... Ghép trực tiếp hình như không được."
"Nói thừa, tất nhiên không được - Dù là dây xích bình thường bị đứt nếu cô muốn sửa ít nhất cũng phải tìm thợ rèn!" A Cẩu nhất thời lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nằm xuống vì sự choáng váng trong ý thức: "Thứ này có thể cần một quá trình 'định hình lại: nghiêm ngặt... Điều quan trọng không phải là sửa chữa sợi xích, mà là sửa chữa mối quan hệ cộng sinh giữa chúng ta..."
Shirley chăm chú lắng nghe, suy nghĩ kỹ, đồng thời lại không khỏi lẩm bẩm: "Nói cho cùng... ngay từ đầu sợi xích này rốt cuộc làm sao đột nhiên đứt? Ta chỉ nhớ lúc ở trong hang động đó ngươi đột nhiên nói không thoải mái, sau đó thì chìm xuống đất rồi..."
"Dù sao thì chắc chắn có liên quan đến Thánh chủ biển sâu, cũng liên quan đến việc cô đột nhiên 'nhìn thấy' rất nhiều 'chân tướng ' trên quảng trường trước đó,' A Cẩu cố gắng hết sức phân tích trong khi chống lại cơn mê mang trong đầu óc: "Trước khi sợi xích đứt thì chuyện đã có dấu hiệu báo trước, mà sự thay đổi lúc ban đầu thì xảy ra ngay sau khi cô 'nhìn thấy' ký ức về đảo Thánh địa..."
Nó đột nhiên dừng lại giữa chừng, dường như đã nắm bắt được khả năng nào đó, một lúc sau mới tiếp tục nói: "... Những tín đồ tà giáo đó đã bị ô nhiễm và vặn vẹo ngay lập tức sau khi biết được 'chân tướng, từ nhân loại biến trở lại thành 'phôi thô ban đầu. Mà cô vì được thuyền trưởng bảo vệ, cho nên lúc đó có vẻ không bị ô nhiễm ảnh hưởng - Nhưng có thể nào, thực ra ô nhiễm vẫn có hiệu lực không?
Shirley sửng sốt một lát, cúi đầu nhìn thân thể của mình lúc này.
A Cẩu thì ở một bên vừa suy tư vừa nói: "Ngay từ đầu cô đã cộng sinh cùng một con ác ma biển sâu như ta, từ rất lâu trước khi quen biết thuyên trưởng, cho nên 'ô nhiễm kỳ thật đã cắm rễ vào trong bản chất của cô, rồi ký ức của đảo Thánh địa đã kích hoạt nó, đánh thức một mặt là ác ma biển sâu của cô. Bởi vì đây vốn chính là thứ trong cơ thể cô, vậy nên nghĩa là một phần đã vượt qua sự bảo vệ của thuyền trưởng...
"Bản chất của sợi dây xích giữa nhân loại và ác ma biển sâu là một 'khế ước cộng sinh giữa hai sinh vật và khế ước này có những điều kiện thành lập nghiêm ngặt. Nói cách khác, khi bản chất của cô thay đổi, tương đương với việc phá vỡ điều kiện thành lập khế ước...
"Đây giống như một hợp đồng được ký kết giữa các doanh nhân. Khi một bên trong hợp đồng vì lý do bất khả kháng mất đi năng lực thực hiện, hợp đồng tự nhiên cũng sẽ mất đi hiệu lực..."
Shirley bên cạnh ngơ ngác lắng nghe, một lúc sau mới nói ra một câu: "Vậy... thì sao?"
A Cẩu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không sửa được thì làm một cái mới, có lẽ chúng ta có thể cân nhắc việc thiết lập lại khế ước cộng sinh - Không còn ở trạng thái trước đây của cô nữa, mà là ở trạng thái hiện tại của cô."
Lần này Shirley cuối cùng đã hiểu ra.
Trong lòng lại nhen nhóm hy vọng, cô ngay lập tức lại có động lực: Vậy chúng ta nên làm thế nào? Dưới tình huống bình thường khế ước cộng sinh này được thiết lập như thế nào?” Mặc dù cô và A Cẩu đã "cộng sinh" hơn mười năm, nhưng ngay từ đầu đây đã không phải là mối quan hệ khế ước bình thường, cô chưa từng cử hành qua nghi thức triệu hồi gì như giáo đồ Nhân Diệt thông thường, do đó kiến thức về phương diện này cũng gần như trống rỗng.
Nhưng A Cẩu rõ ràng biết nhiều hơn cô.
"Nếu theo khế ước cộng sinh của giáo đồ Nhân Diệt, phân khó khăn nhất là sự chuẩn bị trước đó. Những giáo đồ Nhân Diệt thường cần tiến hành sửa đổi bản thân thông qua một loạt các hành vi mang tính nghi thức, bao gồm các 'cuộc phẫu thuật đẫm máu khác nhau, cũng như định hình lại tâng diện tinh thần. Trong này lại đi kèm rất nhiều thủ đoạn tà ác và đen tối, nhằm mục đích cuối cùng làm cho hình thái sinh mệnh của bọn họ gần với 'nguyên bản hơn, từ đó có thể chịu đựng được lực lượng của ác ma biển sâu - Nhưng đối với cô mà nói, đây ngược lại là phần kém quan trọng nhất.
"Bởi vì cô hoàn toàn có thể bỏ qua quá trình này, bây giờ cô đã đến gần với trạng thái được gọi là nguyên bản hơn bất kỳ giáo đồ Nhân Diệt nào, hơn nữa từ sớm đã thích ứng với lực lượng của ác ma.
"Vậy nên tất cả những gì cô phải làm chỉ là thực hiện một nghi thức triệu hồi đơn giản - đây trái lại là phần dễ dàng nhất."
A Cẩu vừa nói, vừa lảo đảo đứng dậy, bước đi chậm rãi trên vùng đất hoang trải đầy đá vụn, đồng thời dùng móng vuốt của mình để lại những rãnh sâu trên mặt đất - Nó đang vẽ một bộ phù văn phức tạp, viết "văn bản" của khế ước.
"Thành lập liên hệ... triệu hồi ác ma... điều này đối với chúng ta mà nói đều rất đơn giản. Ta có thể giúp cô chuẩn bị tất cả phù văn và địa điểm cần thiết cho nghi thức. Ma lực cần thiết khởi động những phù văn này cũng do ta cung cấp - Điều cô cần làm chỉ là đứng trên tiết điểm ở rìa sân nghi thức, khi ta chuẩn bị xong, cô phác họa đường nét của ác ma mà cô muốn triệu hồi trong lòng."
Nó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Shirley đang tò mò quan sát ở một bên, tiếp tục nói một cách rất nghiêm túc —
"Dưới tình huống bình thường, quá trình triệu hồi này sẽ kéo dài cả ngày thậm chí lâu hơn. Nó sẽ mở ra một vết nứt, cho đến khi một con ác ma sẵn sàng đáp lại lời triệu hồi xuất hiện ở trung tâm ma trận phù văn, sau đó khế ước thành lập. Nhưng mà..."
Vừa nói, nó vừa chậm rãi đi về phía trung tâm của vô số phù văn. Mà bên cạnh nó, rất nhiều phù văn đang dần sáng lên.
"Nhưng mà Shirley, cô không cần phải đợi lâu như vậy — Ta ở ngay đây."