Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 724 - Chương 723: Dưới Bầu Trời Sao U Ám

Chương 723: Dưới Bầu Trời Sao U Ám Chương 723: Dưới Bầu Trời Sao U ÁmChương 723: Dưới Bầu Trời Sao U Ám

Ngọn lửa màu u lục giống như sao băng, rơi thẳng xuống từ vòm trời ngưng kết đầy sao, sau khi quét qua một quỹ đạo sáng chói thì âm ầm rơi xuống vùng đồng bằng hoang vu đầy những tảng đá kỳ lạ.

Sau đó ngọn lửa bùng nổ, nở rộ giữa không trung, trong ánh lửa bay lả tả, bóng dáng của Duncan và Alice từ trong đi ra, cuối cùng bước vào thế giới xa lạ này.

Trước khi ánh lửa tan biến, Duncan chú ý tới những bóng dáng hình thù kỳ lạ, vặn vẹo kinh người ở chỗ xa - mười mấy con ác ma biển sâu tụ tập ở rìa điểm hạ cánh, không biết vì sao trông có chút đờ đẫn.

Anh và những con ác ma đó trố mắt nhìn nhau, bầu không khí tại hiện trường hơi đông đặc một cách khó hiểu.

Mãi cho đến khi Alice muộn màng nhận ra cuối cùng gào to, mới phá vỡ bầu không khí đông đặc này: "Thuyền trưởng! Chúng ta bị bao vây rồi!"

"... Ta nhìn thấy rồi" Duncan thản nhiên nói, đồng thời đã chuẩn bị sẵn sàng "đối phó" với những con ác ma đó - mười mấy con quái vật ở chỗ xa kia hiển nhiên khác với những con ác ma biển sâu anh từng thấy trong chiều không gian thực, do giáo đồ Nhân Diệt triệu hồi ra, tứ chi của chúng rõ ràng là vặn vẹo hơn, có số còn có thể nhìn thấy sự sai lệch và khe hở kỳ quái trên thân xác, con ác ma đầu lâu trôi lơ lửng giữa không trung có một cái lỗ đáng sợ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn không dễ đối phó.

Theo sự hiểu biết của Duncan, những thứ vặn vẹo giống như ác ma biển sâu, đó đương nhiên càng vặn vẹo càng sai trái thì càng mạnh mẽ - Tốp ác ma trước mặt đều vặn vẹo đến mức sắp gãy, đó chắc chắn là cao thủ trong biển sâu tĩnh mịch, phần nhiều khác với những tay mơ vừa nhìn thấy anh liền chạy trong thế giới hiện thực...

Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là ngay khi anh chuẩn bị "đánh" chào hỏi thổ dân bản địa, thì nhìn thấy đám quái vật ở đằng xa kia giống như đột nhiên phản ứng lại, chúng lập tức phát ra một loạt tiếng gâm hỗn loạn và tiếng ôn ào khàn khàn, tiếp đó tản ra bốn phía, trong nháy mắt chạy đi hết một nửa.

Nửa còn lại ngược lại không phải không chạy mà là khập khiễng quả thật không chạy nổi - con ác ma đầu lâu trông đáng sợ kia tuy biết bay, nhưng khi bay lên lại run rẩy như một động cơ diesel cũ bị rò rỉ xi-lanh, bay hai phát thì trong lỗ lớn trên đầu "phù phù" bốc ra một luồng khói đen rồi rơi xuống đất, giấy giụa mấy lần lại bay lên, khói đen phù phù hai cái lại rơi xuống đất...

Theo ước tính lạc quan, trong nửa phút bay được sáu mét, phần lớn thời gian phù phù tại chỗ.

Duncan & Alice: "... ?"

Hai người phản ứng một lúc, Duncan cuối cùng chú ý đến những dấu vết lộn xộn trên mặt đất ở rìa điểm hạ cánh - rất nhiều hài cốt gân như đã không nhìn ra bộ dạng đang nằm rải rác trong cái hố và khe rãnh, một bên bốc ra khói bụi cuồn cuộn một bên hòa vào lòng đất; khắp nơi trên mặt đất đều có thể nhìn thấy hố sâu và vết lõm kinh người, giống như bị một loại lực nghiền nát nào đó "cắt" đứt một lớp, trông đáng sợ.

Lúc đầu, Duncan còn tưởng rằng những dấu vết này chẳng qua là "cảnh quan thiên nhiên" trong biển sâu tĩnh mịch, dù sao ngay từ đầu anh đã nghe nói nơi này là một mảnh "phế thổ tan tành". Nhưng bây giờ anh cuối cùng ý thức được... nơi này là một chiến trường sau chiến đấu khốc liệt.

Có thứ gì đó đã đến đây trước một bước và giết chết gần như toàn bộ ác ma biển sâu ở trung tâm vùng đất hoang, trong khi hàng chục con ác ma ở chỗ xa chỉ là một đám may mắn sống sót —

Thì ra bộ dạng vặn vẹo của chúng thực sự bị người vặn.

Alice lúc này cũng có phản ứng, nàng ta mở to mắt nhìn chung quanh, nhận thấy hài cốt đen ngòm nằm rải rác trong cái hố gần đó, lập tức tóm lấy cánh tay của Duncan: "Thuyền trưởng! Nơi này tràn ngập hài cốt của ác mail"

Duncan liếc mắt nhìn con ác ma đầu lâu đang lảo đảo dùng sức bay ở chỗ xa cùng mấy con chim báo tử đang dùng một chân bật nhảy trên mặt đất, trầm tư suy nghĩ: "... Thì ra đã đánh qua rồi..."

"Là ai làm việc này hả?" Trông Alice rất là bất an, cảnh tượng gân đó khiến nàng ta có chút căng thẳng: "Nội đấu bình thường giữa ác ma biển sâu kịch liệt như vậy sao?"

Duncan nhất thời không nói gì, chỉ cúi xuống cẩn thận nhìn một mảnh vụn hài cốt gần như bị đốt cháy thành than, sau đó mở lòng bàn tay ra phía trên mảnh xương.

Một tia lửa màu u lục mà mắt thường gần như không thể nhận ra bay ra từ trong xương cháy đen và đáp xuống lòng bàn tay anh.

Trong tia lửa mờ nhạt vẫn mang theo "ký ức" còn sót lại trên chiến trường này cách đây không lâu.

"Là Shirley và A Cẩu,' Một lúc sau, Duncan ngẩng đầu lên và nhìn về phía cuối vùng đất hoang rộng lớn: "Họ từng lần lượt đến nơi này... Trên lý thuyết, dấu vết ở đây là do họ để lại."

Alice nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác trong chốc lát, có chút không phản ứng kịp: "... Shirley và A Cẩu lợi hại như vậy sao?"

"Hình như họ đã xảy ra chuyện gì đó, có một số... thay đổi to lớn,' Duncan khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đặc biệt là Shirley, cô ấy bây giờ có cảm giác không ổn chút nào."

Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn theo hướng trong cảm nhận, nhìn về hướng truyên tới "khí tức ấn ký" trên người Shirley và A Cẩu.

Hỗn độn vô biên bất tận tràn ngập chiều không gian vô hạn này. Bầu trời sao viễn cổ ngưng trệ bao trùm mái vòm của biển sâu tĩnh mịch trên cao. Ánh sao ảm đạm chiếu soi những hòn đảo nổi rời rạc trong không gian hỗn loạn kia - Trong phạm vi tâm mắt với tới, anh có thể nhìn thấy có rất nhiều bóng mờ lớn nhỏ lơ lửng trong ánh sao ảm đạm, đó đều là đất liền lơ lửng vô căn cứ, bao gồm cả "vùng đất hoang" nơi anh và Alice đang đứng vào giờ phút này, trông có vẻ chẳng qua cũng chỉ là một phần trong rất nhiều đảo nổi rời rạc.

Toàn bộ "biển sâu tĩnh mịch" chính do vô số hòn đảo nổi rời rạc tổ hợp thành. Chúng trôi nổi trong không gian và thời gian hỗn loạn bị bao phủ bởi bầu trời sao viễn cổ ngưng trệ. Toàn bộ không gian đều tràn ngập bầu không khí... thê lương và chết chóc.

Duncan thu hồi ánh mắt, nhìn con rối bên cạnh: "Hiện tại cô có cảm giác gì đặc biệt không? Có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy tin tức gì khác thường lắm không?”

Alice cẩn thận phân biệt và lắc đầu: "Tạm thời không."

"Ừm,' Duncan khẽ gật đầu, sau đó giơ tay chỉ về phía xa: "Ấn ký của Shirley và A Cẩu vẫn đang di chuyển về hướng này, chúng ta đuổi theo qua đó."

"Được!" Alice lập tức gật đầu, lẩm bẩm trong khi đi theo Duncan: "Shirley chắc phải sợ hãi lắm... Cô ấy thực ra rất nhát gan... A Cẩu cũng không quá gan dạ..."

Hai bóng người toát ra khí tức kinh khủng cuối cùng cũng rời đi nơi xa - bọn họ dường như không có ý định gây rắc rối ở đây.

Con ác ma đầu lâu xiêu quẹo lơ lửng giữa không trung hơi run rẩy, ánh sáng đỏ trong hốc mắt nhấp nháy, nó nhìn vê hướng hai vị khách không mời mà tới rời đi, trong đầu óc ngu si đần độn lần đầu tiên nổi lên khái niệm "vui mừng”.

Một con chim báo tử chỉ còn lại một chân và nửa cánh nhảy qua bãi sỏi cách đó không xa, trong khi hai nhóm ma sợ hãi gần như bị đè bẹp đang chậm rãi luồn lách qua các vết nứt trên mặt đất, còn có vài con chó săn biển sâu gần như bị xé xác đang vùng vẫy bò về nơi xa.

Thật là một ngày tốt đẹp.

Một chân đốt dài mảnh khảnh đầy gai xương từ trên trời đâm xuống như một thanh kiếm sắc bén, đóng chết gí một con ác ma quái dị đang há miệng gầm thét chuẩn bị thổ tức xuống đất. Sau đó chân đốt này tiếp tục tiến về phía trước, sải bước về phía cuối vùng hoang dã.

Trên mười hai khớp đối xứng đâm xuyên vô số sinh vật ác ma lớn nhỏ quái dị đáng sợ. Những vật vặn vẹo xấu xí này có số vẫn đang giãy giụa và gầm gừ, nhưng số nhiều hơn đã không còn hoạt động nữa, mà tản ra bụi mù cuồn cuộn, dần dần chuyển hóa thành bùn.

Chủ nhân của chân đốt đã không còn quan tâm đến những điều này nữa - Sau khi bôn ba không biết bao lâu, cuối cùng cô cũng đã đến được nơi cuối cùng của mảnh đất này.

Đất đai trôi nổi trong bóng tối hỗn độn là một hòn đảo biệt lập, đầu cuối của nó chỉ có hư vô mênh mông. Ở rìa của vùng đất hoang vu này, đá và đất đột nhiên dừng lại, một lớp khói mỏng thoát ra từ rìa mảnh đất đứt gãy, như tâng mây trôi thấp vờn quanh hòn đảo biệt lập.

Shirley thận trọng dừng lại ở cuối vùng đất. Cô dùng chân đốt mọc đầy gai cắm vào vết nứt trên đá, thận trọng thò đầu liếc nhìn xuống rìa hòn đảo nổi, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hết đường rồi.

Tiếp theo làm gì?

Cô đang suy nghĩ, như một bức tượng đứng yên ở cuối nơi hoang dã, nhất thời giống như chết đi.

Nhưng những con ác ma tuần hành và lưỡng lự xung quanh biết rằng,/'người đến từ bên ngoài" mạnh mẽ và đáng sợ này vẫn còn sống - trong lồng ngực đan xen xương của cô, hai trái tim màu đỏ sẫm và một cụm lửa vẫn đang đập chậm rãi, bất diệt không bao giờ tắt.

Không biết qua bao lâu, Shirley cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô điều khiển tứ chỉ của mình lùi lại hai bước, cố gắng hạ thấp độ cao - cô mệt rồi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút.

Sau nhiều lần cố gắng, cô mới ngồi xuống một cách chậm chạp và không quen, cẩn thận khép lại cấu trúc xương sau người như đôi cánh xương khổng lồ ra sau lưng.

Cô cứ thế ngồi trên một tảng đá lớn, ngẩng đầu lên, có chút xuất thân nhìn bầu trời sao đến từ viễn cổ, ngưng trệ trên trời.

Bầu trời sao đó rất lạnh lẽo, quanh quẩn một bầu không khí chết chóc mà thê lương, giống như một thi thể to lớn uy nghi nhưng không còn sự sống, lạnh lùng nhìn xuống vạn vật bằng hàng tỷ con mắt.

Thật đẹp, nhưng cũng có chút đáng sợ. Cô có cảm giác như mình sắp rơi vào trong quần tinh dày đặc đó, hóa thân thành một phần của chúng, rồi lại có cảm giác như mình bị chúng đè thở không ra hơi trên mảnh đất bể tan tành lại hoang vu này.

Nên dùng từ nào để diễn tả khung cảnh và cảm giác như vậy?

Shirley nghiêm túc và cố gắng suy nghĩ, cô chợt có chút hối hận bản thân bình thường không nghe lời thuyên trưởng, không đọc thêm sách, như vậy cô sẽ có rất nhiều từ vựng, thay vì như bây giờ, suy nghĩ hồi lâu vẫn chỉ có thể bức ra một câu —

"... Thật đẹp CM..."

Sau đó, có tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện gần đó, cắt ngang tiếng cảm khái của Shirley, đồng thời cũng khiến những con ác ma xung quanh ẩn náu trong bóng tối rục rịch di chuyển lại chân chừ sợ hãi cuối cùng chùn bước.

Shirley từ từ quay đầu lại và nhìn thấy một con chó săn biển sâu cao to hơn tất cả những con chó săn biển sâu, hài cốt toàn thân vụn nát trôi nổi trong làn khói đen đang bước tới từ trong bóng tối.

Nó thận trọng đến gần, trong hốc mắt trống rỗng bùng cháy ánh lửa màu u lục. Nó dường như đang do dự, trông có vẻ căng thẳng và lưỡng lự. Nó quanh quẩn hồi lâu cách đó hơn mười mét, mới chậm rãi tiến lại gần vài bước, thả đồ vật ngậm trong miệng xuống đất.

"... Shirley, ta tìm được đồ ăn rồi..."

Câu này thật quen tai.
Bình Luận (0)
Comment