Chương 728: Dẫn Đường
Chương 728: Dẫn ĐườngChương 728: Dẫn Đường
Duncan rất tự tin vào trí nhớ của mình - tình cờ anh nhớ kỹ hình dáng của hòn đá mà A Cẩu vừa ném, và bây giờ, anh cũng rất chắc chắn rằng hòn đá trong tay Alice chính là viên mà A Cẩu vừa ném đi.
Bản thân A Cẩu cũng nhanh chóng ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nó kinh ngạc nhìn hòn đá trong tay con rối: "... Trùng hợp như vậy? Rơi vào trong tay cô rồi!?"
"Không phải đâu,' Alice lập tức lắc đầu, với vẻ mặt như chuyện đương nhiên: "Tôi nhặt vê đấy."
"Cô... nhặt nó về sao?" Shirley lập tức trưng ra biểu cảm như gặp ma, nhìn thẳng vào con rối: "Làm thế nào cô nhặt về được? Theo những gì A Cẩu vừa nói, thứ này không phải nên rơi tại một nơi ngẫu nhiên nào đó trong biển sâu tĩnh mịch sao?"
Alice đột nhiên bắt đầu suy nghĩ, như thể đang nghĩ cách giải thích quá trình này cho Shirley mà chính nàng ta cũng không hiểu được, sau đó vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Thì là lúc vừa rồi nói đến thứ từ đây rơi xuống nói không chắc sẽ rơi xuống đâu, tôi đã tò mò hòn đá này đến đâu rồi, sau đó tôi đã tìm thấy nó, sau đó nữa thì tiện tay nhặt lên... chỉ như vậy..."
AIlice vừa nói, vừa tiện tay làm một động tác nhặt đồ từ trong không khí một cách vô căn cứ, như thể đây là một chuyện đương nhiên - Nhưng giải thích của nàng ta đừng nói Shirley nghe không hiểu, mà con chó nghe đều mơ hồ không rõ.
Tuy nhiên, Duncan đứng bên cạnh lại đột nhiên cau mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó —
Khi vượt qua bâu trời sao ngưng trệ này, biểu hiện bất thường của Alice... LH-03, máy chủ dẫn đường!
Sắc mặt anh hơi thay đổi, anh lập tức cúi xuống nhặt một hòn đá khác ở bên cạnh lên, để Alice nhìn xong, dùng sức ném nó vào trong bóng tối mờ mịt bên ngoài hòn đảo nổi.
Tình huống giống như trước, hòn đá biến mất khỏi tâm mắt của mọi người ngay lập tức sau khi bay ra ngoài phạm vi của hòn đảo nổi vài mét.
Duncan quay đầu nhìn vào mắt Alice: "Cô có biết nó đi đâu rồi không? Có thể nhặt vê được không?”
Anh vừa dứt lời, Alice đã giơ tay đưa tới một hòn đá nhỏ màu đen, trên mặt còn mang theo biểu cảm vui vẻ tranh công: "Đây ngài, hòn đái"
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng Duncan vẫn không khỏi thừ người ra vài giây khi nhìn thấy con rối lấy hòn đá ra một cách đơn giản và tùy ý như vậy - Không ai thấy Alice "nhặt" nó về thế nào, ngay cả anh đều không nhìn thấy!
Cứ như thể quá trình này đã bị trực tiếp bỏ qua - "tìm địa chỬ/lối đi" và "đạt đến" đều bị nén trong một kẽ hở thời gian không thể quan sát được và chỉ có "kết quả' được xuất ra.
Shirley ở một bên cuối cùng không kìm được trợ từ ngữ khí của cô ta: "... Mẹ kiếp, thật không hợp thói thường...
A Cẩu thì dường như nhìn ra được điều gì đó từ sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt thuyền trưởng, nó khó hiểu quay đầu lại: "Ngài có phải biết cô ấy làm được như thế nào đúng không?"
Biểu cảm của Duncan có chút ngưng trọng, sau một thoáng do dự, anh khẽ gật đầu: "... Một thân phận khác của Alice, có thể gọi là 'LH-03'"
A Cẩu ngẩn ngơ, lần này hai miệng một lời với Shirley: "... Mẹ kiếp, thật không hợp thói thường...'
"... Chuyện này có thể thảo luận sau, có lẽ sau khi gặp được Thánh chủ biển sâu còn có thể có được nhiều câu trả lời hơn," Duncan xua tay, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà tập trung ánh mắt vào Alice: "Cô có cách đưa chúng ta tới phần đáy' không?"
Alice nghiêng đầu, sau đó vừa vịn đầu vừa cẩn thận đi đến rìa vùng đất bể tan tành, thò đầu nhìn xuống bóng tối vô biên không ranh giới bên dưới, cùng với những đốm "ánh sao' hơi lóe sáng trong bóng tối, dường như đang nỗ lực suy nghĩ và quan sát gì đó.
Qua một lúc lâu sau, nàng ta mới lùi lại hai bước, chỉ vào bóng tối bao la bên ngoài hòn đảo nổi: "Ở đây, có vô số đường và lối đï, một số trong đó thông với 'phía dưới, tôi nghĩ có thể đi men theo chúng xuống dưới... nhưng tôi không biết nên làm thế nào để đưa mọi người đi xuống."
Nàng ta vừa dứt lời, Duncan bên cạnh đã tiến lên một bước: "Để ta xem xem."
Vừa nói, Duncan vừa đặt tay lên vai Alice, cùng lúc đó, đáy mắt Alice hiện lên ánh lửa màu u lục như ảo ảnh —
Những cấu trúc kinh người khổng lồ, phức tạp và gần như khiến người ta sợ hãi xuất hiện trong tâm nhìn của Duncan.
Anh thấy được thế giới trong mắt con rối — ít nhất là một phần thế giới.
Anh nhìn thấy vô số sợi mảnh như sợi tóc bồng bềnh mọc lên từ đáy biển sâu tĩnh mịch, nối liền với bầu trời sao cổ xưa ngưng trệ phía trên; nhìn thấy vô số đường nét giao nhau giữa bầu trời sao, một số hội tụ ở phía dưới, một số lại tựa như biến mất ở chỗ sâu bầu trời sao một cách không có cơ sở. Anh còn nhìn thấy trong bóng tối bên ngoài hòn đảo nổi đang phân bố...'cấu trúc hình ống" mơ hồ; chúng đan xen, đứt gãy và không ngừng thay đổi, giống như một "lối đi" nào đó mất kiểm soát, liếc nhìn qua đã khiến người ta váng đầu hoa mắt, căn bản không thể phân biệt được bất kỳ quy luật nào, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy toàn bộ diện mạo.
Duncan cau mày, anh quả thực thấy được các đường nét và cấu trúc lối đi có kích thước to lớn, tuy nhiên cũng chỉ là "nhìn thấy" - Anh không nhìn ra bất kỳ quy luật nào từ bên trong, trong thời gian ngắn căn bản cũng không thể tìm ra bất kỳ điểm đầu và điểm cuối của một lối đi nào trong đó, mớ hỗn độn trong biển sâu tĩnh mịch này trong mắt anh giống như một loại "khối dữ liệu mã hóa" nào đó, giống như mã lộn xộn vậy.
Tuy nhiên, thông qua mối liên hệ được thiết lập bởi ngọn lửa, anh lại có thể mơ hồ cảm nhận được trạng thái của Alice lúc này - nàng ta không hề cảm thấy lượng thông tin khổng lồ trong tầm nhìn mình có gì lộn xộn.
Mọi thứ đều có trật tự trong mắt nàng ta. Những con đường hỗn loạn trong bầu trời sao và mạng lưới đường nét trong bóng tối có thể khiến bức điên học giả trên toàn thế giới, nhưng đối với nàng ta mà nói... dường như bất cứ khoảnh khắc nào, nàng ta cũng đều có thể tính toán ra được điểm bắt đầu và kết thúc của bất kỳ con đường nào.
Thậm chí ngay tại lúc này, nàng ta vẫn đang tính toán không ngừng nghỉ - những hoạt động tính toán khổng lô mà ngay cả bản thân nàng ta cũng không thể nhận ra đang vận hành ầm ï trong tâng dưới cùng của tâm trí nàng ta không ngừng một khắc.
Duncan chớp chớp mắt, trong bối cảnh vô số đường nét tràn ngập biển sâu tĩnh mịch, anh thoáng nhìn thấy Alice đột nhiên quay đầu lại, nàng ta mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì, nhưng giọng nói lại truyền thẳng vào tai anh —
"Hoan nghênh đến thăm cơ sở dữ liệu dẫn đường của tàu Hy Vọng Mới. Nó lưu trữ hàng tỷ đặc điểm hấp dẫn cùng thông số hiệu chỉnh giữa quần tinh, đồng thời có thể suy ra sự thay đổi vị trí tương đối của bất kỳ thiên thể nào trong không gian sâu trong thời gian thực để hiệu chỉnh bản đồ sao... Chúng ta sẽ xuyên &Y qua quần tinh, đến gia viên mới * &* % ở cuối tốc độ ánh sáng &Y... Chúng ta sẽ sống %# sót và xây dựng lại thế giới )* * & cũ... -* & "
Trong giọng nữ dịu dàng giống như một loại hệ thống phát thanh nào đó dần dần dính tạp âm. Giọng nói kéo dài và lạc điệu dần dần trở nên mơ hồ, đột ngột im bặt trong một khoảnh khắc nào đó không thể nhận ra.
Alice vẫn đang nghiêm túc quan sát không gian tối tăm bên ngoài hòn đảo nổi, hiển nhiên nàng ta không hề quay đầu lại hay nói qua điều gì.
Duncan giơ tay lên, tản đi ngọn lửa đang kết nối với Alice.
Các đường nét và đường ống khiến người ta hoa mắt choáng váng đầu óc trong tâm nhìn lập tức biến mất.
AIice quay đầu lại, cười vui vẻ: "Thuyền trưởng, ngài nhìn thấy cả rồi chứ? Tôi không nói sai đúng không?”
"Ta nhìn thấy rồi, nhưng sợ rằng chỉ có cô mới có thể hoàn thành việc 'dẫn đường tiếp theo," Duncan hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn con rối: "Cô đưa chúng ta đi xuống."
AIlice sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Nhưng tôi không biết đưa người đi như thế nào..."
"Không sao, ta biết, chúng ta sẽ đi theo cô - cô chỉ cần tin vào phán đoán của mình, sau đó tiến về phía trước không chút do dự. Có thể làm được không?"
Nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của thuyên trưởng, Alice không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng cuối cùng nàng ta cũng gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc theo: "Ừm, tôi có thểt"
Duncan khẽ gật đầu, sau đó lùi lại nửa bước, giang rộng hai tay. Một ngọn lửa màu u lục vọt lên trời, xoáy vòng lên cao và dần dần lan rộng bốn phía anh với anh là trung tâm, rồi sau đó lại lan vê phía Shirley, A Cẩu và Alice.
Anh nhớ lại trải nghiệm lúc "hợp nhất" với Aye, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở trong lòng: "Shirley, thả lỏng một chút, đừng sợ hãi."
"Tôi... tôi không sợ!" Giọng nói của Shirley lập tức truyền đến từ bên cạnh: "Là A Cẩu đang sợ hãi!
Xương cốt toàn thân A Cẩu như bật trạng thái rung động, nó vừa run rẩy vừa mạnh miệng: "Cô đừng đừng đừng nói bậy, ta ta ta đang thả lỏng đây, Thuyền trưởng ngài ấy ngài ấy... ngày ấy đều biết!"
Duncan mỉm cười lắc đầu, trong ngọn lửa dâng cao, ánh mắt anh nhìn về con rối trước mặt: "Alice, xuất phát thôi."
Alice gật đầu, sau đó quay người không chút do dự, đi về phía hư không vô biên bất tận bên ngoài hòn đảo nổi —
Một chùm ngọn lửa màu u lục bùng cháy hừng hực biến mất trong bóng tối đang ập đến.
Trong cùng lúc đó, chỗ sâu đảo Thánh địa ở chiều không gian thực, Lucrecia và Morris đang cảnh giác canh chừng cánh cửa màu đen đồng thời nghe thấy một tiếng nổ vang trâm thấp, quái dị.
Âm thanh đó dường như phát ra từ sâu bên trong cánh cửa, xuyên qua "cánh cửa" nhấp nhô chậm rãi như thủy ngân và đen như bùn, vang vọng tầng tầng lớp lớp trong hang.
Trong khoảnh khắc hốt hoảng, Morris cảm giác như mình nghe được một loạt từ ngữ mơ mơ hồ hồ, nhưng ông ta chỉ có thể phân biệt được mấy chữ từ đó: 'LH-03... kết nối lại..."
"Cô có nghe thấy ai đang nói chuyện không?" Lão học giả lập tức tỉnh táo từ trong bàng hoàng, nghiêng đầu nhìn về phía "nữ phù thủy biển" bên cạnh.
"Không,' Lucrecia nói ngay lập tức, trong khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đen kịt mà bề mặt đang không ngừng ngọ nguậy kia: "Nhưng tôi cảm giác được... hình như có thứ gì đó đang đi ra từ đây.'
Gần như cùng lúc đó, Morris cũng cảm nhận được những khí tức tràn đầy ác ý và điên cuồng đó, một vài tôn tại hỗn độn và điên cuồng nào đó dường như cuối cùng đã phát hiện ra vết nứt dẫn đến chiều không gian thực và bắt đầu tiến lại gân bên này.
Morris không khỏi phải tạm thời đè nén sự nghi hoặc trong lòng, ngay sau đó, ông ta nhìn thấy một thực thể xuất hiện trong bóng tối lúc nhúc - một con ác ma biển sâu vặn vẹo và quái đản vùng vấy lao ra khỏi cửa và bước vào chiều không gian thực.
Lucrecia ngay lập tức giơ "gậy chỉ huy" trong tay lên và biến nó thành một chiếc liềm đen tỏa ra ánh sáng lạnh lão. Trong khi Morris đột nhiên sửng sốt khi nhìn thấy hình dạng của con ác ma đó.
Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy con ác ma xâm nhập chiều không gian thực sẽ trông như thế này. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta và Lucrecia ngơ ngác nhìn nhau. "... Tại sao con chim báo tử này chỉ có một chân?” "Không biết... Giết trước rồi hãng nói." "Cũng đúng.'