Chương 729: Tiếp Xúc Cổ Thần
Chương 729: Tiếp Xúc Cổ ThầnChương 729: Tiếp Xúc Cổ Thần
Một luồng ánh đao sắc bén lóe lên, một con "ma sợ hãi" trông giống như một cục thịt phông lên rôi co lại, không ngừng phát ra những tiếng thì thầm và nỉ non quỷ dị, bị chém làm đôi ngang hông, nhanh chóng hóa thành khói bốc lên và cặn bã vẫn chậm rãi ngọ nguậy.
Tuy nhiên, bầu không khí đáng ngại hơn vẫn đang tụ tập trong hang động, những tiếng thì thâm nỉ non và tiếng gào thét chồng chất đủ làm ô nhiễm tâm trí của người thường vẫn đang phát ra không ngừng từ sâu trong cánh cửa đen kịt —
Ngày càng có nhiều con ác ma biển sâu phát hiện vết nứt thông đến thế giới hiện thực và đang xâm nhập qua cánh cửa một cách không ngừng nghỉ - và cuộc xâm lược của chúng đang gây ra phản ứng dây chuyền trên toàn bộ đảo Thánh địa và bắt đầu thay đổi 'môi trường" trên hòn đảo.
Lucrecia tiện tay rũ bỏ cặn đen trên lưỡi hái, ngẩng đầu lên và ngưng mắt nhìn "cánh cửa đen" không ngừng nhấp nhô và ngọ nguậy, trâm giọng nói: "... Tôi cảm thấy 'bầu không khí trên đảo đang xảy ra thay đổi."
"Fanna vừa gửi tin tức tới, bóng dáng ác ma biển sâu đang xuất hiện trong thung lũng," Morris giơ một thiết bị cơ giới bằng đồng có cấu trúc phức tạp và nhiêu phù văn thần thánh phức tạp khắc trên bê mặt trong tay lên, vừa cảnh giác động tĩnh trong cánh cửa màu đen vừa nói nhanh: "Chúng hiện ra trong sương mù, có số đã bắt đầu xuất hiện thực thể."
Lucrecia cau mày: "Rõ ràng chúng ta đã giải quyết hết tất cả ác ma xuất hiện từ trong cánh cửa đen... Lẽ nào trên đảo còn có 'lối vào khác?"
"Là 'hơi thở' của biển sâu tĩnh mịch," Morris lắc đầu: "Hòn đảo này nằm ở biên giới, ngay từ đầu nó đã không tồn tại ổn định trong chiều không gian thực, mà hiện tại, cánh cửa màu đen này đang dần kéo' toàn bộ đảo Thánh địa vào phía bên kia, hơi thở thoát ra từ cánh cửa đang thay đổi độ sâu' của toàn bộ khu vực... nơi càng sâu, ác ma biển sâu sẽ càng sinh sôi một cách không có cơ sở."
Lucrecia mặt trâm như nước, nàng ta quay đầu liếc nhìn ngọn lửa màu u lục vẫn đang lặng lẽ bốc cháy trước cánh cửa đen, bình tĩnh giơ lưỡi hái trong tay lên: "Vấn đề không lớn, bên ngoài còn có một hạm đội và một đám chiến sĩ giáo hội chuyên nghiệp, đối phó với chút ác ma này không hề khó - Ngài ở một bên quan sát được rồi, tôi sẽ đối phó thứ đi ra từ cửa, phụ thân hẳn sẽ sớm trở lại."
Morris chẳng ừ hử gì cả, trong khóe mắt ông ta, trên bề mặt cánh cửa đen ngọ nguậy nhấp nhô kia đang dần xuất hiện đường nét mới.
Nhiều ác ma hơn tiến vào thế giới hiện thực - Lúc ban đầu có vài tên hình thù quái dị, cụt tay cụt chân chạy ra khỏi cánh cửa này, bọn chúng rất dễ đối phó, nhưng sau đó, thứ chui ra từ cánh cửa đều là "ác ma biển sâu toàn vẹn" khớp với nhận thức của Morris.
Hung dữ, mạnh mẽ, mang theo cơn thịnh nộ không thể kiểm soát, bất cứ tên nào chạy vào thành bang đều đồng nghĩa với một trận giết chóc khủng khiếp.
Mà điều tệ hơn là những con ác ma hỗn độn và ngu sỉ này gần như miễn nhiễm với mọi hiệu quả phép thuật dựa trên "trí tuệ" và “kiến thức".
Nhưng đây không phải là một vấn đề lớn.
Morris tùy ý ấn "thiết bị cơ giới" trong tay lên vai mình, cơ quan tinh xảo dường như được làm bằng đồng thau ngay lập tức thấm vào trong cơ thể như ảo ảnh. Tiếp đó, đủ loại tiếng vang của chuyển động bánh răng, vận hành pít tông và thông gió van khí từ bên trong cơ thể ông ta truyền ra.
Đi cùng với những lời thì thâm cầu chúc đối với Thần trí tuệ Lahem, thân xác già nua lòm khòm của vị học giả già dường như được rót vào sinh lực của sắt thép và dầu máy trong chốc lát - sống lưng ông ta từ từ duỗi thẳng, xương sống truyền tới tiếng cạch cạch của linh kiện sắt thép trở lại vị trí cũ, một lớp kết cấu kim loại dần dần lan ra bao phủ làn da của ông ta, ánh lên quang huy đặc trưng của đồng thau, nhãn cầu của ông ta tan chảy, hai viên hồng ngọc trải qua cắt gọt tinh xảo lăn ra khỏi đại não của động cơ vi sai và được cánh tay máy móc đẩy vào trong hốc mắt.
Morris cử động hai cánh tay một lát, từ trong khớp nối phát ra tiếng rít của hơi nước giảm áp và toát ra một làn sương trắng mỏng. Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng đang bò ra khỏi cánh cửa màu đen - một đầu lâu lơ lửng khủng khiếp kinh người bao trùm gai xương dữ tợn - đang sải bước về phía trước.
Ông ta vượt qua Lucrecia, nện một đấm vào ác ma đầu lâu có dáng vẻ kinh người, đi đôi với tiếng rít của van hơi nước thông khí mãnh liệt và tiếng xương gấy giòn, con ác ma chỉ ngây ra ở chiều không gian thực trong chưa đầy nửa giây đã bị ông cụ đấm trở lại trong biển sâu tĩnh mịch.
Lucrecia ngẩng đầu lên, nhìn vị học giả già trong ngày thường vẫn luôn có khí chất rất tao nhã và hiền hòa này với vẻ mặt đờ đẫn: "... ?"
"Khi còn trẻ, tôi thường tìm kiếm tri thức ở những bí cảnh nguy hiểm, thậm chí khu vực dị tượng - ở những nơi cách xa thế giới văn minh, sẽ thường gặp phải những kẻ địch thô tục thiếu trí tuệ" Morris quay đầu lại, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vỏ đồng, những bánh răng bằng đồng tỉnh xảo và lưỡi gà sáng bóng quay tròn, rung động trong khe quai hàm của ông ta: "Khi đó tôi đã lĩnh ngộ được một đạo lý - Ngu đần, miễn dịch với lễ rửa tội của trí tuệ."
Ông ta quay người lại và nện một đấm khác vào đầu một con chó săn biển sâu đang chui ra từ cánh cửa đen, thực sự đã đập thẳng đầu con ác ma vào ngực!
"Kiến thức được Lahem ban phước không thể để lại chút dấu vết trên bộ não trơn tru của chúng,' Morris vung cổ tay, để ống tăng áp hơi nước trong các khớp của mình trở về vị trí cũ: "Nhưng quả đấm thép chạy bằng động lực hơi nước được Lahem ban phước thì có thể."
Lucrecia tiếp tục vẻ mặt đờ đẫn: "..."
Thế mà trước đây nàng ta còn tưởng rằng lão tiên sinh nho nhã và hiền hòa này là người bình thường nhất trên Thất Hương Hào... Thì tra trên tàu của cha già không có lấy một người bình thường?!...
Khi con ác ma biển sâu đột nhiên xuất hiện từ làn sương mù dày đặc bị đánh dẹp trong chớp mắt, Amber còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.
Cô ta thậm chí còn không biết làm thế nào mà Fanna lại lao từ đầu bên kia thung lũng đến đầu này trong tích tắc.
Fanna thì sau khi đập chết một con ác ma bước tới như không có chuyện gì xảy ra, nàng ta một tay cầm thanh kiếm khổng lồ đi đến chỗ Amber: 'Ác ma đang đạt được thực thể, 'đảo Thánh địa này đã chìm xuống vực sâu — Thông báo cho chiến hạm neo đậu gần đường bờ biển phải cảnh giác với những thực thể lớn xuất hiện ở vùng hải vực lân cận mọi lúc, bất luận chúng trông giống gì, chỉ cân dám đến gần nhất loạt đánh chìm.
Amber ngẩn ra chốc lát, sau đó mới lấy lại tinh thân sau kinh ngạc ngắn ngủi, vội vàng gật đầu: "Được... được!"
Fanna thấy vậy cau mày, thói quen làm thẩm phán quan nhiều năm dưỡng thành khiến nàng ta bất giác khiển trách: "Tập trung sự chú ý, nữ tu sĩ, chúng ta đang ở địa bàn của ác ma."
"Rõ!" Amber theo bản năng thẳng lưng, lớn tiếng trả lời.
Fanna xua tay, ngược lại cũng không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc đảo mắt nhìn quanh, quan sát làn sương mù dày đặc đang dần trôi trong thung lũng.
Kể từ nửa giờ trước, trong sương mù thỉnh thoảng bắt đầu xuất hiện những bóng đen kỳ lạ. Những bóng đen đó chuyển động và thay đổi, phác họa ra hình dáng của rất nhiều ác ma đáng lo ngại.
Trên vách đá gân đó, một số khối đá gớm ghiếc giống như bộ xương cũng đang rung lên nhè nhẹ, dường như đang dần hoạt động.
Mà vài giây trước, thậm chí còn có nhiều con ác ma ngưng tụ ra thực thể từ bóng tối trong sương mù, trực tiếp "sinh ra" trong "thế giới hiện thực”.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy,'đảo Thánh địa" này đang nhanh chóng lệch khỏi chiêu không gian thực và "chìm xuống" bên kia biển sâu tĩnh mịch, mà sự thay đổi này rõ ràng có liên quan đến hành động của thuyên trưởng.
Nàng ta cũng không cảm thấy bất an, bởi vì nàng ta tin tưởng thuyền trưởng - Nhưng những người khác có mặt tại hiện trường rõ ràng là chưa đủ hiểu biết vê Hạm đội Thất Hương Hào.
"Thất Hương Hào bên đó không có vấn đề gì chứ?" Amber đi tới, thấp giọng nói có chút không yên lòng.
Fanna cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: "... Cô đang nói cái gì vậy?"
"Tôi biết con tàu đó quỷ dị và mạnh mẽ, nhưng không phải bây giờ Thuyền trưởng Duncan đã rời khỏi rồi sao?" Amber nhanh chóng bổ sung thêm: "Nếu thực sự có ác ma đến gần... có cần Thủy Triều giúp trông coi một lát không?” Fanna hiểu được sự lo lắng của Amber, nhưng vẻ mặt của nàng ta ngược lại càng thêm tinh tế. Sau một lúc im lặng, nàng ta lắc đầu: "Không việc gì, trên con tàu đó có người canh gác."
Amber ngẩn ngơ, dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng mạnh bỗng phóng lên từ hướng đường bờ biển, làm gián đoạn động tác của cô ta.
Đội viên lục chiến và các thần quan đóng quân trong thung lũng lập tức giật mình, nhìn vê hướng ánh sáng mạnh dâng lên - Trong chốc lát, họ lại tưởng đó là mặt trời mọc mãnh liệt.
Quả cầu lửa chói mắt đang chậm rãi bay lên trời, trong ánh sáng nóng bỏng và đáng sợ, dường như có rất nhiều vật nhỏ đang cháy trong ngọn lửa, hóa thành từng làn khói.
Đờ đẩn hồi lâu, Amber cuối cùng do dự phá vỡ sự im lặng: "... Đó là cái gì?"
"Đó là 'Nina sợ một phen,' Fanna mím môi, nheo mắt nhìn quả cầu lửa, giọng điệu khá thờ ơ: "Cú nhảy lần này cao thật... Coi bộ bọn ác ma biển sâu xuất hiện ở vùng hải vực gần đó hôm nay có 'phúc' rồi.......
Trong bóng tối và sự hỗn loạn bỗng dưng tập kích, Duncan, Shirley và A Cẩu cảm thấy mình dường như đã băng qua một đường hầm dài đằng đẳng - Thời gian dường như chỉ trôi qua trong chốc lát, thế nhưng các giác quan của họ lại sinh ra ảo tưởng rằng "cuộc hành trình" này là vô tận không có điểm tận cùng.
Mà ở cuối "đường hầm, khi bóng tối bắt đầu lui dần, vô số ảo ảnh kỳ lạ và kỳ quái ập vào mặt, ánh sao uốn éo như thác nước đập vào mắt. Shirley và A Cẩu ngay lập tức bị cảnh sắc tráng lệ và quỷ này làm cho có chút đờ đẫn. Nhưng Duncan lại đột nhiên toát ra một liên tưởng quái dị —
Thay đổi nhảy vọt đã kết thúc.
Mà ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, anh lần nữa có cảm giác thiết thực - đường hầm dài đằng đẳng và những ánh sao lấp lánh trước mặt bỗng dưng biến mất, bóng tối ở nơi sâu nhất của biển sâu tĩnh mịch, cùng với "Cổ thân" khổng lồ tựa như ngọn núi, chấn động tinh thần con người ta thì đập vào mắt theo tâm nhìn dần rõ nét.
Anh đã đến trước mặt Thánh chủ biển sâu.
Anh chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của vị "Cổ thần" này.
Một "dãy núi" cỡ nhỏ liên miên trập trùng trải rộng trong tâm nhìn của anh. Trên bản chất "dãy núi" đó thực ra là một xúc tu sẫm màu - bê mặt nó có một luồng ánh sáng màu xanh đậm bao phủ, ở giữa khảm nạm rất nhiều ánh đèn không theo quy luật, chớp nháy chậm rãi như thể đang thở.
Xúc tu khổng lồ này kéo dài đến tận cùng bóng tối, rồi lại phân ra rất nhiều nhánh ở đó, nối liền nhiều hòn đảo nổi bể tan tành lơ lửng giữa không trung vùng lân cận, quấn quanh và đâm xuyên vào chỗ sâu lục địa trôi nổi. Mà ở đầu bên kia của xúc tu, chính là một kết cấu tựa như một tòa tháp hùng vĩ, đó là giao điểm của nhiều xúc tu tương tự khác - Toàn bộ kết cấu này giống như một loại "sao biển" có hình thù quái dị nào đó; trong khi phần "chủ thể” ở trung tâm nó nhô lên thật cao, vô số ánh đèn trải rộng trên nó, như hàng triệu con mắt, chậm rãi chớp trong bóng tối, nhìn chăm chú những vị khách không mời mà đến nơi đây.
Duncan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào vị Cổ thần đang ngủ say trong bóng tối này, hồi lâu sau mới khẽ giọng nói: "Ta đến tìm ngươi rồi."
Trên bề mặt của "ngọn núi" tối tăm nổi lên một làn sóng ánh sáng, hồi đáp bằng một loạt tiếng rì râm trâm thấp. Trong tiếng rì rầm đó, Duncan nghe thấy một giọng nói —
"Chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt, Kẻ soán hỏa, còn có... LH-03 đã lâu không gặp."