Chương 731: Trước Khi Mọi Thứ Bắt Đầu
Chương 731: Trước Khi Mọi Thứ Bắt ĐầuChương 731: Trước Khi Mọi Thứ Bắt Đầu
Toàn bộ biển sâu tĩnh mịch dường như yên tĩnh lại trong thoáng chốc này - Toàn bộ chiều không gian rơi vào tĩnh lặng chết chóc, khói bụi bay lơ lửng giữa đảo nổi cũng dừng lại, tất cả mọi người đều không lên tiếng trong thời gian rất lâu, chỉ có Cổ thần tựa như dãy núi kia đang chờ đợi câu trả lời, ánh đèn mờ ảo như sao dày chậm rãi chớp tắt trên thân xác Ngài, hiện ra vô cùng kiên nhẫn.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Shirley mới phá vỡ sự im lặng chết chóc ở bên cạnh: "... Ô wao.."
Duncan ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía "ngọn núi”: "Ta hy vọng ngươi có thể nói rõ hơn một chút - 'Tiếp quản hết thảy những điều này, đây là ý gì?"
Trong rung động nhẹ nhàng, sâu trong dãy núi hình ngôi sao dường như phát ra một tiếng thở dài rất con người, rồi sau đó chậm rãi nói: 'Kẻ soán hỏa, có lẽ ngươi đã biết... trong cái gọi là Đêm dài thứ ba, ta không có thực hiện tất cả các kế hoạch trong bản thiết kế - biển cả vô biên không phải là một nơi trú ẩn hoàn hảo, theo một nghĩa nào đó, Kỷ sáng thế' của ta đã thất bại giống như nỗ lực của Vua của người khổng lồ nhợt nhạt và Vua của cõi mộng, chỉ có điều... thất bại này đã bị trì hoãn suốt mười nghìn năm."
Đứng ở nơi sâu nhất của biển sâu tĩnh mịch, chính tai nghe được một vị Cổ thần từng đắp nặn vạn vật thế gian thừa nhận thất bại của Ngài, điều này là một trải nghiệm cực kỳ chấn động ngay cả đối với Duncan. Mặc dù trước đây đã nắm vững nhiêu manh mối ở phương diện này, nhưng sau khi nghe được lời nói của Thánh chủ biển sâu, anh vẫn không khỏi thở dài sâu sắc.
Một lúc sau đó, cuối cùng anh mới phá vỡ sự im lặng: "Đúng vậy, ta biết, có rất nhiều manh mối chỉ rõ điều này. Ta đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của các thành bang nằm trong biển sâu của chiêu không gian thực, còn có cả những 'bán thành phẩm' chưa thể thành hình trong biển sâu tĩnh mịch. Ta cũng đã tiếp xúc với chân tướng của ác ma biển sâu - Ở một nơi được gọi là đảo Thánh địa, ta đã nhìn thấy đại sảnh kia, nơi đó ghi chép tư liệu hàng ngàn hàng vạn năm của sinh vật...
"Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Thời đại biển sâu hiện nay... thực ra chỉ là một số phần còn lại của nên văn minh giống thật mà là giả còn tồn tại sau ngày tận thế. Là một nơi trú ẩn, nó tràn đầy những thiếu sót."
AIlice lắng nghe, thấp giọng lẩm bẩm ở một bên: "Lời này nói có phải có chút quá không khách sáo rồi..."
"Đây đã rất khách sáo rồi." Shirley cũng hạ giọng và khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, cuộc trò chuyện thì thầm của hai người bị gián đoạn bởi rung động đến từ dãy núi tối tăm kia: "Đúng vậy, nó tràn đầy những thiếu sót - và hiện tại nơi trú ẩn đầy những thiếu sót này cũng đang dần đạt đến giới hạn... Kẻ soán hỏa, mỏ neo hiệu ứng người quan sát đã thất bại mấy lần rồi?" Ánh mắt Duncan lập tức hơi thay đổi: "... Đã có hai lần."
"Nó là chìa khóa để đảm bảo sự tồn tại ổn định, cân bằng và tương thích của nhiều tro tàn trong nơi trú ẩn. Sự chiếu sáng của nó có thể khiến những mảnh vỡ xung đột lẫn nhau, không thể giải thích được của thế giới sau Đại hủy diệt sụp đổ thành cùng một thực tại. Mà sự mất đi hiệu lực của nó, đồng nghĩa với những thiếu sót ban đầu thành lập nơi trú ẩn đã tích tụ đến cực hạn - Sau khi nó hoàn toàn tắt đi, đống tro tàn bị chúng ta cưỡng ép nhào nặn vào nhau này sẽ lại bay đi."
".. Vậy nên, điều này có liên quan gì đến việc để ta tiếp quản 'hết thảy những điều này'?" Duncan chậm rãi nói: "Nơi trú ẩn đã sắp đạt đến giới hạn, lẽ nào ta tiếp quản thì có thể khiến nó có được sự hồi sinh mới?"
"Theo tính toán của ta thì đúng vậy."
Duncan nghe vậy trong lòng chấn động, trước câu trả lời nhanh chóng mà lại khẳng định như vậy của Thánh chủ biển sâu, anh lập tức ý thức được một chuyện - Vị "Cổ thần" này hiểu biết anh/'Kẻ soán hỏa" này còn rõ hơn những gì anh nghĩ!
Vẻ mặt anh lập tức cứng lại và anh nghiêm túc nói: "Tại sao?"
"... Bởi vì ngươi là một người quan sát mạnh mẽ và ổn định hơn so với mỏ neo hiệu ứng người quan sát,' Ánh đèn trên bề mặt dãy núi tối tăm lưu chuyển và nhấp nháy như một dải ngân hà, giọng nói của Thánh chủ biển sâu vang vọng khắp chiều không gian: "Nếu ngươi tiếp quản hết thảy những điều này, sức mạnh của ngươi sẽ đủ che chở mọi thiếu sót trong nơi trú ẩn — tất cả các hệ thống mất cân bằng đều sẽ đạt được ổn định trở lại, đồng thời khôi phục về trạng thái hoàn hảo nhất của lúc ban đầu thành lập."
"... Ngươi dường như hiểu rõ ta còn hơn chính ta," Im lặng một lúc, Duncan vẫn không đáp lại "lời mời" của đối phương, mà cau mày nói: "Ngươi và điều mà người ta gọi là các 'chư vương viễn cổ khác kia, các ngươi dường như đều hiểu rõ ta còn hơn chính ta."
"... Chúng ta cũng chỉ đang thông qua quan sát lâu dài mà suy đoán bản chất của ngươi thôi, nhưng cho dù chúng ta đã suy đoán trong mười ngàn năm, từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu rõ ngươi rốt cuộc là... cái gì, Giọng điệu của Thánh chủ biển sâu trở nên có chút chậm chạp chần chừ, Ngài dường như đang do dự và lo lắng chuyện gì đó, nhưng sau một thoáng do dự ngắn ngủi, Ngài vẫn tiếp tục nói tiếp: "Kẻ soán hỏa, ngươi thật sự không biết mình từ đâu đến, cũng không biết bản chất của mình sao?"
Duncan nhất thời không nói gì.
Nguồn gốc và bản chất của bản thân... Cho đến nay, thực ra anh đã nắm giữ rất nhiều manh mối, thông tin xuất hiện trong bóng tối,lời nhắn" do nên văn minh nhân loại gửi đến vào thời kỳ cuối thời gian đến quá khứ xa xôi, còn có vũ trụ 0,002 giây... đều đang tiết lộ chân tướng của cá thể "Chu Minh này.
Nhưng sau vài giây do dự, anh không lựa chọn trả lời trực tiếp "Cổ thần" lần đầu gặp mặt trước mắt, mà hỏi ngược lại: "Ta muốn biết, quan sát lâu dài: ngươi vừa đề cập có ý nghĩa gì? Ngươi và các 'chư vương viễn cổ khác, các người phát hiện ra ta khi nào?
"... Trong làn sóng tác động đầu tiên sau khi hàng chục hàng trăm thế giới va chạm, chúng ta đã nhìn thấy ngươi — Ngươi là người sớm nhất trong số chúng ta, Kẻ soán hỏa."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Duncan hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình tĩnh.
Anh là người sớm nhất... từ trước khi Thời đại biển sâu bắt đầu, trong năm tháng lâu đời hơn mười nghìn năm trước, anh đã đến thế giới này.
Không phải là năm 1900 trong lịch thành bang mới, không phải ngày mà Thất Hương Hào trở về chiều không gian thực, không phải ngày tháng anh mở cánh cửa với tư cách là "Chu Minh...
Ngày hôm đó anh chỉ mới thức dậy mà thôi.
Trong lòng sớm đoán được là một chuyện, chính tai nghe được, tự mình xác nhận lại là một chuyện khác.
Tuy nhiên, Duncan chỉ bình tĩnh đứng đó, hệt như mọi thay đổi trong cảm xúc đều đã lắng đọng ở nơi sâu nhất trong thân xác này, rồi sau đó anh mới khẽ gật đầu: "... Tiếp tục nói."
"... Đến nay chúng ta vẫn chưa thể tìm ra lý do tại sao vụ va chạm đó lại xảy ra, điều duy nhất có thể chắc chắn là, chỉ có rất ít... người sống sót' trong vụ va chạm đó. Mà những người sống sót may mắn hay không may mắn đó, chính là điều mà người ta gọi là các 'chư vương viễn cổ.
"Sự sống sót của chúng ta là kết quả đầy bất ngờ và sau biến dạng; Bản chất của chúng ta... đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa sau trận va chạm đó. Thời điểm đó, thời gian hỗn loạn vào nhau, không gian bị dồn nén và xé nát, chúng ta trỗi dậy từ đống tro tàn nóng bỏng và hỗn loạn sau Đại hủy diệt, khi lân đầu tiên xác nhận sự tôn tại của nhau gần như lại là một thảm họa khác - nhiều người lại chết đi vì ô nhiễm trong quá trình tiếp xúc lần đầu; Những người không đủ mạnh mẽ, những người không đủ may mắn, rất nhanh trở thành tro mới trong đống tro tàn, rồi sau đó chỉ còn lại mười mấy bóng dáng, trong đó... cũng bao gồm một vài cái tên mà ngươi biết.
"Mà ngươi, ngay từ đầu đã ở đó, ngủ sâu trong một loại... kén nào đó mà chúng ta không thể hiểu được. Ngươi chưa bao giờ thức dậy, thậm chí còn không có hình thể. Theo quan sát của chúng ta... ngươi là một chùm ánh sáng vô định hình, hơn nữa giống như độc lập với vạn vật xung quanh, không có bất kỳ phản ứng nào đối với thế giới bên ngoài - Ba đêm dài, vô số cuộc tụ họp, vô số thay đổi đủ để định hình lại thế giới, đều không can thiệp đến sự tôn tại của ngươi.
"Trên thực tế, nếu không phải gần đây ngươi lại đột nhiên bắt đầu hoạt động, ta thậm chí còn cho rằng ngươi sẽ ngủ say như vậy vĩnh viễn, vĩnh viễn duy trì dáng điệu của ánh sáng vô hình đó, cho đến khi thế giới này sau khi bị hủy diệt lại bị hủy diệt lân nữa...
"Mà 'sự quan sát' của chúng ta đối với ngươi được tiến hành dưới tình huống không có bất kỳ phản hồi nào... Taurijin hiểu tên của ngươi trước nhất. Hắn gọi ngươi là 'Kẻ soán hỏa, nhưng đối với nguồn gốc của cái tên này thì hắn rất kín tiếng. Hoa Tiêu Số Hai thì hiểu được lực lượng hay 'đặc tính của ngươi ở một mức độ nhất định. Vua của người khổng lồ nhợt nhạt... Hắn đã theo dõi ngươi ở giữa đống tro tàn trong bảy mươi bảy chu kỳ đồng hồ, chỉ để lại một câu - Hắn nói rằng, hắn sẽ gặp lại ngươi lần nữa. Rồi sau đó cho đến khi chết trong đêm dài đầu tiên, hắn đã không còn nói thêm một lời nào nữa."
Những tiếng chấn động trâm thấp của Cổ thần vang vọng trong biển sâu tĩnh mịch, ánh sao u ám vĩnh cửu từ bầu trời hắt xuống, trông lạnh lẽo không thể giải thích được.
"Kẻ soán hỏa - Chúng ta vẫn không thể hiểu ngươi rốt cuộc là cái gì, nhưng trong năm tháng dài đằng đăng trước khi ngươi thức tỉnh, chúng ta đã luôn theo dõi cái kén ngươi đang ngủ say, những huy quang vô hình đó đã vạch ra chân tướng và tương lai cho mỗi chúng ta, mà bây giờ, đến lượt ta là người đầu tiên tiếp xúc với ngươi."
Duncan không nói lời nào trong một thời gian dài.
Anh cần phải chậm rãi - trau chuốt những suy nghĩ quá mức hỗn loạn.
Một cái "kén" khó hiểu, một vật vô hình ngủ sâu trong "kén"... Đây chính là dáng vẻ của bản thân trong mắt "chư vương viễn cổ" từ trước đến nay?!
Mà những "chư vương" sống sót sau vụ va chạm thế giới của Đại hủy diệt đó, vẫn luôn quan sát mình như thế này... hơn nữa còn đạt được rất nhiều "gợi ý" trong "quan sát" lâu dài này?
Trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ lạ, qua một lúc sau, Duncan mới cau mày nói: "Vậy ngươi thì sao? Sau khi quan sát lâu ngày, ngươi đã nhận được 'gợi ý' gì? Lẽ nào chính là điều hôm nay, muốn ta tiếp quản nơi trú ẩn ngươi đã tạo ra này?"
Dưới ánh sao mờ ảo, dãy núi hình ngôi sao khoáng đạt và uy nghi trong chốc lát chìm vào bóng tối, rồi sau đó, tất cả ánh đèn trên bê mặt nó đột nhiên sáng lên, từng luồng ánh sáng màu xanh đậm cũng dần trở nên đồi dào, một loại tiếng nổ trâm thấp vang lên từ sâu trong dãy núi. Sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của đám người Shirley, đỉnh núi” trung tâm của dãy núi lại từ từ mở ra, một lõi màu đỏ sẫm lúc sáng lúc tối dâng lên từ phần sâu nhất của nó, tựa như một con mắt độc nhãn khổng lồ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Duncan.
"Không,' Lõi đỏ sâm cất tiếng nói, mang theo một loại xúc cảm của máy móc cứng rắn và lạnh như băng: "Gợi ý ta nhận được là ngươi sẽ đốt cháy toàn bộ thế giới - Mọi tuyến thời gian, mọi tiến trình lịch sử, đèn đóm văn minh còn sót lại của mỗi thế giới đều sẽ kếu thúc trong một cuộc hỏa táng' xưa nay chưa từng có."