Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 733 - Chương 732: Điểm Phân Nhánh

Chương 732: Điểm Phân Nhánh Chương 732: Điểm Phân NhánhChương 732: Điểm Phân Nhánh

Dưới quần tinh cổ xưa lạnh lẽo và tối tăm, Duncan và lõi đỏ sẫm của Hoa Tiêu Số Một tựa như một con mắt khổng lồ lặng lẽ nhìn nhau. Giờ phút này toàn bộ thế giới dường như đều tĩnh trệ. Trong thoáng chốc, Duncan có một loại cảm giác: Một điểm phân kỳ, một điểm phân kỳ quyết định hướng đi của toàn bộ lịch sử thế giới, đang tiến đến gần anh.

Mà trong sự im lặng này, anh nhớ lại một thông tin mà mình nghe được từ miệng "người thủ mộ' sau khi vào Lăng mộ của vương giả vô danh:

Quan sát viên đến được cuối dòng thời gian đã gửi về lời nhắn đầu tiên cũng là cuối cùng - Thời gian đã kết thúc, Kẻ soán hỏa đã đốt cháy toàn bộ thế giới.

Thật lâu sau, anh nhẹ nhàng thở ra, phá vỡ sự im lặng: "Ngươi cho rằng đây là điềm xấu? Ngươi hy vọng ta tới tiếp quản thế giới này, vì để tránh khỏi tương lai như vậy?"

Tuy nhiên, phản ứng của Thánh chủ biển sâu lần nữa lại khiến anh bất ngờ.

"Không,' Lõi đỏ sâm đó rung động, phát ra giọng nói bình tĩnh: "Ta không dựa vào bất kỳ 'mặc khải' hay 'điềm báo' nào thiếu nền tảng dữ liệu đầy đủ. Bởi vì dưới tình huống thông tin mấu chốt thiếu sót, sự phán xét tốt hay 'xấu' chỉ dựa trên một phần dữ liệu không đầy đủ là không nghiêm cẩn. Ta không biết cuối cùng liệu ngươi có thực sự đốt cháy thế giới này hay không, cũng không biết người đã đưa ra quyết định đốt cháy thế giới trong hoàn cảnh nào - không đủ dữ liệu, không thể đưa ra kết luận.

"Ta hy vọng ngươi tới tiếp quản hết thảy những điều này, đơn giản chỉ vì đây là phương án có cơ hội thực thi nhất trong phạm vi thông tin tình báo hiện được biết, cũng là kế hoạch ổn định nhất để duy trì nơi trú ẩn - So với một tương lai không thể lý giải và không thể đoán định, ta tin vào diễn toán hiện tại của mình hơn."

Trong lời hồi đáp của lõi đỏ sẫm này, Duncan nghe ra một loại lý trí và độ chính xác khác với người khác - Đó là những đặc điểm vốn có của Hoa Tiêu Số Một khi là một trong những máy chủ cốt lõi của Hy Vọng Mới, sau khi tước bỏ danh hiệu "Thánh chủ biển sâu" do thế giới ban cho, sau khi tước bỏ thân phận "Cổ thần'.

Trước mặt Kẻ soán hỏa, trước điểm phân kỳ của lịch sử,'cỗ máy" cổ xưa này... đang sử dụng phương thức suy nghĩ mà nó đã học được thời điểm ban đầu ra rời, trình bày quan điểm của mình và tính toán tương lai của thế giới.

Duncan suy nghĩ hồi lâu, lõi đỏ sãm dường như có sự kiên nhẫn vô hạn, chờ đợi phản hồi của anh.

Hồi lâu, Duncan nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng: "Nếu ta thật sự tiếp quản thì sẽ xảy ra điều gì?"

Bên trong dãy núi đen tối lần nữa lại phát ra tiếng nổ vang và rung động. Trong một loạt tiếng kêu vang trầm thấp, đỉnh chính" của nó bắt đầu co lại phía dưới. Lõi đỏ sãm thì từ trên trời hạ xuống - giống như một ngôi sao rơi xuống vào ban ngày. Nó nhanh chóng phóng đại trong tầm nhìn của đám người Duncan và Shirley, từ đỉnh núi đến trước mặt Duncan với cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

Ở khoảng cách gần như vậy, Duncan phát hiện ra rằng lõi này hóa ra còn lớn hơn anh tưởng tượng - kích thước của nó gần bằng Đại giáo đường Bão Tố của Phổ Lan Đức. Bề mặt hình cầu khổng lồ mang một loại xúc cảm giống như tinh thể. Trong khi sâu bên trong vỏ hình cầu màu đỏ long lanh trong suốt, thì có thể nhìn thấy vô số cấu trúc đường nét tinh vi phức tạp. Lại có nhiều nguồn sáng sáng tắt bất định lóe lên gân trung tâm quả cầu. Xung quanh nó lưu chuyển một loại vật chất sên sệt nào đó.

"Sau khi ngươi tiếp quản, tất cả những thiếu sót trong nơi trú ẩn đều sẽ được bù đắp. Trên cả biển vô biên, rất nhiều 'ô nhiễm và 'biến dạng' sinh ra do thiên lệch nhận thức và hiệu ứng người quan sát mất kiểm soát đều sẽ được nhận thức của ngươi hiệu chỉnh lại - Sẽ không còn những đêm nguy hiểm nữa, sẽ không còn những dị tượng siêu phàm mất kiểm soát nuốt chửng nhân loại nữa, biển cả sẽ trở nên an toàn, giữa các thành bang thì sẽ mở ra một thời đại phồn vinh mới... Trong một thời gian có thể thấy trước và hết sức lâu dài, sự phồn vinh và an ninh này sẽ luôn kéo dài... Nếu đây là điều ngươi muốn, vậy thì nó sẽ thành hiện thực.

"Còn ngươi, sẽ trở lại là một trong những chư vương viễn cổ, trở lại vị trí ngươi nên có... Ngươi sẽ trở thành vị thân thứ năm che chở trân thế ngoài Tứ thần - Sự thống trị của ngươi sẽ vững chắc hơn bất kỳ ai trong chúng ta. Bởi vì ngươi sẽ không dần dần phát điên như các chư vương viễn cổ khác, cũng sẽ không rơi vào mất kiểm soát... Ít nhất theo tính toán của Hoa Tiêu Số Hai, trạng thái của ngươi ổn định hơn tất cả chúng ta.

"Sau đó, ngươi có thể tiếp tục làm những điều ngươi muốn — Hết thảy mọi chuyện, bao gồm cả việc quay trở lại chiêu không gian thực, tiếp tục chuyến du hành và thám hiểm của ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng."

"... Nghe ra tất cả đều là chuyện tốt,' Duncan chậm rãi nói sau khi im lặng vài giây: 'Không có chuyện không tốt nào xảy ra sao? Đối với ta, hoặc là đối với thế giới này."

"Trong phạm vi thông tin đã biết trước mắt, trong nhận thức của ta, không có,' Ánh sáng sâu trong lõi đỏ sãẫm chợt sáng chợt tối, câu trả lời của Thánh chủ biển sâu đơn giản và trực tiếp ngoài dự liệu: "Mọi thứ đều sẽ diễn ra theo hướng tốt đẹp, và theo phán đoán của ta, đây hẳn cũng phù hợp với ý nguyện của ngươi."

"... Trong trường hợp bình thường, lúc này ít nhiêu ngươi nên nói vê một số mối họa tiêm ẩn hoặc thiếu sót ít quan trọng hơn, điều này có thể tăng thêm tính thuyết phục của những lời ngươi vừa nói.

Lõi đỏ sãm im lặng trong hai ba giây: "... Xác nhận lại một lân nữa, không có mối họa tiềm ẩn hay thiếu sót."

Duncan và lõi đó lần nữa lại không hẹn mà cùng rơi vào im lặng. Shirley ở bên cạnh thì có vẻ hơi không kiên nhẫn, ánh mắt cô chuyển qua chuyển lại giữa thuyên trưởng và "Thánh chủ”. Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thuyền trưởng, ngài thật sự muốn trở thành một trong chúng thần sao? Mặc dù nghe có vẻ rất lợi hại... Nhưng sao tôi luôn cảm thấy... không thực tế lắm..."

Duncan không nói gì, vẫn chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lõi khổng lồ kia. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: '... Cụ thể nên làm thế nào?"

Lõi đỏ sãẫm im lặng một lát, ánh sáng sâu thẳm bên trong nó dần dần sáng lên: "Đốt ta."

Vẻ mặt của Duncan cuối cùng cũng hơi thay đổi: '... Đốt ngươi?!"

Tại sao "Hoa Tiêu Số Một" này mỗi lần lên tiếng đều ngoài dự liệu của người khác như vậy?!

Nhưng lõi đỏ sẫm dường như không hề chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm và giọng điệu của Duncan, giọng nói từ bên trong truyền ra vẫn bình tĩnh như cũ: 'Đốt ta, giống như lúc ngươi đốt Hàn Sương vậy, dùng ngọn lửa của ngươi bao trùm và gây dựng lại mọi thứ — Trong quá trình này, tất cả quyên hành và ảnh hưởng của ta đối với trân thế đều sẽ do ngươi tiếp quản, điều này có lẽ cũng có thể giúp ngươi xua tan mọi lo lắng... Ngươi hẳn là biết, ngọn lửa của bản thân có thể làm được những điều này."

Duncan khẽ cau mày: "Vậy ra, ngươi kỳ thật chạm vào ngọn lửa của ta khi ta đốt Hàn Sương, hay nói đúng ra là khi ta đốt biển sâu Hàn Sương, đồng thời tại thời điểm đó hiểu được lực lượng của ta, mới lập ra kế hoạch 'tiếp quản này?"

"... Đúng vậy, khi bây đàn phân tách bị ngươi đốt đi, nó đã gửi lại dữ liệu cuối cùng cho ta, trong đó bao gồm cả kết quả phân tích lực lượng của ngươi. Ta đã so sánh kết quả này với ghi chép quan sát của Hoa Tiêu Số Hai năm đó và lập ra phương án tiếp quản này - Kết quả tính toán cho ta biết, điều này khả thi."

"Bây đàn phân tách bị ta đốt đi mà ngươi đề cập chính là xúc tu trong biển sâu Hàn Sương kia? Đó không phải là bản sao bị lỗi mà ngươi tạo ra khi mất kiểm soát sao?" Duncan nhanh chóng phản ứng kịp, đồng thời cũng nhớ lại một chuyện khác mà mới đầu đối phương nhắc tới: "Chờ một chút... Trước đó ngươi còn nhắc tới ngươi sẽ gửi các đoạn dữ liệu chứa LH-03 đến thế giới hiện thực, việc này cũng được hoàn thành thông qua xúc tu đó... Tất cả những điều này đều là ngươi kiểm soát lúc có ý thức? Ngươi thực sự không mất kiểm soát?!"

Anh bối rối nhìn lõi đỏ sãẫm trước mặt, cùng với bản thể khổng lồ trông giống như một dãy núi đáng kinh ngạc đẳng sau lõi đỏ sẫm, đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn không hiểu "trạng thái" thật sự hiện tại của Thánh chủ biển sâu. Cổ thần" bị mắc dưới đáy biển sâu tĩnh mịch này... thật sự mất kiểm soát rồi sao?

Mà ngay lúc này, anh lại nhìn thấy ánh đèn trên bề mặt của những "dãy núi" ngoằn ngoèo đó lại sáng tắt lưu chuyển, tiếp đó, ở cuối một trong những "dãy núi", có một loại "cành cây" mới nào đó dường như lan tràn ra từ bê mặt thân chính, sinh trưởng nhanh mạnh trong bóng tối.

Nhưng giây tiếp theo, cành cây mới sinh đã bị một lực lượng vô hình nào đó nuốt chửng, nó trở nên tan tành, một phần bốc lên thành khói đen, bay về phía vô số hòn đảo nổi và bầu trời sao ảm đạm phía trên, phần còn lại thì hóa thành dòng chảy bùn, rơi trở lại vào các xúc tu của thân chính.

"... Kẻ soán hỏa, đây chính là 'sự mất kiểm soát' của ta." Giọng nói phát ra từ lõi đỏ sãm kéo sự chú ý của Duncan trở lại.

Duncan thu hồi ánh mắt, mơ hồ hiểu ra: "... Sinh trưởng quá mức?"

"Đây là bản năng của ta — cũng là chức trách Đấng sáng thế giao cho ta."

Duncan dân dần phản ứng lại: "Chức trách của ngươi là..."

"Định hình lại quê hương, khôi phục ngôi sao mẹ đã bị ta nuốt chửng,' Lõi đỏ sãm chậm rãi nói: "Nhưng trong nơi trú ẩn chật hẹp này, sứ mệnh của ta đã được xác định là không thể đạt được - Thế là bắt đầu từ một thời điểm nào đó, bản năng của ta bắt đầu... thoát khỏi thiết kế ban đầu. Những cá thể không ngừng tách ra khỏi cơ thể ta lại không ngừng nuốt chửng lẫn nhau và quay trở về, những nhánh phát triển quá mức và không ngừng suy giảm, còn có 'xúc tư' đâm xuyên vào thế giới hiện thực, chúng đều là kết quả của sự mất kiểm soát dần dần.

"Chỉ có điều, loại mất kiểm soát' này đôi khi cũng có thể được sử dụng nhiều hơn. Dưới tình huống bản thể đã mất đi khả năng di chuyển, những bộ phận phát triển quá mức đó... đôi khi có thể đóng vai trò là phương tiện để cảm nhận hoặc truyền tin, giúp ta hiểu được sự thay đổi xảy ra trên thế giới, hoặc truyền tin tức ra bên ngoài."

"... Ra là vậy." Duncan chậm rãi gật đầu và trầm ngâm nói.

Một thân xác khổng lồ mất kiểm soát, đã bao phủ toàn bộ đáy biển sâu tĩnh mịch nhưng vẫn đang phát triển quá mức. Một lõi máy chủ đã không thể di chuyển và bị mắc kẹt sâu trong thân xác khổng lồ. Một AI viễn cổ vẫn có thể suy tính rõ ràng, nhưng đã được định sẵn không thể hoàn thành sứ mệnh ban đầu - Tất cả những thứ này, mới là diện mạo thực sự của "Thánh chủ biển sâu”.

Mà giờ đây, AI viễn cổ bị mắc kẹt trong thân xác khổng lô của mình lại lân nữa đưa ra cho anh lời mời —

"Kẻ soán hỏa, lời hồi đáp của ngươi là gì? Ngươi có sẵn sàng tiếp quản hết thảy những điều này và trở lại hàng ngũ của chư vương viễn cổ không?"

Duncan ngẩng đầu lên từ trong trầm ngâm, thấy lõi đỏ sãm kia lại tiến lại gần mình hơn - bản thân chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào bề mặt tinh thể hoàn toàn không phòng bị của nó.

"... Thuyền trưởng, những gì nó nói là thật." Alice ở bên cạnh đột nhiên nói.

Duncan có chút kinh ngạc liếc nhìn Alice. Con rối chậm rãi gật đầu, biểu cảm có vẻ hơi vướng mắc: "Tôi cũng... không biết phải giải thích thế nào với ngài, nhưng tôi chỉ biết, những gì nó nói đều là thật."

Duncan không lên tiếng, chỉ im lặng nghe Alice nói, suy nghĩ một lúc rồi từ từ giơ tay lên.

Anh chạm vào lõi đỏ sẫm và cảm thấy một chút ấm áp truyền tới từ đầu ngón tay.

Nó khẽ đập như một trái tim.

"... Thắp lửa lên đi, Kẻ soán hỏa/' Lõi rung lên nhẹ nhàng: "Sau đó, ta cũng sẽ được giải thoát khỏi sứ mệnh lâu dài này." Shirley mở to hai mắt. A Cấu ở một bên cũng bất động quan sát tất cả chuyện này.

Trong một khoảnh khắc nào đó, họ dường như đã nhìn thấy ngọn lửa màu u lục bốc lên bầu trời, lõi đỏ sẫm và dãy núi đen tối phía xa trong nháy mắt bị đốt cháy, toàn bộ biển sâu tĩnh mịch bị ngọn lửa cháy mạnh nuốt chửng.

Họ dường như đã nhìn thấy tất cả mối họa tiêm ẩn của Thời đại biển sâu đều được giải quyết, những thiếu sót trong thiết kế nơi trú ẩn ban đầu được sửa chữa, thế giới trên biển vô biên trở lại an ninh, lâu dài, mãi mãi...

Một vị thần mới sẽ trở về đúng vị trí của Ngài, giống như bánh răng khớp vào nhau, ghép lại bức đồ hoàn chỉnh.

Nhưng đột nhiên, Duncan rút tay lại.

"Không đúng."

Lịch sử đã rẽ sang một nhánh khác.
Bình Luận (0)
Comment