Chương 735: Biến Đổi Lặng Lẽ Xảy Ra
Chương 735: Biến Đổi Lặng Lẽ Xảy RaChương 735: Biến Đổi Lặng Lẽ Xảy Ra
Hình chiếu ngưng trệ trống rỗng và lạnh lẽo của quần tinh nhanh chóng lướt qua rìa tâm nhìn. Máy chủ dẫn đường - Alice tính toán đường trở về. Shirley trở lại hình dạng con người cùng A Cẩu ngắm nhìn những ánh sáng và bóng tối trôi nổi bên ngoài ngọn lửa, im lặng hồi lâu.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Duncan mới đột nhiên truyền đến tai cô: "Cô đang nghĩ gì vậy?”
Shirley giật mình, sau đó cô chớp chớp đôi mắt đầy ánh sáng nhạt màu máu tượng trưng cho ác ma biển sâu, rồi nhẹ giọng thì thầm: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới... tôi luôn cho rằng Thánh chủ biển sâu là một Tà thần đáng sợ... Kiểu điên cuồng mất kiểm soát và rất rất tệ..."
Duncan nhìn Shirley vài giây rồi thu hồi ánh mắt: "Nếu hôm nay một mình cô đối mặt trực diện với hắn, tình huống đó sẽ giống như cô nói. Tâm trí của cô không thể lý giải và xử lý giọng nói của hắn, thì sẽ nhìn thấy mặt mất kiểm soát và điên cuồng của hắn — Điều tương tự cũng đúng với các 'thần linh khác. Nói cho cùng, Thánh chủ biển sâu mà cô 'quan sát' được hôm nay thực ra là từ góc nhìn của ta."
"Ừm, tôi biết - A Cẩu đã giải thích điều này với tôi trước đây, sau cuộc gặp của ngài với Giáo hoàng Tứ thần, nhận thức thiên lệch... đúng chứ."
Duncan gật đầu, nhất thời không nói gì, mãi đến hơn mười giây sau mới đột nhiên mở miệng: "Cô cảm thấy ta có nên nhận lời mời này của 'Thánh chủ biển sâu' không?"
Shirley sửng sốt một lát, dường như không phản ứng kịp: "... Hả?"
Duncan vẫn chỉ ôn hòa nhìn cô: "Nếu ta chấp nhận, vậy thì những điêu cô mong đợi gân như sẽ lập tức thành hiện thực - Sẽ không còn ác ma chạy ra làm hại con người nữa, sẽ không còn người biến mất trong các ngóc ngách nữa, mặt trời có thể mọc lên lặn xuống mỗi ngày, sương mù dày đặc cũng sẽ không ăn thịt người, thế giới có thể cho phép nhiều người sống yên ổn hơn mà cô mong đợi đó, chỉ cần ta tiếp quản nơi trú ẩn thì sẽ có.
"Kéo dài trong có lẽ là một ngàn năm, có lẽ là một vạn năm, hoặc cũng có thể lâu hơn nữa. Sau khi ta tiếp quản thế giới này, mỗi thành bang đều sẽ an toàn như Phổ Lan Đức và Hàn Sương hiện nay, thậm chí cả ban đêm cũng sẽ trở nên yên bình, chỉ cần ngọn lửa của ta vẫn còn cháy, vùng biển vô biên này sẽ có thể duy trì dáng vẻ yên bình này, cho đến khi mọi nguồn tài nguyên cạn kiệt và nơi trú ẩn đạt đến giới hạn tuổi thọ trong thiết kế ban đầu... Đó là cực hạn tuổi thọ thật sự mà Thánh chủ biển sâu đã lên kế hoạch nhưng chưa thể thực hiện."
Shirley im lặng một lúc rồi thì thâm: "Sau đó... tất cả mọi người vẫn sẽ chết, phải không?”
Duncan bình tĩnh nhìn cô: "Nhưng đó đã là sau một thời gian khá dài, cho dù cô có thể sống mãi như một con ác ma biển sâu bình thường, đến lúc đó cô hẳn cũng đã không còn tiếc nuối nữa.
Lần này Shirley im lặng lâu hơn, có vẻ đang cố gắng suy nghĩ nghiêm túc, trong khi A Cẩu vẫn lặng lẽ ở bên cạnh cô, không thể biết đang nghĩ gì. "Thật ra...' Một lúc lâu sau, Shirley cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng: "Thật ra, tôi quả thật có chút không hiểu. Tôi nghĩ phương án của Thánh chủ biển sâu đã rất tốt rồi, một nơi trú ẩn an toàn, cho dù không phải là vĩnh hằng, nhưng ít nhất là an toàn. Tôi... không có truy câu cao như vậy, nhưng có thể yên ổn trải qua cuộc sống của khoảng thời gian sau cùng như thế này, không đủ sao? Dù sao... cũng không còn nơi nào khác để đi nữa rồi."
"Đúng vậy, không có nơi nào khác để đi,' Duncan nhẹ nhàng nói: "Bởi vì trên thế giới này mãi cũng chỉ có vùng biển vô biên như thế này, mãi cũng chỉ có những thành bang trôi nổi trên biển cả như thế này, mãi chỉ có một mảnh đất sống nhỏ bé trong sương mù như thế này... Nhưng mà Shirley, thế giới thực sự không nên như thế này, đây chỉ là một... chiếc hộp giấy chật hẹp."
Shirley ở bên cạnh lắng nghe nửa hiểu nửa không. Mà theo sợi dây xích khẽ lay động, A Cẩu đột nhiên phá vỡ sự yên lặng: "Như ngài nói, chiếc hộp nhỏ này không đủ để đựng thêm nhiều 'khả năng”, đúng không?”
"Nó quá hẹp. Biển vô biên bị sương mù phong tỏa rất hẹp, tuổi thọ sử dụng' hàng chục triệu năm cũng rất hẹp. Đối với vô số nên văn minh đã bị hủy diệt trong Đại hủy diệt mà nói, chiếc hộp nhỏ này thậm chí chỉ đủ để nhét một phần nhỏ bản sao của bọn họ. Tuổi thọ sử dụng có hạn của nơi trú ẩn thậm chí không đủ để bọn họ tu bổ một lượt lịch sử mất mác...
"Đây không phải là 'nhà mới' gì, các ngươi hiểu không? Nếu thế giới' trước Đại hủy diệt là vô số cánh rừng tươi tốt thì biển vô biên hiện nay chỉ là một chậu cây nhỏ bé, thành quả của ba đêm dài đầu tiên cũng chỉ là trồng một vài gốc hoa cỏ may mắn còn sống sót trong khu rừng vào trong đó, sau đó giả vờ như rừng vẫn còn tồn tại - Nhưng sự thật là dù tưới nước bón phân thế nào, nó cũng sẽ không trở thành rừng, mãi mãi không bao giờ, mà chỉ cần một lần sẩy tay nho nhỏ, ngay cả chậu hoa này cũng sẽ không còn tồn tại."
"Cho nên, ngài từ chối phương án của ngài ấy, bởi vì ngài đã nhìn ra phương án này không hề có tương lai,' A Cẩu chậm rãi nói: "Thực ra ngài đã biết những giải pháp khác rồi, phải không?"
Duncan không nói gì, chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhìn hai tay mình.
Anh chớp mắt, khoảnh khắc mí mắt nhắm lại, trong 0,002 giây đầu tiên khi bóng tối phủ xuống, anh nhìn thấy quần tinh lấp lánh, ngân hà tráng lệ huy hoàng rực rỡ lấp lánh trên bầu trời sâu thẳm, những đám mây tạo sao khổng lồ như một bức màn hoa lệ che ngang giữa quần tinh.
Ngay cả khi đã rời khỏi hang động kia, anh cũng vẫn có thể nhìn thấy những "phong cảnh không giống nhau" đó trong 0,002 giây đầu tiên của mỗi lần chớp mắt.
Duncan biết mình đang trải qua một loại thay đổi nào đó, mà sự xuất hiện của những thứ vốn dĩ ẩn giấu trong tâm mắt của bản thân chỉ là một phần của sự thay đổi này, về phần sự thay đổi này cụ thể bắt đầu từ khi nào... anh hoàn toàn không rõ.
Nhưng anh biết rằng chỉ cân mình tiếp tục đi tìm kiếm chân tướng và cố gắng khám phá những bí mật về bản thân, sự thay đổi này sẽ tiếp tục xuất hiện, tiếp tục phát triển và không ngừng tăng tốc... Anh không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, nhưng anh biết rằng đã không có thời gian cho mình chuẩn bị nữa rồi, giống như Hoa Tiêu Số Một đã nói, bất kể là anh hay là thế giới này đều không có thời gian nữa.
Ảo ảnh của ánh sao xa xăm đang đạt đến đầu tận cùng...
Một cánh đồng hoa đua nở mãnh liệt bùng nở trong ảo ảnh, cây gậy chỉ huy ngắn trong tay Lucrecia nhẹ nhàng rơi xuống, từ trong hoa phát ra vài nốt nhạc giòn giã, vài con ma sợ hãi bị biển hoa bao phủ lặng lẽ hóa thành tro bụi phiêu tán trong im hơi lặng tiếng.
Bên người truyền tới tiếng xì xèo của ống tăng áp rít lên cùng tiếng vang kim loại va chạm, Morris đấm bay con chó săn biển sâu đang lao về phía mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Những con ác ma không kính sợ kiến thức và trí tuệ này... May mà tôi vẫn biết chút ít quyền Cước..
"Số lượng ác ma càng ngày càng tăng rồi,' Lucrecia nghiêm nghị nhìn cánh cửa đen vẫn đang không ngừng co phồng và vặn vẹo, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy: 'Kẽ nứt này đang mở rộng, càng ngày càng nhiều ác ma chú ý tới nơi này, toàn bộ hòn đảo đều đang chìm xuống biển sâu tĩnh mịch."
"Thuyền trưởng cũng nên quay lại rồi chứ,' Morris lẩm bẩm, trong cổ truyền ra âm thanh cộng hưởng kim loại đặc biệt lúc lưỡi gà rung động: "Nghe động tĩnh phía trên, nếu thuyền trưởng còn không quay lại nữa, Fanna sợ e đập xuyên cả thung lũng này mất."
Lucrecia cau mày, lắng tai nghe những âm thanh trầm thấp và nghẹn ngào không ngừng phát ra từ mái vòm hang động, nàng ta khẽ lắc đầu: "Đây khó có thể là động tĩnh do cô Fanna gây ra, ngược lại giống bản thân đảo Thánh địa phát ra hơn... Nó lại sắp bị đánh thức' rồi."
Morris nghe thấy lời này mở miệng, nhưng ông ta còn chưa kịp nói chuyện, một ngọn lửa màu xanh lá chói mắt bỗng nhiên bốc lên từ trong cánh cửa đen co phồng ngọ nguậy!
Trong nháy mắt, ngọn lửa từ trong cửa lớn phun ra, hình thành một cánh cửa lửa xoay tròn trên đất trống của hang động, tiếp đó có vài bóng người bước ra khỏi cửa, kèm theo giọng nói uy nghiêm và quen thuộc của thuyền trưởng: "Không sai, nơi này lại sắp tỉnh dậy' - Thông báo cho tất cả mọi người, rút lui khỏi đảo Thánh địa, việc của chúng ta đã xong."
Lucrecia đầu tiên kinh ngạc chốc lát, nhưng ngay sau đó đã phản ứng kịp, cũng không quan tâm đến hàn huyên chào hỏi, lập tức gật đầu: "Được thôi, thưa ba"
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã nhanh chóng bắt đầu thu gom binh lính đồ chơi của mình lại. Trong khi Morris sau khi gửi lời hỏi thăm tới thuyền trưởng thì lập tức nhìn thấy Shirley và A Cẩu đang đứng cạnh thuyền trưởng. Ông ta nhìn thấy đôi mắt màu máu giống đôi mắt của ác ma biển sâu của Shirley, nhất thời hơi trợn to hai mắt: "Shirley đây là..."
Hai mắt Shirley thậm chí còn mở to hơn Morris, cô ngơ ngác nhìn vị học giả đại học đang trong trạng thái "đúc" trước mặt, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Ông già, sao ông lại biến thành đồng rồi?"
Duncan cũng có chút kinh ngạc liếc nhìn Morris, gật đầu với vẻ mặt tinh tế: "... Một hình thái rất khác biệt."
Lúc này Morris mới ý thức được mình vẫn đang trong trạng thái đúc, vội vàng tập trung tinh thần, thâm đọc lời cầu khấn của Lahem, thi triển thần thuật nghịch chuyển trạng thái của mình - Kết cấu của lớp vỏ bằng đồng nhanh chóng lui đi khỏi toàn thân ông ta, thân xác máu thịt lần nữa thay thế những bánh răng, ổ trục, máy bơm và ống đồng theo phương thức làm người khác khó mà tin được, một cặp tiêu cự hồng ngọc lui dần khỏi hốc mắt, nhãn cầu của con người từ trong hốc mắt mọc ra. Ông ta chớp chớp mắt, lấy cơ quan đồng thau tinh xảo và phức tạp ra khỏi cơ thể, lúc này mới mỉm cười gật đầu: "... Sức mạnh của tri thức."
Shirley tỏ vẻ bối rối: "... Lúc ông và thuyên trưởng dạy học cũng đâu có nói qua sức mạnh của tri thức theo ý nghĩa này?"
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô gái này cuối cùng đã hiểu lại hoàn toàn hai khái niệm "tri thức thay đổi vận mệnh” và "sức mạnh của tri thức" - E rằng cả đời này không bao giờ quên được.
Mà tại lúc này, trong hang lại đột nhiên xuất hiện một loạt tiếng gào thét và tiếng rì râm quái dị.
Cánh cửa đen không ngừng co phồng ngọ nguậy kia lần nữa trở nên xao động, lại có những con ác ma mới thông qua khe nứt này bắt đầu tiến vào thế giới hiện thực. Những bộ xương gồ ghề cùng vô số tay chân và xúc tu chen nhau ra từ bề mặt ngọ nguậy đó, lúc nhúc bò về phía hang động!
Lucrecia vô thức giơ cây gậy chỉ huy ngắn trong tay lên. Nhưng nàng ta còn chưa kịp ra tay, Duncan đã vẫy tay một cái về phía cửa: "Trở về."
Những bộ xương hung dữ cùng vô số tay chân và xúc tu đó bắt đầu bò chui trở lại cửa một cách vội vã và hỗn loạn.
"Sẵn tiện đóng cửa lại." Duncan lại ở một bên bổ sung thêm.
"Cánh cửa đen' co phồng ngọ nguậy đó bắt đầu dần dần yên tĩnh lại.
Lucrecia: ”...'
Duncan quay đầu, vẫy tay với "nữ phù thủy biển" làm nàng ta tỉnh hồn lại: "Đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm."