Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 76 - Chương: 76

Chương: 76

Nhìn thấy Shirley đi về phía mình một cách đầy sát khí, Duncan không khỏi thở dài, nghĩ rằng phiền phức này sau cùng vẫn đổ lên đầu mình.

Ngược lại anh không lo lắng lắm, mặc dù bình tĩnh mà xem xét, anh biết mình hầu như không có kinh nghiệm chiến đấu, còn cô nương trước mặt dường như là một nữ tráng sĩ dù đặt ở Trường Bản đều có thể ra ra vào vào, nhưng anh không hề hoảng sợ.

Trước hết, anh có một con chim bồ câu rất giỏi kéo dài thời gian chém. Năng lực của Aye có hiệu lực tức thì trong phạm vi ảnh hưởng, kích hoạt lên còn nhanh hơn cả súng. Nếu Shirley thực sự quăng con chó qua, e rằng tới giữa không trung đã bị con chim bồ câu có ping cao đánh bại, sau đó mất gói mà chết.

Thứ đến, anh nắm giữ ngọn lửa linh thể có tác dụng thần kỳ đối với mọi sự vật siêu phàm. Ngọn lửa này thậm chí có thể kiểm soát cả Thất Hương Hào. Con chó săn biển sâu trước mặt chắc có lẽ cũng không đến mức khó đối phó hơn một đống yêu ma quỷ quái trên Thất Hương Hào? Cùng lắm một ngọn lửa phụ thể quấn quanh toàn thân, sau đó chính là lĩnh vực sở trường của anh: Cô nương, ta thấy con chó này của cô có duyên với ta...

Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất - Dù sao cơ thể này cũng không phải là bản thể của anh.

Thứ mà anh đang sử dụng lúc này chẳng qua chỉ là một hóa thân, mặc dù xét về góc độ sinh lý thì hóa thân này có vẻ còn sống, nhưng về bản chất thì "nó" vẫn chỉ là một thi thể được điều khiển bởi lực lượng u linh. Duncan chẳng cần thân thể này duy trì một sinh lý hoàn chỉnh để thúc giục nó hoạt động, giống như "hóa thân" trong đường thoát nước trước đây vẫn có thể hoạt động sau khi mất trái tim, anh chỉ cần thân thể này "tồn tại" là đã có thể tiếp tục sử dụng nó.

Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng ngay cả khi hóa thân hiện tại của mình bị tháo dỡ tám khúc, bản thân vẫn có thể điều khiển nó về nhà theo nhóm...

Điều duy nhất phải âu sầu là chẳng may mình bị con chó săn Lưu Tinh của Shirley đập cho gãy xương cốt toàn thân thì nên giải thích thế nào với Nina về chuyện bộ xương kỳ quái của chú của cô bé...

Anh cứ thản nhiên đứng ở đây, ung dung nhìn cô gái mặc váy liền áo màu đen đó đi tới trước mặt mình, nhìn sợi xích sắt màu đen trong tay đối phương đang lắc lư giữa không trung, trong khi con chó săn biển sâu kỳ lạ quỷ dị và kinh khủng kia thì đang bước đi lững thững, chậm rãi đi theo bên cạnh chủ nhân của mình.

Bởi vì trận chiến ác liệt trước đó, cánh tay và gò má của cô gái đã dính không ít vệt máu, điều này hoàn toàn phá hủy cảm giác điềm đạm nho nhã và khôn khéo mà cô ta dành cho mọi người lúc ban đầu, mà ngược lại hiện ra đầy quỷ dị và nguy hiểm.

“Ngươi ngược lại không sợ, quả nhiên rất cổ quái,” Shirley dừng lại ở một nơi cách hai ba mét trước mặt Duncan, cau mày nhìn “giáo đồ mặt trời” trước mặt, đồng thời tay phải đã chậm rãi giơ lên một cách ung dung thản nhiên: “Là đã từ bỏ phản kháng rồi sao."

Duncan suy nghĩ một chút: "Nếu ta nói ta không cùng một phe với bọn họ, cô có tin không?"

Vừa nói, anh vừa lặng lẽ xoa xoa ngón tay trong túi, để ngọn lửa linh thể hư ảo chậm rãi di chuyển giữa quần áo và da mình, đề phòng cô nương này chẳng nói chẳng rằng đã dùng con chó đập người.

Shirley sững người một lúc, trên khuôn mặt dính vết máu chậm rãi lộ ra vẻ "ngươi đang trêu cm ta": "Ngươi cho rằng ta..."

Cô ta chưa kịp nói hết câu, con chó săn biển sâu bên cạnh cô ta đã đột nhiên phun ra tiếng người, giọng nói khàn khàn và trầm thấp thốt ra từ trong cổ họng của bộ khung xương đan dệt: "Ta tin."

“Hả... hả?” Shirley kinh ngạc nhìn con vật được triệu hồi của mình: “A Cẩu, vừa rồi ngươi đụng đến hỏng não rồi? Điều này…”

"Cô tạm thời chờ một chút," Con chó săn biển sâu lắc lắc đầu, sau đó bước đến bên cạnh dưới ánh nhìn chằm chằm đờ đẫn của Duncan, vươn cổ: "Áou —"

Tiếng tru hết sức vang dội lẩn quẩn trong phòng ngầm dưới đất loang lổ vết máu. Ác ma khủng bố đến từ biển sâu tĩnh mịch này đã dời non lấp bể ngay tại chỗ, phun ra vô số ngọn lửa đen kịt, tro bụi cùng chất bẩn đen nhánh như axit. Sàn bê tông cốt thép bị những chất bẩn đó ăn mòn vang lên tiếng xèo xèo, lõm xuống một vùng trong chớp mắt.

Duncan nhìn cảnh tượng này một cách vô cảm, tự hỏi liệu mình có nắm được khuyết điểm về sức chiến đấu của "Shirley" không - Cô nương này tuy rằng mạnh mẽ, ra tay ngoan độc, phong cách chiến đấu kỳ lạ quỷ dị khó phòng, nhưng rõ ràng không giỏi chiến đấu dai dẳng.

Mấu chốt nằm ở lối đánh của cô ta, người thì chịu được nhưng chó thì không.

Thế là bầu không khí tại hiện trường gượng gạo trong hai ba phút, khi tiếng tru của con chó săn biển sâu cuối cùng cũng lắng lại, Duncan mới không khỏi thò đầu liếc nhìn nó: "... Ngươi không sao chứ?"

Con chó lập tức cúi đầu xuống, cái đuôi bằng xương xoắn kẹp chặt dưới háng: "Cảm ơn sự quan tâm của ngài, hy vọng chỗ thất lễ của tôi không làm bẩn mắt ngài. Ngài xem ngài có còn điều gì phân phó không? Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước…"

Duncan còn chưa kịp phản ứng con chó bị làm sao, Shirley đã thốt lên trước: "A Cẩu, ngươi thật sự không sao chứ? Ban nãy ta thực sự đã đập hư đầu ngươi rồi?! Ngày thường ngươi đâu có lễ độ như vậy khi nói chuyện với nhân loại, không người nào đứng trước mặt ngươi có thể giữ được mẹ... mình sau mười giây... "

Duncan lúc này đã mơ hồ phản ứng lại, anh đột nhiên nhìn về phía con chó săn biển sâu có vẻ ngoài hung tàn và đáng sợ đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Theo như đôi ba câu nghe được từ miệng của thần quan mặt trời khi nãy, con "cự khuyển" trước mặt thực sự là một loại ác ma nào đó được triệu hồi tới từ biển sâu tĩnh mịch; tạm thời không xét đến cái gọi là Giáo phái Nhân Diệt là chuyện thế nào, cũng không xét đến trong biển sâu tĩnh mịch rốt cuộc có cả thảy những thứ kỳ quái gì, tại sao còn có thể triệu chó tới, ít nhất có một điều rất hiển nhiên:

Con "chó" này đang sợ mình, ác ma đến từ biển sâu tĩnh mịch này, nó... rất có thể có "tầm nhìn" khác hẳn với nhân loại bình thường.

“Ngươi biết ta là ai sao?” Duncan thản nhiên lên tiếng: “Ngươi quen ta sao?

“Không biết, không quen,” Con chó săn vực sâu thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Thực sự không quen biết... nhưng ngài chắc hẳn là một đại nhân vật, điều này không nghi ngờ chút nào..."

Duncan cau mày, lại hỏi: "Trong mắt ngươi, ta không giống một nhân loại, phải không?"

Con chó săn biển sâu đột nhiên do dự, nó ngẩng đầu liếc nhìn Duncan một cách hết sức dè dặt, sau đó mới ngập ngừng nói: “Ngài... giống... hay không giống đây...”

Duncan thu lại ánh mắt và nhìn về phía Shirley bên cạnh.

Cô gái mặc váy đen đó đang nhìn về phía bên này với vẻ hoài nghi bất định - Cuối cùng cô ta cũng thu lại sự thù địch lúc ban đầu, thay vào đó là cảm giác ngạc nhiên và cảnh giác sâu sắc.

Tính cách của cô nương này trông có chút lỗ mãng, nhưng rõ ràng còn chưa phải ngu ngốc, sau khi "chó cưng" của mình liên tục biểu hiện ra những phản ứng khác thường như vậy, cho dù tính cách có lỗ mãng đến đâu lúc này cũng sẽ tĩnh táo lại, đồng thời bắt đầu phát giác được điều gì đó không ổn.

Cô ta vừa lặng lẽ thâu chặt xiềng xích giữa con chó săn biển sâu, vừa bình tĩnh lùi lại nửa bước và cẩn thận quan sát Duncan: "Vừa rồi ngươi nói ngươi không cùng phe với bọn họ..."

"Phải," Duncan dang tay ra: "Nói ra cô có thể không tin, ta cũng trà trộn vào để thăm dò thông tin..."

“Ta tin.” Shirley nói dứt khoát.

Lần này đến lượt Duncan có chút bất ngờ, anh đột nhiên phát hiện thấy ấn tượng của cô gái này mang lại cho mình hóa ra vẫn luôn thay đổi; lúc mới đầu nhìn từ vẻ bề ngoài anh cho rằng đối phương là một đứa trẻ ít nói và lanh lợi, kết quả cô liền biểu hiện ra một mặt cuồng bạo và máu me; vừa rồi anh cho rằng đối phương là một sợi gân cốt lỗ mãng, kết quả bây giờ cô vì tình huống mà bị động, tốc độ thừa nhận còn nhanh hơn mình tưởng...

Đây phải là gia đình thế nào, có thể nuôi dạy nên một đứa trẻ như vậy?

Những suy nghĩ kỳ lạ quay cuồng trong đầu, Duncan cũng có chút phản ứng không kịp trước thái độ quá dứt khoát của đối phương, anh bình tĩnh lại và hệ thống hóa vấn đề: "Tại hội nghị vừa rồi, tại sao cô liên tục nhìn về phía ta hai lần."

"Là A Cẩu vẫn luôn chú ý tới ngươi," Shirley hơi miễn cưỡng đáp lời, nhưng vẫn thành thật phối hợp: "Ta cũng chỉ tò mò theo mà liếc nhìn..."

"A Cẩu? Là thế sao?" Duncan cau mày, quét mắt nhìn con chó săn khung xương đen kịt: "Vừa rồi ta nghe thần quan đó nhắc tới Giáo phái Nhân Diệt - Đây là một giáo hội sùng bái biển sâu tĩnh mịch? Cô và Giáo phái Nhân Diệt này có quan hệ gì?"

“Ta không liên quan gì đến bọn họ!” Shirley lập tức nói, với giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh: “Bọn họ sùng bái biển sâu tĩnh mịch là chyện của bọn họ, ta và A Cẩu quen biết nhau vì nguyên do khác!”

Ánh mắt của Duncan rơi vào trên xiềng xích giữa cô gái và con chó săn biển sâu.

Theo thông tin vừa có được, sùng bái biển sâu tĩnh mịch, có thể triệu hồi ác ma từ trong biển sâu tĩnh mịch, đồng thời mượn dùng lực lượng của ác ma sử dụng "lời nguyền" để chiến đấu dưới tình huống bình thường, đây dường như là đặc điểm của "Giáo phái Nhân Diệt", tên thần quan mặt trời đó cũng chính vì chó săn biển sâu được triệu hồi bởi Shirley mới đưa ra phán đoán phương diện này - Mặc dù hắn đã phải chịu một đòn nặng từ Phi Cẩu Lưu Tinh chùy do phán đoán sai lầm, nhưng Duncan tin rằng, ít nhất là trong "tình huống bình thường", những thông tin này hẳn là không có vấn đề.

Người có vấn đề chẳng qua là cô gái cổ quái trước mặt này.

Cô ta dường như hết sức chống đối khi người khác liên hệ cô ta với tín đồ tà giáo - mặc dù cô ta có một con chó săn đến từ biển sâu tĩnh mịch.

"Không liên quan thì không liên quan vậy," Duncan lắc đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đây, cô muốn điều tra điều gì?"

Shirley mím môi, cô ta dường như không muốn trả lời câu hỏi này lắm, tuy nhiên, những tín hiệu lo lắng không ngừng giải phóng ra từ con chó săn bên cạnh lại khiến cô ta hiểu rằng người đàn ông trung niên trông bình thường không có gì lạ trước mắt này có lẽ cực kỳ nguy hiểm, bản thân tốt nhất nên phối hợp với đối phương.

"Ta..."

Shirley mở miệng nói, thế nhưng ngay khi lên tiếng, một tiếng nổ lớn đột nhiên nổ tung trong phòng ngầm dưới đất, một quả cầu lửa nóng bỏng đột nhiên bay tới từ bên cạnh!

Bình Luận (0)
Comment