Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 28

Nhà họ Mục và họ Ngôn đã quen thân nhiều đời, nhà Mục làm chính trị, nhà Ngôn hành y, Mục Huyền Chi với Ngôn Tương An là bạn thân lâu năm, sau ấy hai người lần lượt lập gia đình, dứt khoát chọn thành hàng xóm với nhau luôn. Thậm chí cả khu mộ hai nhà mua cũng nằm sát cạnh nhau.

Mục Tinh Dã với Ngôn Hòa kéo dài tiếp nối tình cảm của hai nhà Mục – Ngôn, gắn bó như hình với bóng từ nhỏ. Thậm chí lên mẫu giáo xong Mục Tinh Dã hiếm khi về nhà mình ngủ mà đóng đô bên nhà họ Ngôn suốt, trở thành cái đuôi của Ngôn Hòa. Cũng do Mục Huyền Chi bận đi làm, không trông được cậu nên nhà họ Ngôn chăm nom Mục Tinh Dã đặc biệt chu đáo, gần như đã xem cậu là đứa con thứ hai của Ngôn Tương An.

Điều duy nhất vượt tầm dự đoán của hai nhà là Mục Tinh Dã và Ngôn Hòa đã chuyển từ bạn nối khố sang thành người yêu.

May là người lớn hai bên đều tương đối cởi mở, Ngôn Tương An Mục Huyền Chi bàn bạc nhất trí, nếu hai đứa thích nhau thì đến với nhau, không vấn đề gì hết.

Vốn dĩ đây phải là câu chuyện vô cùng viên mãn hạnh phúc, song biến cố đã xảy đến vào năm Ngôn Hòa 21 tuổi. Khi ấy Ngôn Hòa đang học năm 4 đại học, Mục Tinh Dã thì học năm 2 cùng trường anh.

Hồi ấy, Mục Huyền Chi đã nắm giữ chức cao nhiều năm, là đối tượng thế lực nhiều bên đang lôi kéo trên chính trường, cũng là quan to mà các doanh nhân tranh giành mời chào. Nhưng sai một li đi một dặm, Mục Huyền Chi xích mích với đối thủ chính trị nên trở thành mục tiêu đào bới, đào ra ông ta dính vào chuyện lạm quyền lấp l.iếm một vụ án mạng liên quan tới phương án quy hoạch xây dựng đảm bảo vệ sinh công cộng của thành phố từ xưa, thế là Mục Huyền Chi bị cơ quan chấp pháp bí mật dẫn đi từ một biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại ô để phục vụ điều tra.

Mục Tinh Dã chưa từng va vấp trui rèn ngoài đời hoàn toàn không hiểu gì hết, nhoáng cái đã hoảng loạn cả lên, phản xạ trước nhất khi gặp vấn đề của cậu mãi mãi là tìm đến Ngôn Hòa.

Mãi đến khi nghe tin từ bạn cùng cơ quan của bố kể lại, cậu mới hiểu ra lý do tại sao bỗng dưng Ngôn Hòa không chịu gặp cậu nữa, tất cả mọi người họ Ngôn thường ngày chiều chuộng cậu như con cháu nhà mình cũng tránh né thật xa.

—— Lúc bị dẫn giải khỏi biệt thự, người đang nghỉ dưỡng cùng Mục Huyền Chi là Tô Hân.

Chính là Tô Hân đã bảo với người nhà rằng mình đi tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật ở nước M, là người vợ Ngôn Tương An nâng niu trong tay, cũng là người mẹ Ngôn Hòa luôn kính yêu.

Nấp đằng sau vẻ bề ngoài đạo mạo nghiêm nghị của Mục Huyền Chi là lòng dạ tính toán điêu luyện không từ thủ đoạn. Vì quá tin tưởng ông ta nên suốt bao lâu nay Ngôn Tương An chưa hề phát hiện, mãi tới lúc vợ bị dẫn đi cùng, chú mới biết bạn thân và vợ mình đã lang chạ với nhau tận 6 năm trời.

Lúc này, mối quan hệ vô đạo đức của hai người bị vạch trần ra ánh sáng.

Danh tiếng của nhà họ Ngôn lẫn Mục Huyền Chi đều quá vang dội, vụ bê bối như một cơn lốc càn quét toàn bộ hai giới chính trị lẫn kinh doanh ở Thủ phủ, khiến dư luận nhốn nháo xôn xao.

Hồi ấy nhà họ Ngôn phải bỏ ra một khoản tiền khổng lồ mới vùi được vụ này lắng xuống bớt.

Sau ấy Ngôn Tương An ly hôn với vợ, nảy lòng chán chường trước cú sốc phản bội kép từ cả bạn thân lẫn người yêu bèn chọn tham gia đội ngũ y tế viện trợ châu Phi, bỏ Thủ phủ đi mất. Bản thân Tô Hân không có vấn đề gì, do trùng hợp lúc ấy đang ở cạnh Mục Huyền Chi nên mới bị dẫn theo, kiểm tra đơn giản xong nhanh chóng được thả về. Song Tô Hân không còn mặt mũi nào đối diện với nhà họ Ngôn lẫn con trai Ngôn Hòa, chọn ra đi tay trắng quay về nước M.

Chỉ vỏn vẹn 2 tháng ngắn ngủi mà hai nhà Ngôn – Mục đảo lộn chớp nhoáng, Ngôn Hòa không còn gia đình, Mục Tinh Dã không còn bố nữa.

Đồng thời cả hai cũng mất nhau, mất đi người yêu sâu đậm.

Mục Huyền Chi bị đưa đi cách ly để điều tra, thời gian gần nửa năm, do phạm vi liên đới quá rộng nên vụ án cứ kéo dài mãi chưa xong. Mục Tinh Dã bôn ba khắp các bên, tìm đến họ hàng bạn bè của bố xin giúp đỡ nhưng gần như tất cả mọi người đều lịch sự từ chối cậu.

Một sinh viên năm 2 mới 19 tuổi như cậu thì làm gì được đâu, được nuôi nấng yêu chiều suốt bao lâu nay, chiếc ô che chắn khổng lồ là bố ngã đổ ra cái cũng đồng nghĩa mất hết tất thảy. Đối với cậu, ngoài bố ra thì cũng chỉ còn người nhà họ Ngôn là gần gũi nhất. Trong lòng cậu Ngôn Tương An và Tô Hân chỉ xếp sau bố mình, cô chú thương yêu cậu từ bé đến lớn, Ngôn Hòa thì đâu chỉ là anh trai, là bạn, mà còn là người cậu yêu bằng toàn bộ trái tim.

Nhưng do vụ ngoại tình của bố, nhà họ Ngôn tránh cậu như tránh tà.

Người từng trân trọng cậu tựa báu vật giờ cũng vứt bỏ cậu hệt tấm giẻ rách.

Sau khi bố gặp biến cố, bài học đầu tiên dành cho Mục Tinh Dã chính là dựa vào bản thân.

Mẹ Mục Tinh Dã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, Mục Huyền Chi ở góa đến nay, lo nhỡ khuất mắt trông coi con cái lại thiệt thòi. Riêng về việc này thì phải công nhận là Mục Huyền Chi lựa chọn tốt hơn phần lớn các ông bố mất vợ. Quan điểm của ông ta là thà giao con cho bảo mẫu chăm, dù có thể trông nom chưa chu đáo lắm nhưng cũng đỡ hơn dạng mẹ kế hai mặt khó lường.

Đương nhiên Mục Huyền Chi chẳng thiếu phụ nữ. Vẻ ngoài vóc dáng ông ta đều hoàn hảo, địa vị chức tước cao ngất bấy lâu, lại còn thông minh rộng lượng, cuốn hút đủ mọi phụ nữ ở các thể loại dịp hội hè nối nhau tiếp cận. Còn nguyên do vì sao Tô Hân và Mục Huyền Chi lại đến với nhau thì Mục Tinh Dã không muốn đào sâu thêm, người nhà họ Ngôn cũng quá bẽ bàng để mở miệng.

Những diễn biến về sau chỉ là đồn đại cũ rích trong mắt đám đông đón xem, nhưng đối với người trong cuộc thì lại không khác gì đao kiếm chém phập vào người cực kì chân thực.

Trong thời gian rất ngắn mà nhà họ Mục lần lượt bị niêm phong điều tra, đóng băng tài sản, Mục Huyền Chi trở thành tội phạm ai nấy hô hào lên án. Mục Tinh Dã chẳng còn chỗ ở, phải chuyển vào kí túc xá ở trường.

Cậu lặn lội mọi nơi, chịu đủ cảnh hắt hủi, đã đi ra ngoài nhở vả người khác thì chẳng còn là thiếu gia nhỏ được nâng niu che chở nữa, kẻ bỏ đá xuống giếng thì dồn dập kéo đến, không kịp trở tay. Cậu cắn răng, vụng về học theo những luật bất thành văn khi xin xỏ năn nỉ người ta, bưng trà mời rượu, tặng quà nịnh nọt, trầy trật trắc trở tiến về phía trước.

Cậu đã đủ tuổi trưởng thành, có khoản quỹ giáo dục mẹ để lại cho cậu mà tòa án không động vào, cậu bèn đi rút hết ra. Cậu gửi toàn bộ số tiền cho một cấp dưới cũ của bố, đối phương cam kết sẽ tranh thủ khoản này đi biếu xén cấp trên, xoay sở chạy án giảm nhẹ tội cho Mục Huyền Chi.

Rồi cậu nhanh chóng phát hiện ra mình bị lừa, cái gọi là cấp dưới cũ cũng cắp tiền bỏ trốn mất.

Mọi lối đi đều đã biến thành đường cùng.

Mục Tinh Dã đứng trước cánh cửa nhà đen kịt, ôm đầu gối ngồi thụp xuống – cánh cửa đã bị dán giấy, xung quanh dựng lưới thép, trở thành một đống hoang tàn im lìm lâu lắm.

Trời đã sang thu, gió lạnh căm, cậu vẫn còn đang mặc quần áo mùa hè.

Cậu không có mặt mũi nào tìm đến Ngôn Hòa, đã hơn 2 tháng cậu và Ngôn Hòa chưa gặp mặt. Lần gần nhất là lúc ở trưởng, Ngôn Hòa đi từ phòng giáo vụ ra đúng lúc cậu đến xin nghỉ phép, hai người đi lướt ngang qua nhau.

Hồi ấy cậu chưa biết, thực ra Ngôn Hòa đến làm thủ tục để chuẩn bị xuất ngoại.

Cậu đứng ở hành lang trông theo Ngôn Hòa đi xa dần, bỗng dưng tất thảy uất ức tủi thân ùn ùn ập tới xông thẳng lên đầu cậu, làm cậu mê muội. Cậu lao ra ngoài chộp lấy tay áo Ngôn Hòa, tiếng kêu khóc méo mó bật ra khỏi lồng ng.ực.

Cậu gọi tên Ngôn Hòa giống như ngày xưa, cậu ấp úng cất tiếng nói, giọng vừa run rẩy vừa dè dặt e ngại.

Ngôn Hòa chỉ liếc cậu một cái như thể chẳng kiên nhẫn gì mà nghe cậu giải thích, anh giật tay áo khỏi tay Mục Tinh Dã rồi xoay người bỏ đi, không nói một lời.

Đúng vào lúc cùng đường tuyệt vọng thì Vạn Khoảnh tìm đến, đưa ra bản "Giấy bán thân" mời cậu kí. Mục Tinh Dã biết cái hợp đồng ấy có nghĩa là gì, nhưng khi đó nếu không nộp được khoản tiền này thì tội của bố cậu sẽ còn tăng thêm khoản nữa, cậu đành phải thỏa hiệp.

Cuối thu ở Thủ phủ không lạnh, nhưng mưa nhiều. Buổi tối trước hôm cậu kí hợp đồng trời đổ cơn mưa to.

Mục Tinh Dã cầm chiếc ô đen đi giữa màn đêm mưa ào ào như trút nước mãi lâu, cậu không biết mình muốn đi đâu, không biết mình còn có thể tìm ai, chỉ biết bước đi không ngừng nghỉ, lang thang suốt như thế.

Chẳng biết quanh quẩn kiểu gì lại đã bước đến cổng căn biệt thự sáng rực đèn đóm. Cậu trông cánh cửa lớn hồi xưa ngày nào mình cũng đi qua, có nằm mơ cậu cũng mong được quay về thuở trước, chạy vào căn phòng ấm áp, nhảy lên lưng Ngôn Hòa, nghe Ngôn Hòa cười mắng cậu là "Con khỉ con"; chú An đang ngồi đọc tài liệu y khoa, thi thoảng sẽ hỏi cậu mấy câu bài vở học hành; cô Tô thì bảo nhà bếp làm bánh trái mới cho cậu, sau đó dặn cậu ăn từ từ thôi, đừng nốc vội nốc vàng như trẻ con thế...

Nhưng giờ đây cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không muốn bỏ về, mà cũng chẳng dám vào trong.

Hồi ấy nghe Lâm Bích nói cậu mới biết Ngôn Hòa đã sắp đi, thủ tục xong xuôi hết cả rồi.

Cậu và Ngôn Hòa chưa hề nói câu chia tay, song rời xa nhau lại đã là kết cục tất yếu.

——

Hôm sau, lúc Ngôn Hòa thức dậy thì đã gần trưa. Sự kiệt sức suốt đợt vừa rồi khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, ngay cả đồng hồ sinh học chuẩn xác cũng không gọi được anh dậy.

Đánh răng rửa mặt xong anh ra khỏi phòng, quả nhiên, Mục Tinh Dã vẫn đang ngồi ở phòng khách đúng như dự đoán.

Trông thấy Ngôn Hòa là Mục Tinh Dã đứng bật dậy, đáy mắt cậu đầy tơ máu đỏ li ti, không biết có phải đã thức trắng cả đêm, giọng nói chuyện cũng khàn khàn, chẳng biết có phải tại mới khóc hay sao.

"Anh Ngôn... em đi thăm chú An được không ạ?"

Ngôn Hòa nhìn người đang luống cuống bất an trước mặt, thấy như có sợi dây nào rất mảnh chợt thít chặt trái tim mình, cơn đau tê rần nhanh chóng lan từ lồng ng.ực xuống đến lòng bàn tay. Anh siết chặt nắm tay lại, cố xua bớt cảm giác khó chịu.

Im lìm mãi lâu, đến tận khi nén được chỗ râm ran ấy xuống, Ngôn Hòa mới mở miệng: "Mục Tinh Dã, tôi không biết lần này ba tôi có tự sát không, nếu đúng thế thật thì ba tôi sẽ không muốn nhìn thấy cậu đâu."

Mục Tinh Dã bị đóng đinh tại chỗ.

Thang máy hạ xuống rất nhanh, cảm giác hẫng hụt truyền từ lòng bàn chân lên, Ngôn Hòa nhìn đăm đăm vào con số nhấp nháy màu đỏ, tự dưng buồn nôn kinh khủng khiếp.

Gương mặt không còn sức sống của Ngôn Tương An lẫn gương mặt gầy gò trắng bệch của Mục Tinh Dã lần lượt đan xen hiện lên trước mắt rồi hòa vào nhau, biến thành một gương mặt mới. Hình như Ngôn Hòa không hề quen biết, nhưng đôi mắt ở những gương mặt ấy đều giống nhau, đều là đôi mắt bị nỗi đau đánh gục, sụp đổ.

Đôi mắt bi thương không chịu rơi lệ.

Cảm giác khó chịu lại trào dâng nữa rồi. Ngôn Hòa bước mấy bước xong lại dừng, xe đang đỗ ngay gần đó mà sao anh cảm giác đi một cm thôi cũng khó nhọc thế.

Tiếng bước chân vội vã chợt theo đằng sau, có người nhỏ giọng gọi anh "Anh Ngôn".

Anh ngoái đầu, Mục Tinh Dã đứng cách đó không xa, dường như đã phải gom góp dũng khí thật lâu mới dám hỏi: "Anh bảo là, hôm sinh nhật có việc muốn nói với em."

Cậu bướng bỉnh nhìn Ngôn Hòa chăm chăm, hi vọng Ngôn Hòa cho cậu một câu trả lời.

Nhưng Ngôn Hòa không thể cho cậu đáp án ấy.

"Mình thử bắt đầu lại lần nữa đi!"

Sau khi hai người dọn sang sống cùng nhau, sau buổi tối hoang đường ấy, câu nói này đã luẩn quẩn quanh môi Ngôn Hòa rất rất nhiều lần, có những khoảnh khắc nó đã suýt buột miệng bật thốt ra.

Nhưng giờ đây, trước ánh mắt mong mỏi của Mục Tinh Dã anh chỉ nói được ba chữ:

Không có gì.

Bình Luận (0)
Comment