Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 29

Xe lao ra khỏi hầm, nhanh chóng phóng lên đường cao tốc, khoảng tầm 1 tiếng sau thì đỗ lại ở một sườn núi hoang vu vắng bóng người.

Ngôn Hòa xuống xe, từ từ leo lên đ.ỉnh núi.

Đây là một ngọn núi bỏ hoang, hiếm thấy dấu người, năm xưa anh và Mục Tinh Dã tình cờ phát hiện ra lúc đi chơi thể thao ngoài trời với nhau. Hai người không hay đến đây cùng nhau lắm.

Đa số các lần chỉ có Ngôn Hòa ghé một mình.

Khi phát hiện mẹ ngoại tình với Mục Huyền Chi, khi phát hiện ra ba tự sát, khi phát hiện Vạn Khoảnh ôm Mục Tinh Dã trong lòng, khi phát hiện Mục Tinh Dã vẫn luôn giấu giếm anh suốt bao lâu nay.

——

Cái giới này quá lắm lợi ích h.am m.uốn mê hoặc lòng người, cũng không hiếm những cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Ngôn Tương An thật lòng yêu Tô Hân.

Ngôn Hòa rất gần gũi thân thiết với ba, anh cũng luôn có cảm giác tin cậy an toàn trước tình yêu của ba mẹ, nhưng khi tận mắt chứng kiến ba suy sụp thoi thóp rồi thử tự sát theo cách cực kì kín đáo, thì toàn bộ nhận thức quan niệm của anh về gia đình về tình yêu được bồi đắp trên nền tảng là ba mẹ mình đã tan nát triệt để.

Một hôm anh tan học ở trường về, ba uống say, người mọi khi rất lịch thiệp khéo léo ôm lấy anh khóc rống: "Sao họ lại làm vậy với ba?"

Ấy là lần đầu tiên Ngôn Tương An khóc trước mặt anh, hình tượng lớn lao vĩ đại vỡ vụn thành tro trước mặt con trai, người cha bị phản bội chồng chất òa khóc như một đứa trẻ.

Anh phát hiện ra ba tự sát lần đầu vào một buổi chiều. Hôm ấy anh ngủ giấc trưa rất dài, đang dở chừng thì choàng tỉnh bởi ác mộng, bỗng dưng tim đập dồn vô cớ. Có lẽ nhờ linh cảm đặc biệt của cha với con, khi húc đổ cửa nhà tắm khóa chặt trong phòng ngủ của ba, nhìn thấy máu lẫn nước ngập bồn, cơ thể anh hóa đá tại chỗ. Ba đáng ra phải đang đi làm ở bệnh viện nằm giữa bể máu, gần như không còn thở nữa.

Thậm chí về sau Ngôn Hòa còn không nhớ rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, chỉ nhớ trước mắt ngập màu đỏ của máu, khiến viền mắt người ta nứt lìa, thân mình như vừa bị sét giáng.

Khâu cấp cứu cũng rất gian nan.

Xét cho cùng một bác sĩ mà muốn tự sát thì dễ hơn người thường nhiều. Hơn nữa Ngôn Tương An đã bất chấp hết thảy, danh tiếng, mặt mũi, con trai, chú chỉ mong được chết, kết thúc nỗi khổ đau đằng đẵng, vậy nên chú ra tay rất dứt khoát. Bác sĩ tham gia cấp cứu bảo giả dụ để muộn hơn tầm 5 phút thôi, là đã không cứu được nữa rồi.

Lần tự sát thứ 2 thì ở trong bệnh viện, Ngôn Tương An khóa cửa phòng thí nghiệm, đốt kali xyanua tạo khói độc. Trùng hợp thế nào hôm ấy Ngôn Hòa đến bệnh viện đón chú tan làm, chờ lúc phá cửa với đồng nghiệp ở viện để xông vào thì Ngôn Tương An đã hôn mê.

Song lần này không chịu nhận là tự sát, chỉ bảo là bất cẩn đốt nhầm loại dễ bay hơi mà tập trung thí nghiệm quá nên không để ý, mới trúng độc thôi.

Chỉ sau một đêm mà Ngôn Niên như đã già đi 10 tuổi, so với việc con trai khỏe mạnh vui vẻ thì những vinh quang gia tộc, thanh danh hôn nhân, sự nghiệp ngàn thu đều chẳng đáng một xu một cắc nào. Sau cùng ông cụ ra quyết định, chấp thuận mong muốn đi viện trợ châu Phi của Ngôn Tương An, hi vọng con trai đang chìm ngập trong khổ đau có thể tự tìm ra cho mình một con đường sống.

Ngôn Tương An bỏ chạy khỏi chốn tang thương.

Vứt lại mọi thứ ở đây cho Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa biết hết những gì Mục Tinh Dã gặp phải.

Anh trơ mắt nhìn theo người từng được anh nâng niu trong tay từ bé giờ mày mò quan hệ tứ phía, bị ngáng trở khắp nơi, loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Có mấy lần Ngôn Hòa lén bám theo sau Mục Tinh Dã, trông cậu bị người ta đùn đẩy, bị người ta cười nhạo, bị người ta ngọt nhạt cho qua, trông thấy cả cảnh cậu trốn vào góc tường âm thầm nức nở.

Đợt đến trường làm thủ tục chuẩn bị xuất ngoại, Ngôn Hòa gặp Mục Tinh Dã một lần. Cậu hoảng hốt mà cũng xốc nổi chạy theo đằng sau, kéo lấy ống tay áo Ngôn Hòa, miệng cuống quít hớt hải giải thích.

"Anh Ngôn, em không cố ý giấu anh đâu, em chỉ... em sợ quá, em không biết phải làm sao nữa."

"Anh Ngôn, em xin lỗi... anh đừng giận em nữa được không..."

Ngôn Hòa không muốn nghe, hất tay cậu ra rồi bỏ đi không buồn ngoảnh lại. Bây giờ giải thích thì để làm gì nữa, đã vô tích sự từ lâu rồi.

Từ bé đến lớn Mục Tinh Dã chưa bao giờ nói dối Ngôn Hòa. Chỉ trừ một lần.

Sau khi Mục Huyền Chi và Tô Hân bị giải đi cùng nhau, Ngôn Hòa từng đến gặp Mục Tinh Dã. Anh cũng hoang mang trước hàng loạt tin đồn bên ngoài, anh cũng nôn nóng muốn chứng thực xem rốt cuộc mẹ mình và chú Mục mà anh luôn kính trọng có mối quan hệ gì với nhau, liệu có phải có hiểu lầm gì trong đó không.

"Bố em..." Mục Tinh Dã đứng trên cầu thang hệt một con chim non hốt hoảng lạc mất phương hướng, trông thấy Ngôn Hòa là cậu cắm đầu cắm cổ giải thích, "Bố cũng không muốn vậy đâu... Bố em vẫn luôn áy náy lắm, anh Ngôn, anh tha thứ cho bố em..."

Lần đầu tiên nước mắt của Mục Tinh Dã mất hiệu lực trước mặt Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa nhanh chóng nắm được sơ hở từ lời lẽ của Mục Tinh Dã, hiểu ra ngay, mọi phỏng đoán nghi hoặc đều đã có kết quả, anh chỉ không ngờ là hóa ra Mục Tinh Dã biết trước từ lâu.

"Em biết à?" Ngôn Hòa cố kìm lửa giận hỏi, "Biết từ lúc nào?!"

"Em..." Mục Tinh Dã nhận ra mình lỡ lời nhưng đã quá muộn để sửa sai, cũng không thể sửa sai nổi nữa, "Cái lần đi khách sạn suối nước nóng..."

Giọng cậu lí nhí bé tẹo, nhưng Ngôn Hòa vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Khách sạn suối nước nóng, đúng rồi, hai nhà từng cùng ghé một khách sạn suối nước nóng ở gần đây. Hiếm lắm phụ huynh hai bên mới khớp được thời gian rảnh, rồi hai thằng bé lớn nữa. Nhưng vừa đến nơi chưa được bao lâu thì phía bệnh viện có việc gấp, Ngôn Tương An phải về trước.

Rất nhiều chi tiết khi ấy đã bỏ lỡ dần dà nổi lên, hé lộ, đồng loạt chỉ hướng đến một sự thật tàn nhẫn.

Ngôn Hòa với Mục Tinh Dã chơi game trong phòng đến tối muộn, gần nửa đêm định đi ra ngâm suối nước nóng. Tầm đó khu vực ao nước nóng đã vắng tanh rồi, Mục Tinh Dã đi ra trước, xong lại đòi ăn kem, Ngôn Hòa mới vòng ra quầy trước khách sạn mua. Sau ấy, lúc Ngôn Hòa xách túi kem quay về tìm Mục Tinh Dã thì lại thấy cậu hốt hoảng luống cuống chạy vọt từ một chỗ suối nước nóng ngoài trời vào, ngăn Ngôn Hòa lại kêu là mình không muốn tắm nữa, muốn về ngủ, rồi cứ thế kéo Ngôn Hòa đi mất luôn.

Suốt cả ngày hôm sau Mục Tinh Dã đều rất lạ lùng, người ngợm cứ đờ đẫn ủ rũ như gặp cú sốc gì, tinh thần hoang mang, rủ ra ngoài chơi cũng chẳng hào hứng mấy. Chuyến đi kết thúc rất sớm.

Mục Tinh Dã bảo là thấy người hơi khó chịu, hồi đó Ngôn Hòa không hề nghĩ nhiều, cũng không nhận ra có gì khác thường,

"Em bảo không tắm nước nóng nữa, muốn đi ngủ, là do bắt gặp có người trong ao nước nóng." Ngôn Hòa nói bằng câu khẳng định, "Người trong đấy chính là bố em và mẹ anh."

Mặt Mục Tinh Dã trắng bệch ra, đúng, cậu vừa bước vào thì phát hiện hai người đang ôm hôn giữa suối nước nóng, đại khái chắc tưởng tầm giờ này sẽ không ai ghé đây nữa nên chẳng buồn dè chừng kiêng kị.

"Sao không nói cho anh?!"

"...Em sợ quá. Bố đồng ý với em là bố sẽ lập tức nói chuyện với cô Tô, hai người sẽ quay trở lại quan hệ bạn bè bình thường, sẽ không làm chú An tổn thương. Em tưởng... em tưởng việc này sẽ qua nhanh thôi, mọi người vẫn có thể như ngày xưa, chưa có gì xảy ra cả, chưa có gì thay đổi cả..."

Từ lần đi chơi suối nước nóng ấy cho đến khi Mục Huyền Chi và Tô Hân ngoại tình bị phát hiện, đã tận 3 năm trôi qua.

Mục Tinh Dã biết chuyện hai người này từ tận 3 năm trước, có điều cậu không nói cho bất kì ai, bao gồm cả Ngôn Hòa.

Suốt 3 năm ấy, Mục Huyền Chi không những không "quay lại quan hệ bạn bè bình thường" với Tô Hân mà còn buông thả trắng trợn hơn, lợi dụng sự tin tưởng vô điều kiện của Ngô Tương An dành cho mình để vụng trộm với vợ bạn thân ngay dưới mắt đối phương.

3 năm nay, vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để Mục Tinh Dã kể cho Ngôn Hòa, nhưng cậu đều chọn im lặng tuyệt đối.

Mãi cho đến khi sự thật bại lộ, mãi cho đến khi Ngôn Tương An đau khổ tự sát.

Ngôn Hòa không thể nào tha thứ cho Mục Tinh Dã, nhưng cũng vẫn không thể nhẫn tâm chứng kiến cậu chịu khổ.

Vậy nên trước khi rời Thủ phủ, anh để lại cho Mục Tinh Dã một khoản tiền.

Hôm trời đổ mưa to ấy Mục Tinh Dã ngồi xổm trước cửa nhà anh òa khóc, anh có biết, anh nhìn thấy rõ qua camera, quản gia cũng đã sang báo với anh từ sớm. Lúc ấy thủ tục của Ngôn Hòa đã xong xuôi hết, chỉ còn lại đúng một việc chưa thực hiện.

Hôm sau Ngôn Hòa tìm thấy Mục Tinh Dã ở một lối khuất trong trường, song lại thấy cậu xuống khỏi xe Vạn Khoảnh, cúi đầu che mất biểu cảm. Cậu định đi, nhưng ngay sau đó bị Vạn Khoảnh cũng ra theo kéo lấy tay ôm chầm vào lòng.

Mục Tinh Dã có vẻ rất nghe lời, kệ cho Vạn Khoảnh kề sát bên tai cậu thấp giọng nói gì đó. Gió thổi thốc lọn tóc mềm rủ của cậu, để lộ phần trán sáng bóng cùng đôi mắt nhắm chặt, hai người ôm nhau thật chặt, hệt người yêu đang thầm thì tình tứ.

Không ai nghe thấy câu Vạn Khoảnh nói: Mày mà dám động đậy thử xem, có tin tao lôi mày vào xe làm luôn ở đây không!

Tấm thẻ ngân hàng ghì trong lòng bàn tay Ngôn Hòa gần như sắp bị bẻ gãy đến nơi, anh chứng kiến Vạn Khoảnh liếc sang từ đằng xa, nở nụ cười đầy mỉa mai, một tay còn đè siết Mục Tinh Dã dúi vào lòng mình.

Tin Mục Tinh Dã kí hợp đồng với Vạn Khoảnh nhoáng cái đã lan truyền khắp trong giới, chắc hẳn có người cố tình thả ra, song khi ấy Ngôn Hòa đã chẳng buồn tìm tòi thêm nữa rồi.

Anh luôn luôn biết rõ Vạn Khoảnh mang rắp tâm kín đáo trước Mục Tinh Dã, anh tin là Mục Tinh Dã cũng có biết. Dù vậy Mục Tinh Dã vẫn chấp nhận "bán" mình cho Vạn Khoảnh, vậy thực sự anh không còn gì để nói nữa. Khoản tiền vốn định để lại cho người ta chắc người ta cũng chẳng cần đến đâu.

Ngôn Hòa đang bị bao bọc giữa các loại tâm trạng tiêu cực nào thất vọng, phẫn nộ, phản bội gặp Mục Tinh Dã lần cuối ở sân bay.

Không biết Mục Tinh Dã lấy được thông tin ở đâu báo Ngôn Hòa sẽ bay chuyến ngày hôm nay, người cậu nhễ nhại mồ hôi vì chạy, nhịp thở rối loạn, thậm chí dọc đường còn bị ngã, quần áo mặt mũi đều lấm lem vết bẩn.

Cậu cất tiếng mà vẫn thở hồng hộc, vai hơi khum, phần xương bả vai lồi lên tựa như cánh bướm lẻ loi, chới với tuyệt vọng giữa bão bùng.

"Anh Ngôn, anh đừng đi được không..."

Mục Tinh Dã đứng trước mặt Ngôn Hòa, không dám đến gần quá mà cũng chẳng chịu cách xa quá. Mái tóc cậu ướt nhẹp, cậu rưng rưng sắp khóc, chẳng khác gì con cún con lạc nhà đang van xin chút bố thí thương hại ít ỏi từ Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa đã đáp lời thế nào nhỉ?

Mục Tinh Dã, tất cả do tự cậu chuốc lấy. Anh nói.

——

Ngồi trên đỉnh núi suốt một buổi sáng, gió rét căm căm thổi vào khuôn mặt Ngôn Hòa khô ráp. Gió tháng 5 luồn ra từ khe núi khác hẳn với cái nóng ấm ở thành phố, vỗ vào mặt làm mắt cay xè.

Từ lần cuối hai người vui vẻ tươi cười trò chuyện với nhau – buổi tối trước hôm sinh nhật, Mục Tinh Dã háo hức đòi Ngôn Hòa tặng quà – tới giờ đã 1 tháng trôi qua, dường như mối quan hệ của họ đã lại quay trở về điểm xuất phát mất rồi.

Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Quá khứ đến đây là gần hết rồi, Ngôn Hòa đang vác đại đao 10m chạy tới nè.

Bình Luận (0)
Comment