Tiểu Mạt bưng tiếp bát canh đã làm nóng ra, đây cũng vẫn là món Ngôn Tương An nhờ tài xế mang vào. Từ lần đó trở đi, hàng ngày nhà họ Ngôn đều sẽ đưa các thể loại đồ ăn uống đến bệnh viện.
Điện thoại kêu vang, cái tay đang cầm thìa của Mục Tinh Dã khựng lại, Tiểu Mạt vội chạy lại nghe.
"...Vâng, không sao, anh ấy vẫn ổn ạ... Vâng, được rồi ạ."
Bên kia hỏi gì đó, Tiểu Mạt cứ gật đầu liên tục, cuối cùng chào tạm biệt rồi gác máy.
Mục Tinh Dã cúi đầu húp canh từ từ nhỏ nhẹ, Tiểu Mạt xoay người lại, cười hì hì báo cáo nội dung cuộc gọi cho cậu nghe: "Sếp Ngôn bảo là chiều có mấy việc nên kéo dài hơn dự kiến, sắp sửa về đến nơi rồi, dặn em trông cho anh ăn uống đàng hoàng."
Canh rất thơm ngon song Mục Tinh Dã chẳng nuốt trôi nữa. Cả ngày hôm nay cậu cứ uể oải, lòng dạ lại canh cánh băn khoăn, Tiểu Mạt thấy cậu không có khẩu vị thật nên cũng tránh khuyên can thêm.
Hỏi cậu theo lệ là có muốn ra ngoài đi dạo một lát không, cậu vẫn lắc đầu như mọi ngày.
Cậu đã ở lại phòng bệnh 1 tháng, chưa ra ngoài lần nào, mới đầu Tiểu Mạt tưởng là do vết thương ở chân cậu còn đau, về sau vết thương gần khỏi mà cũng không hề thấy cậu có ý định ra khỏi cửa.
Di chuyển từ giường sang đến sofa bên cửa sổ bằng tốc độ rùa bò, ngẩn ngơ thơ thẩn suốt cả sáng hoặc cả chiều, đây chính là khối lượng vận động lớn nhất trong ngày của Mục Tinh Dã.
Xuống đến chân núi người Ngôn Hòa nhễ nhại mồ hôi, anh vào phòng tắm qua một lượt trước rồi mới sang phòng bệnh của Mục Tinh Dã.
"Công ty có việc khẩn nên chiều anh sang thẳng đấy luôn, may là xử lý xong xuôi rồi, tối được ăn chung với em." Ngôn Hòa mỉm cười bước vào, giọng nói rất nhẹ, người còn đang vương hơi nước, tay cầm một chiếc túi giấy, "Mua bánh đậu đỏ của Đường Ký cho em này, ăn mấy miếng được không?"
Mục Tinh Dã đang nằm dựa nửa người trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, trông thấy Ngôn Hòa bước vào cái là cậu bật dậy ngồi thẳng, tầm mắt đung đưa theo túi bánh đậu đỏ.
Trông Ngôn Hòa không có gì lạ, như thể hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Anh nhón lấy miếng bánh giơ ra bên môi Mục Tinh Dã, ra hiệu cho cậu há miệng.
Mục Tinh Dã há miệng cắn một miếng nhỏ, đậu đỏ mềm xốp, ngọt mà không ngấy, mùi vị vẫn hệt ngày xưa. Ngôn Hòa định đút nữa song Mục Tinh Dã hơi hơi nghiêng đầu tránh, duỗi lòng bàn tay ra lí nhí: "Để em tự ăn."
"Chỉ ăn tí ti thôi, còn cơm tối nữa mà." Ngôn Hòa đặt một miếng vào tay cho cậu, dõi theo cậu ăn từ tốn.
Chờ cậu ăn xong Ngôn Hòa lấy cho cậu ít nước uống, rồi mới thôi hẳn.
Biết cậu đang chờ tin suốt, bất an trong lòng nên Ngôn Hòa không cố tình úp mở, cũng không vờ như chẳng có gì nữa mà ngồi xuống đối diện cậu, nắm lấy tay cậu rất trịnh trọng.
Ngón tay Mục Tinh Dã cứng đờ, hơi thở cũng rụt rè kìm nén hẳn. Cậu nghe thấy âm thanh dịu dàng của Ngôn Hòa vang lên: "Xử 4 năm tù."
Trái tim Mục Tinh Dã dịu lại.
Cả hai cùng lặng thinh mãi một hồi lâu, lòng bàn tay Ngôn Hòa ấm áp khô ráo, anh nắn bóp những ngón tay cứng thẳng cho Mục Tinh Dã từng tí một, từ thân ngón đến các khớp, rồi đến đầu ngón tay, xong hết ngón tay lại tiếp tục chà xát lòng bàn tay, cảm giác ngưa ngứa lần lượt truyền lên đại não, khiến hệ thần kinh toàn thân dần dà thả lỏng ra.
"A Dã, qua hết cả rồi." Ngôn Hòa nói.
Ngôn Hòa ở cạnh cậu suốt, tối sẽ kéo giường người nhà vào, nằm ngủ song song gần sát bên Mục Tinh Dã.
Quá nửa đêm, Ngôn Hòa choàng tỉnh bởi tiếng gọi, chắc do chuyện ban sáng vẫn gây ảnh hưởng đến cậu nên Mục Tinh Dã mắc kẹt trong ác mộng, Ngôn Hòa ôm lấy cậu, vỗ lưng cho cậu đều đặn không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại thủ thỉ với cậu "Anh ở đây".
Mục Tinh Dã nửa tỉnh nửa mơ bấu vào cổ áo Ngôn Hòa, nhìn anh với gương mặt đẫm nước mắt, hỏi anh: "Sao anh không đến tìm em?"
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt cậu trắng nhợt trong mờ, con ngươi thì đen bóng tròn trịa, mỗi câu hỏi cậu bật lên đều ngấm sũng nước mắt cùng đau đớn, không còn thấu đáo xa cách như lúc tỉnh táo nữa.
Ngôn Hòa biết, cậu giải phóng tâm trạng ra ngoài như giờ trái lại còn tốt hơn cứ bao bọc giấu giếm sau hàng lớp ngụy trang tỉnh bơ vờ vịt chồng chất, khổ đau nhất thời là không thể tránh khỏi, gắng chịu đựng cho qua mới có thể khá lên triệt để.
Nhưng đau khổ nhất thời thì cũng vẫn là đau, thực sự Ngôn Hòa chỉ khao khát dâng hết tất cả mọi thứ mình có lên cho cậu, muốn lấy mạng mình cũng được, xin em làm ơn đừng khóc nữa.
Cứ thế lặp lại vô số lần, anh xin lỗi tất cả là lỗi của anh, anh không nên bỏ em lại suốt 5 năm, không nên mặc em sống lẻ loi đơn độc, không nên để em bị đưa đi mất ngay trước mắt anh mà còn chẳng hề hay biết.
Nửa đêm còn lại Ngôn Hòa gần như thức trắng trông Mục Tinh Dã, theo dõi chặt chẽ không dám lơ là một giây, đến khi trời sáng anh mới chợp mắt tạm được một lúc.
Mấy ngày sau, một bậc bề trên phía nhà họ Vạn chuyển lời mong gặp Mục Tinh Dã để xin lỗi trực tiếp, đồng thời tỏ ý có thể thương lượng thêm về vấn đề bồi thường.
Thái độ của người này rất chân thành, đây lại là nhân vật đức cao vọng trọng trong giới làm ăn, đối phương tìm đến Ngôn Niên đầu tiên, Ngôn Niên thoái thác bảo mình già rồi không quyết được thay đám trẻ, song có thể cố gắng trao đổi với Ngôn Hòa. Còn có được gặp Mục Tinh Dã không thì Ngôn Hòa mới là người quyết định.
Vụ việc tiêu cực vỡ lở khiến nhà họ Vạn trầy trật. Thực ra họ đã thử tìm cách liên lạc Mục Tinh Dã từ trước phiên tòa, định tranh thủ mượn khoản bồi thường để giải quyết vấn đề. Tiền đủ nhiều thì không gì là không thể, ấy cũng là nguyên tắc hành xử nhất quán của nhóm này. Nhưng còn chưa nhìn thấy mặt Mục Tinh Dã thì họ đã bị câu nói của Ngôn Hòa chặn đứng.
—— Nhà họ Ngôn không thiếu tiền, chỉ muốn Vạn Khoảnh xộ khám mà thôi.
Nhà họ Vạn từng chứng kiến phong cách điều độ lịch sự đồng thời miễn nhiễm mọi chiêu của Ngôn Hòa, bèn tạm gác chuyện này lại. Nhưng sau ấy vụ án khép lại rồi mới phát hiện ra sự việc vẫn chưa hề thôi. Nhà họ Vạn kinh doanh vật liệu xây dựng và bất động sản, gần đây liên tục bị ngáng trở chặn đường, phần lớn đến từ phía cơ quan chính quyền, thêm một phần nhỏ là đối tác rút lui sát giờ, điều tra tái hồi mò ra là do Ngôn Hòa giật dây.
Đời các cụ nhà Ngôn Hòa thuộc tầng lớp cao cấp trong giới chức nước M, muốn bí mật động chạm lẻ tẻ thì quá đơn giản, tuy chưa đến nỗi dồn nhà họ Vạn vào đường cùng nhưng một loạt vấn đề chỉnh đốn sửa đổi, tạm dừng sản xuất, các bên hợp tác bị điều tra cứ nối nhau ập đến cũng đủ khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Rất đông doanh nghiệp vốn đang hợp tác với nhà họ Vạn rồi cả các dự án công có nhà họ Vạn tham gia đều hoặc rút lui hoặc im lặng theo dõi. Cộng thêm với việc người phụ trách chính là Vạn Khoảnh vào tù, nghi vấn lẫn ý kiến dư luận rôm rả náo loạn, giờ đây nhà họ Vạn kẹt giữa trập trùng gian nan.
Dĩ nhiên nhiều việc không phải chỉ nói nhẹ tênh vài câu là xong, Ngôn Hòa cũng phải trả giá cho cách làm này. Hoặc nẫng tay trên đối tác của nhà họ Vạn bằng một khoản giao dịch cao hơn giá thị trường, hoặc đàm phán với cơ quan phụ trách bằng quyền sở hữu trí tuệ và thỏa thuận đánh cược rủi ro, một trong số điều kiện đưa ra chính là hất cẳng nhà họ Vạn.
Ngôn Niên nhức đầu nhọc lòng tìm cách bắt Ngôn Hòa dừng lại đúng lúc, nhưng đứa cháu này của ông cụ là dạng im ỉm hành sự, giấu nhẹm lời lỗ, chờ tới lúc người khác ngộ ra thì mọi việc anh làm đều đã xong xuôi, cũng chỉ vận dụng trong phạm vi quyền hạn và tài sản có thể phân phối hợp lý của bản thân, khiến Ngôn Niên đã chuyển giao chức vị từ xưa tức tối ném văng cây gậy chống mà vẫn phải bó tay.
Nhà họ Vạn chuyển lời gặp mặt, Ngôn Hòa đồng ý, anh đã đạt được mục đích, hành xử quyết liệt quá có khi lại thành tác dụng ngược.
Địa điểm gặp mặt là ở An Hòa. Ngôn Hòa bảo đến là được, thăm bệnh thì xin miễn, không có chuyện anh để Mục Tinh Dã gặp phải người nhà họ Vạn. Đằng nào mục đích cũng là giải quyết vấn đề chứ đâu phải thăm nom thật, nhà họ Vạn trả lời mọi việc đều theo Ngôn Hòa sắp xếp.
Hai bên trao đổi tầm khoảng 1 tiếng, Tiểu Mạt kể Mục Tinh Dã cũng mới biết – Tiểu Mạt giờ đã là fan cuồng trung thành của Mục Tinh Dã, rất hay phấn chấn hớn hở chia sẻ các thông tin vỉa hè và đề tài ngồi lê đôi mách với cậu, cập nhật đầy đủ ví dụ nào là hôm nay y tá nào cãi nhau với bạn trai, bệnh nhân nữ nào nghe ngóng hỏi thăm số điện thoại của sếp Ngôn, sếp Ngôn gặp những ai trong văn phòng – lần này cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm cô đã tung tăng vào phòng bảo sếp Ngôn đi họp với khách, khách đẹp trai ghê gớm luôn.
Mục Tinh Dã hầu như không nói mấy, chỉ tùy Tiểu Mạt kể. Tiểu Mạt nhanh nhạy phát hiện ra tuy cậu chỉ ngồi yên đó có vẻ lơ đãng thờ ơ, nhưng mỗi lần cô nhắc đến sếp Ngôn là Mục Tinh Dã lại đặc biệt tập trung.
Cô nhớ đến lời dặn của chuyên gia tâm lý, thế là còn kể lể hăng nữa.
Gần trưa, Mục Tinh Dã nhìn qua cửa sổ trông thấy Ngôn Hòa tiễn khách về, hai người đứng trước bậc thềm dưới tầng nói với nhau mấy câu, âm thanh văng vẳng không nghe được rõ, sau đó người kia bắt tay chào tạm biệt Ngôn Hòa.
Xe đỗ bên cạnh, tài xế mở cửa xe chờ, người kia đang chuẩn bị lên xe thì bất thình lình ngẩng đầu, tầm mắt lướt ngang ô cửa sổ phòng Mục Tinh Dã.
Huyệt thái dương của Mục Tinh Dã đập mạnh, cậu vội rụt người ra sau.
Ngôn Hòa bước vào cực kì nhanh. Trông thấy Ngôn Hòa là Tiểu Mạt vội nín thinh rời phòng.
Trông Ngôn Hòa có vẻ sốt sắng, anh cẩn thận quan sát Mục Tinh Dã một lượt rất tỉ mỉ, không hề che giấu, như thể để xác định là cậu không sao rồi mới mở miệng hỏi: "Em trông thấy rồi à?"
Lúc chú ý đến ánh nhìn của Vạn Trùng Vi, anh ngẩng lên thì thấy bóng dáng Mục Tinh Dã thoáng vụt qua cửa sổ trên tầng 2. Thế là anh chẳng lo được gì đến phép tắc đón tiễn xã giao nữa, chào vội một câu rồi chạy thẳng lên tầng.
Mục Tinh Dã vẫn đang ngồi cạnh cửa sổ, tư thế y nguyên, nghe vậy thì gật đầu.
"Em quen anh ta à?" Ngôn Hòa hỏi tiếp.
"Vâng..." Mục Tinh Dã lúng túng li.ếm môi, ánh mắt tránh né.
Người kia tên Vạn Trùng Vi, anh em họ với Vạn Khoảnh, là người nắm quyền doanh nghiệp nhà họ Vạn bên phía Bình Châu. Đợt cậu đi theo Vạn Khoảnh đến Bình Châu xong bị thương phải nằm viện chính Vạn Trùng Vi là người đứng ra tổ chức. Người này nắm quyền cao chức trọng trong giới kinh doanh Bình Châu, lớn hơn Vạn Khoảnh 5 6 tuổi, con người kín đáo khó lường, ác độc tàn nhẫn, đây là những gì cậu nghe mấy người quanh Vạn Khoảnh nhắc tới giữa lúc tán gẫu.
Lần ở câu lạc bộ đó Vạn Trùng Vi cho bày biện các thứ xong là lui luôn, không nấn ná thêm, nhưng Mục Tinh Dã có ấn tượng sâu đậm về hắn không chỉ bởi gương mặt tương tự với Vạn Khoảnh, mà còn từ ánh mắt hắn liếc qua cậu lúc rời đi, hệt như đang nhìn một vật chết.
Mối quan hệ của Vạn Khoảnh với anh họ cũng tầm thường, nhưng bất luận thế nào thì nhà họ Vạn vẫn là một, kết nối lợi ích hưởng chung vinh nhục. Vậy nên muốn đàm phán với Ngôn Hòa, hôm nay Vạn Trùng Vi buộc phải đích thân ghé một chuyến.
"Anh xin lỗi, anh tưởng em không biết anh ta, lại không muốn phải tách khỏi em lâu quá nên mới chọn gặp ở đây luôn." Ngôn Hòa tính toán đủ đường mà không ngờ được là Mục Tinh Dã lại quen Vạn Trùng Vi.
"Anh ta... đến làm gì ạ?" Mục Tinh Dã bất an tột độ, ngón tay xoắn cả vào nhau, cậu ra sức cấu vào chỗ thịt ở lòng bàn tay mình.
Ngôn Hòa cảm nhận được ngay tâm trạng của cậu, vội nắm lấy tay cậu bọc trong lòng bàn tay mình. Anh không dám nói thật toàn bộ, không muốn để Mục Tinh Dã nghĩ nhiều, chỉ giải thích chung chung: "Anh ta đến bàn điều kiện thôi."
"Anh ta..." Mục Tinh Dã khá sốt ruột, đôi mắt trợn tròn lên, "làm khó anh à?"
"Đâu có. Em nghĩ đi đâu thế, bàn chuyện hợp tác bình thường ấy mà. Nhà họ Vạn buộc phải trả giá cho tội lỗi của Vạn Khoảnh chứ."
Nhưng mà, nhưng mà đáng ra Ngôn Hòa không phải chịu những thứ này. Mục Tinh Dã bắt đầu hoang mang nghĩ, cảm giác áy náy và nỗi tuyệt vọng của cậu lại ào ra, cái ngẩng đầu thoáng liếc của Vạn Trùng Vi vừa nãy khiến con đê chắn vốn đã tả tơi, khó khăn lắm mới vá víu được giờ lại sụp đổ triệt để.
Cậu khăng khăng cho rằng Ngôn Hòa là người chịu thiệt nặng nề, dẫu sao Vạn Trùng Vi là nhân vật mà đến cái gã cậu rất sợ cũng phải kiêng dè.
Cậu sợ tất cả mọi người và mọi việc liên quan đến Vạn Khoảnh, nỗi sợ hằn sâu tận xương, dù bây giờ đã đang ở trong môi trường yên lòng tuyệt đối, vẫn sẽ còn một vài thứ gì đó có khả năng trở thành công tắc khởi động, đẩy cậu rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Cậu không nghi ngờ tí nào, kể cả chỉ nhìn thấy chữ "Vạn" viết trên giấy thôi chắc mình cũng sẽ khiếp hãi nhảy dựng lên ngay lập tức.
Cậu quy kết nguồn cơn gây ra tất thảy tội lỗi lên đầu bản thân.
"Nếu ban đầu em không bị ám ảnh mê muội kí cái hợp đồng đấy, nếu ban đầu trả tiền xong em bỏ xứ khẩn trương, nếu hôm ấy không phải tại em nhất quyết ngang ngược đòi gặp anh giữa đêm..."
"Em cố mãi lâu ơi là lâu mới bẻ gãy được cái thìa ấy, nếu làm nhanh hơn một chút... đâm mạnh hơn chút nữa..."
Thì liệu có phải em đã tránh được tất cả những thứ này rồi không, kể cả vẫn vướng vào thì cũng được kết liễu cho dứt khoát hơn giờ đúng không?
Máu tươi ồng ộc trào ra từ mũi cậu, không thể ngăn lại nổi. Cậu trông thấy Ngôn Hòa luống cuống vội lấy khăn giấy lau cho cậu, rồi bảo cậu ngửa đầu ra đừng động đậy. Tầm mắt dần trở nên mờ nhòe, hơi thở gấp gáp và tiếng hốt hoảng hô hoán gọi bác sĩ rất to của Ngôn Hòa lẫn lộn vào với nhau, thoắt xa thoắt gần bên tai cậu.
Trước khi mất đi ý thức, cậu níu lấy góc áo Ngôn Hòa thật chặt.
Vừa muốn đẩy anh ra, lại vừa muốn xin anh mãi đừng buông tay.
—
Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:
Đúng rùi, truyện tiếp theo sẽ viết về Vạn Trùng Vi, đây là công hiểm ác từ đầu đến chân. Vợ ảnh là thụ ngoan hiền dưỡng thê. Cưới trước yêu sau dạng cưỡng ép, tên truyện là "Hoa hồng nguội lạnh", mào đầu trước một tí ở đây. Nếu mọi người thích thì có thể lưu sẵn nha.
Ngoài ra, Ngôn Hòa Mục Tinh Dã sắp kết thúc rồi á, cứ viết đến đoạn ngọt là mị lại muốn mau mau cho hết dẹp tiệm rồi còn sang truyện mới hành hạ lại từ đầu.