Trong thư phòng, lần đầu tiên Ngôn Niên nổi cơn thịnh nộ cầm gậy ném đập vào người Ngôn Hòa, tay cầm bằng ngọc sượt mạnh qua góc trán anh, máu lập tức chảy tràn ra má.
Ngôn Tương An không dám can, chỉ biết khuyên nhủ ông cụ thôi đừng nóng giận quá, đồng thời lén đưa mắt ra hiệu với Ngôn Hòa.
Ngôn Hòa đứng bất động như một pho tượng, cúi đầu không nói một lời.
Cứ trông thấy cái điệu bộ sừng sững bất chấp này của anh là Ngôn Niên lại tức lộn ruột, thở phì phò mất một lúc.
"Ban đầu bắt mày đi nước M, mày đi luôn không nói câu nào, ông còn tưởng mày sáng suốt nghe lời, bây giờ mới biết đấy là do bản thân mày chịu đi chứ không thì không ai bảo được mày hết! Bây giờ lời ông nói mày cũng bỏ ngoài tai, mày tự ra quyết định xong mới đi báo cho ba mày với ông, giờ ông còn phải cảm ơn mày vì may mày hãy còn để ông vào mắt đấy đúng không hả?"
Câu này hơi nặng lời, Ngôn Tương An cũng khó lòng kìm nén, ngoái đầu mắng Ngôn Hòa: "Tiểu Hòa, sao con không bàn bạc trước với ông, bảo bỏ cổ phần nghỉ công ty xong là mặc kệ luôn, hơi bị tùy tiện quá rồi đấy."
Ngôn Hòa đã ra quyết định từ cái buổi ngồi trên đỉnh núi, vốn dĩ ban đầu định cứ từ từ thôi, song sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua anh phải gạt ngay phương án từ từ này, anh có thể chờ nhưng Mục Tinh Dã thì không đợi được nữa.
Đầu tiên anh gặp Ngôn Thành trình bày qua về dự định của mình, Ngôn Thành phản đối luôn tại chỗ.
Hai anh em phụ trách các mảng lĩnh vực khác nhau, mỗi người một sở trường riêng, phối hợp chặt chẽ, đôi bên cũng chẳng hiềm khích gì nên công ty vẫn đang trên đà tiến bước ổn định lâu nay, nếu Ngôn Hòa rút lui thì áp lực sẽ dồn cả vào một mình Ngôn Thành.
Ngôn Hòa cũng đoán chắc Ngôn Thành sẽ không chịu, anh tiếp tục đưa ra thành ý của mình.
Ngôn Thành hừ một tiếng lạnh tanh: "Anh thấy chú điên phết rồi đấy, chú nhượng hết cổ phần cho anh thật anh cũng chả ý kiến gì đâu, nhưng chú thử đi hỏi ông với ba chú xem hai người có đánh chết chú không đã."
1 tiếng sau, thư phòng yên tĩnh trở lại.
Cái tính Ngôn Hòa đã muốn làm gì thì có giời cũng không cản được. Ngôn Niên và Ngôn Tương An một người chuyển giao quyền hành sớm quá, một người chỉ lo khám chữa chuyên môn, thành ra bây giờ chẳng lấy sức đâu mà ngăn trở nổi cháu trai.
"Cháu muốn quen Mục Tinh Dã thì giờ ông không phản đối nữa, đằng nào phản đối cũng chả ích gì, cháu có nghe đâu." Ngôn Niên bực bội hừ một tiếng, nhón lấy cuộn băng vải trong hộp dụng cụ y tế thường dùng của mình đang đặt trên bàn bên cạnh, tức tối vung tay ném, Ngôn Hòa cũng vội duỗi tay ra đỡ.
Ngôn Niên nói tiếp: "Nhưng cháu không thể làm ăn cái kiểu không chừa đường lui thế được."
"Ông ơi, cháu xin lỗi ông ạ." Ngôn Hòa cầm băng vải thấm bớt máu trên trán rồi vo thành một cục ấn đè vết thương, Ngôn Niên mềm mỏng bớt giúp thái độ anh cũng nhún nhường theo.
"Cháu không thể vứt hết trách nhiệm chỉ vì một người, làm vậy thì ích kỉ quá!"
"Cháu biết ạ, cháu xin nhận lỗi."
"Thế mà cháu vẫn đòi đi?"
"Ông ơi, ông cho cháu thêm một ít thời gian."
Ngôn Niên trầm mặc giây lát, chầm chậm ngồi lại xuống ghế. Ông cụ đã cao tuổi, thực sự không muốn phải giày vò sức khỏe mình thêm. Thế là ông cụ nhấc ống nghe điện thoại bàn lên, nhấn số gọi Ngôn Thành vào.
Ngôn Tương Duyệt cũng đến cùng, chờ mọi người có mặt đầy đủ, Ngôn Niên cầm gậy gõ mấy cái xuống sàn, sậm mặt tuyên bố tổng kết:
"Cho cháu thời gian đúng 2 năm, cháu muốn đi đâu thì đi. Nhưng bắt buộc mỗi tháng phải về một lần để xử lý sự vụ công ty, các quyết sách khác như nhân sự tài chính thì giao cả cho Ngôn Thành. Ngoài ra tỉ lệ cổ phần của hai đứa vẫn giữ nguyên như cũ không đổi."
Đây đã là phạm vi nhượng bộ lớn nhất ông cụ chấp nhận dược.
Buổi họp gia đình kết thúc, Ngôn Thành mặt mũi hằm hằm bước ra, Ngôn Tương Duyệt đi đằng sau con trai vỗ vai mấy cái, hỏi thăm: "Tối đã ăn gì chưa?"
"Ăn uống gì nữa ạ?" Ngôn Thành lộ ra vẻ hậm hực hiếm thấy, "Giờ con đi xét nghiệm ngay, để xem rốt cuộc con có phải con ruột không nào."
Ngôn Tương Duyệt lắc đầu phì cười trước lời nói lẫy của con trai.
Ngôn Hòa cũng đi theo ra, ngại ngùng kéo Ngôn Thành lại: "Anh, em xin lỗi."
"Bàn đi bàn lại cả buổi xong kết quả như này à? Mày đi chơi bời còn anh thì phải làm thuê cho mày, cuối cùng tiền vẫn vào túi mày không sót một xu, mày cười gì mà cười... Ê, mày vác cái mặt về đây anh xem nào..."
Chờ Ngôn Thành đuổi ra đến ngoài định chửi thêm mấy câu nữa thì Ngôn Hòa đã lên xe lướt ra khỏi cổng, chuồn đi như một cơn gió.
Ngôn Niên lên cơn nóng máu xong chả thiết ăn uống gì sất, trông thấy Ngôn Thành hãy còn đang ấm ức muốn giãi bày nỗi niềm thế là lại cáu: "Cháu làm anh thì chịu khó nhường nhịn nó tí, đừng có bủn xỉn thế. Lo liệu công ty hẳn hoi vào, không được để sai sót đâu đấy."
Nói xong ông quay sang dặn tiếp quản gia: "Hôm nay chả ai ăn tối đâu, bảo nhà bếp đừng nấu nướng làm gì."
Mọi người đành phải rối rít giải tán.
——
Mục Tinh Dã lờ mờ mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt là Ngôn Hòa ngồi đọc tài liệu ở đầu giường. Chỉ mỗi chiếc đèn bàn nhỏ đang bật, Ngôn Hòa rất chăm chú nghiêm túc, gương mặt cúi rũ đầy ấm áp đáng tin dưới quầng sáng dịu êm.
Anh mặc bộ đồ ở nhà bằng vải cotton, ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm chiếc bút máy, lông mày khẽ nhíu, anh đang viết dở gì đó. Bỗng dưng Mục Tinh Dã nhớ tới hồi cấp 3 Ngôn Hòa cũng hay giở sách làm đề tập trung thế này, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với mình cứ nhào vào quấy rầy anh.
"Ngồi yên, học bài!" Ngôn Hòa sẽ luôn nhấn bờ vai rục rịch của cậu xuống, nghiêm mặt dạy dỗ cậu, "Em lớp 10 rồi, nếu không đỗ vào Đại học S thì làm sao học chung với anh? Em phải biết đường ý thức trước nguy cơ đi chứ, nhỡ có ai ưu tú hơn em xuất hiện thì chẳng thử thách tình cảm của mình quá không?"
Mục Tinh Dã trông anh cứ nghiêm nghị đứng đắn nên định trêu cho tí thôi, ai ngờ chưa tung tăng được mấy thì đã bốc lửa phừng phừng vì câu Ngôn Hòa nói.
"Được lắm, thử thách chứ gì! Anh mà vừa mắt người khác em cam đoan không ăn vạ, tránh xa anh ra luôn, chết già không liên lạc nữa. Xong em sẽ quen một nùi bạn trai ở chỗ anh không trông thấy, ai ai cũng giàu có đẹp trai hơn anh, ai ai ——"
Ngôn Hòa giơ ngay tay lên vỗ, động tác khẩn trương song bàn tay chạm vào môi nhẹ tênh, anh nghiến răng nghiến lợi mắng cậu: "Em mà không ngậm miệng vào nữa là chốc không ngậm nổi đâu nhé."
"Eo, ban ngày ban mặt sao anh nói năng bậy bạ thế!"
"Anh thấy em đang muốn thử đấy."
Hai người quấy phá chí chóe loạn lên, Ngôn Hòa quẳng sách đi bắt lấy cánh tay cậu, ôm vòng cậu trong lòng mình. Chỉ giây lát sau Mục Tinh Dã đã biết điều ngoan ngoãn hẳn.
Lúc ấy cả hai hãy còn trẻ trung hăng hái, trong mắt chưa bao giờ có ai khác tồn tại, đường đời lẫn đường tình đều vững chãi, chẳng tai họa nào trên thế gian có thể chia tách họ, họ cũng chưa từng tưởng tượng đến một ngày mình sẽ thực sự lạc mất nhau.
Ngôn Hòa thời thiếu niên, Ngôn Hòa thời thanh niên, Ngôn Hòa tựa trăng thanh gió mát, rồng phượng giữa đám đông, Ngôn Hòa bao dung chiều chuộng một người vô hạn, sao có thể không dốc hết lòng dạ để yêu một Ngôn Hòa như thế, nhưng rồi liệu sẽ có ai xứng đáng được với Ngôn Hòa bây giờ.
Cả hai đã cùng bước hết quá nửa đời trước với tình yêu nhốn nháo sống động, chẳng biết rồi có được cầm tay đến già trong những năm tháng còn lại nữa không. Mong mỏi suốt đời này của Mục Tinh Dã cũng chỉ là mỗi Ngôn Hòa mà thôi.
Cậu nằm nghĩ miên man, không chú ý thấy Ngôn Hòa cũng đã ngừng bút lại, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng êm ái.
"Dậy rồi à? Có muốn ăn gì không?" Ngôn Hòa bỏ tài liệu xuống bàn bước tới cạnh giường, duỗi hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Mục Tinh Dã để nhấc cậu dịch lên.
Có vẻ Mục Tinh Dã hãy còn đang nửa tỉnh nửa mơ, ánh mắt hơi ngơ ngẩn quyến luyến quanh gương mặt Ngôn Hòa như thể ngắm nghía báu vật quý hiếm trên đời.
Bộ dạng cậu làm Ngôn Hòa bật cười, anh cong ngón tay khẽ gãi cái sống mũi thẳng xinh xắn của cậu: "Ngắm gì đấy?"
Mục Tinh Dã cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào mặt, lướt qua bờ môi, Mục Tinh Dã mím môi lại. Cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu nhưng vẫn nhớ lờ mờ là trước đó mình lên cơn nổi đóa, chắc kiểu phẫn nộ với bản thân, còn chảy máu mũi nữa, tại vì lúc sắp ngất xỉu chỉ toàn thấy màu đỏ tươi đập vào mắt, trên chăn, trên tay rồi cả trên áo sơ mi của Ngôn Hòa.
"Em ngủ lâu lắm rồi à?"
Ngôn Hòa chỉ nhìn cậu cười, thò tay lại nghịch tóc mái cậu, quấn quanh ngón tay vén ngược lên trên rồi tự dưng mò ra được một chiếc kẹp tóc màu hồng trong lòng bàn tay y hệt ảo thuật, chẳng biết của cô y tá nào để quên nữa, anh kẹp lọn tóc mái nhỏ xíu ngỗ nghịch vào đỉnh đầu cho cậu.
"Cũng chưa lâu lắm, tầm từ hôm qua đến giờ thôi." Ngôn Hòa vừa nói vừa mở máy ảnh trên điện thoại ra, Mục Tinh Dã giơ tay định chặn nhưng Ngôn Hòa đã nhanh tay nhanh mắt chụp xong.
Anh cứ nhìn điện thoại cười một mình, ngón tay chuyển động thoăn thoắt làm cái gì không biết. Mục Tinh Dã không kìm được phải hỏi: "Anh chụp cái gì đấy, đưa em xem nào."
"Ừm, xem đi!" Ngôn Hòa đáp, "Lấy máy em ra mà xem."
Sau khi gặp biến cố điện thoại của Mục Tinh Dã rơi mất, Ngôn Hòa mua cho cậu cái mới, đổi cả số thuê bao luôn, danh bạ chỉ có đúng một mình Ngôn Hòa.
Lâu lắm chưa động đến điện thoại làm Mục Tinh Dã chả khác gì người tiền sử, cậu lóng ngóng mò mẫm vào xem danh sách, bây giờ không chỉ có mỗi Ngôn Hòa mà còn gồm cả bạn bè cậu như Lâm Bích, Khương Tiểu Khê, Ngôn Thành, anh Cát, chắc đều nhờ Ngôn Hòa lục tục thêm vào hộ cậu.
"Anh báo cho mọi người số mới của em rồi, bạn bè em không đông nhưng họ đều rất chân thành với em, mình phải trân trọng họ." Ngôn Hòa nói.
Lâm Bích và Khương Tiểu Khê đều từng ghé hỏi han tình hình Mục Tinh Dã, Ngôn Hòa chỉ giải thích chung chung, cả hai đều thông minh nhạy bén, thấy bảo không tiện trò chuyện hay vào thăm thì cũng không nài ép nữa, bảo chờ hồi phục khỏe lên rồi lại vào gặp Mục Tinh Dã. Sau ấy tin tức Vạn Khoảnh vào tù nhanh chóng lan ra, mọi người ngầm hiểu rõ rằng việc duy nhất có thể làm hiện giờ chính là để các thứ diễn ra tự nhiên, mong thời gian chữa lành tất cả.
Tình trạng hồi đầu rất kém, rất đáng ngại, ngay cả Ngôn Hòa Mục Tinh Dã cũng chẳng chịu gặp, dĩ nhiên các bạn càng không dám đến. Nhưng vẫn cần giúp Mục Tinh Dã hòa nhập lại với môi trường xã hội bình thường càng nhanh càng tốt, sẽ có lợi trong việc đẩy nhanh quá trình hồi phục cho cậu, chăm chăm tránh né tiếp xúc với thế giới sẽ chỉ gây ra vòng lặp tiêu cực thôi.
Ngôn Hòa đăng một bức ảnh Mục Tinh Dã lên tường nhà.
Người mới ngủ dậy dựa nửa người vào đầu giường, trên đỉnh đầu có chiếc kẹp tóc hình quả đào màu hồng, tay hơi nhấc lên định che ống kính lại, đôi mắt trợn tròn không vui tí nào.
Bức ảnh đi kèm đúng 5 chữ: Đáng yêu điên lên được.
Tường nhà Ngôn Hòa mở công khai với bạn bè, từ khi lập tài khoản tới giờ đăng được tổng cộng đúng 3 bài, thế nên bức ảnh này mới chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài phút mà đã thu hoạch tận mấy chục lượt thích và hàng tá bình luận phía dưới.
Ngôn Thành phản hồi "+1" trong vòng mấy giây. Đằng sau là Lâm Bích và Khương Tiểu Khê nối nhau phụ họa. Có người dưới đấy còn hỏi: Người đẹp nào đây mà giấu kĩ thế?
Ngôn Hòa thì rất kiên nhẫn trả lời từng bình luận một: "Đây là người yêu tôi."
Một loạt các thao tác khiến Mục Tinh Dã choáng váng hoang mang, cậu bấu vào điện thoại, dòng suy nghĩ đã bị Ngôn Hòa dẫn dắt ra xa tít tắp: "Sao anh lại đăng cái này? Với cả... sao anh lại trả lời thế..."
Danh sách bạn bè của Ngôn Hòa toàn những ai chứ, cấp cao chính quyền, doanh nhân nổi tiếng, bạn bè đồng nghiệp thì cũng thôi, nhưng còn bao nhiêu đối tác làm ăn.
Cứ... come out công khai vậy à?
"Anh nói không đúng à?" Ngôn Hòa giơ cái màn hình lại gần chỉ cho Mục Tinh Dã xem, "Em trông, đã có người hỏi luôn là bao giờ mình cưới rồi đây này, anh bảo nhanh thôi, mọi người lại bắt đầu nhắn tin chúc mừng tiếp."
"Quả nhiên," Anh cười lắc đầu, "thói đời ai ai cũng mê hóng hớt mà."
Mục Tinh Dã ngơ ngác nhìn anh, mặt hơi ửng đỏ, tự dưng lại chẳng biết phải đáp sao.
Cậu cứ cảm giác Ngôn Hòa hôm nay khang khác thế nào, kiểu đã trút bỏ được gánh nặng gì đấy trầm trọng lắm, toát ra vẻ chờ mong đầy nhẹ nhõm vui sướng trước tương lai, cũng giống người lữ khách đã lê lết quá dài giữa sa mạc, cuối cùng cũng được về với ốc đảo khao khát từ lâu.
Ngôn Hòa cất điện thoại đi, nét dịu dàng trên gương mặt vẹn nguyên, bàn tay Mục Tinh Dã được anh đặt vào lòng bàn tay mình, xoa bóp tỉ mẩn từng chút.
Cả hai cứ ngồi im lặng đối diện nhau thế một lúc, rồi Ngôn Hòa mới nói: "A Dã, trên đời không có nếu như, em có kí cái hợp đồng ấy hay không, có đến tìm anh lúc nửa đêm hay không, chiếc thìa gãy có đâm vào đúng động mạch chủ hay không, tất cả vẫn không ngăn cản được việc có kẻ muốn hại em. Đấy không phải lỗi của em, cái thuyết đổ lỗi cho nạn nhân này vô hiệu, vậy nên em đừng tự trách mình."
Ánh mắt anh rất cương quyết, không hề có bất kì vẻ phản cảm, thiếu kiên nhẫn hay ghét bỏ nào cả, anh bền bỉ nói với Mục Tinh Dã những lời vững vàng mà dịu dàng từ lần này sang lần khác, rằng em không sai.
Mãi đến sau cùng Mục Tinh Dã gật đầu theo anh, lẩm nhẩm lặp lại "Vâng".
"A Dã, nếu em vẫn buồn ngủ thì anh ngồi đây với em, ngủ thêm lát nữa đi. Nếu tỉnh rồi thì mình ra ngoài ban công ngắm sao. Chờ mai trời sáng rồi mình sẽ đi luôn."
Giờ phút này đây Mục Tinh Dã vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong một ngày một đêm cậu chìm vào giấc ngủ, chưa biết về thỏa thuận Ngôn Hòa trầy trật mới đạt được với người thân, cũng chưa biết rằng sau cùng rồi thì đời mình đã khổ tận cam lai, đón chào một khởi đầu mới.