Chương 808: Đông Đi Xuân Đến
Chương 808: Đông Đi Xuân ĐếnChương 808: Đông Đi Xuân Đến
"Sau này phải chú ý điều này. À, tốt nhất là tự học một chút y thuật." Aaron nghĩ bụng.
Aaron ở trong thành nghe miễn phí một buổi kể chuyện. Đến lúc hoàng hôn, khi cửa thành sắp đóng hắn mới ra khỏi thành.
Sĩ tốt thủ thành cố ý kiểm tra túi xách của Aaron. Khi thấy bên trong chỉ có thịt khô và lá trà, hắn ta bĩu môi lâm bầm hai chữ: "Quỷ nghèo!" rồi phất tay đuổi Aaron ra khỏi thành.
Khi bóng lưng Aaron biến mất, tên binh sĩ thủ thành đi đến lều bên cạnh nghỉ ngơi.
Trong lều, một người đàn ông mặt mũi rạng rỡ bước ra, châm trà cho hắn ta rồi hỏi: "Quân gia, sao rồi?"
Nếu như Aaron ở đây, hắn ta chắc chắn nhận ra người này chính là kẻ hầu hạ thường xuyên đi theo sau "Hổ gia".
"Một tên quỷ nghèo , ngay cả tấm vải bố cũng không mua nổi." Tên binh sĩ thủ thành hùng hùng hổ hổ nhấp một ngụm trà nóng.
"Thật là đáng tiếc, ta còn tưởng rằng hắn một mình vào thành, có thể có chút thứ gì tốt."
Người đàn ông mặt mũi rạng rỡ cười theo: "Xin lỗi quân gia, Hổ gia dặn dò, những người đánh cá này đều rất tinh ranh, đừng để họ lợi dụng dịp Tết để trốn khỏi chợ cá, mang những con cá quý giá vào thành bán, cũng phải cẩn thận một chút...
Nói xong, hắn ta lại có chút đáng tiếc nói: "Trước đây còn có Lưu Chốc Đầu làm cơ sở ngầm, có chuyện gì cũng có thể sớm biết, nhưng gần đây tên khốn kiếp này cũng không biết chết ở chỗ nào. Ài. .. Thật đáng tiếc, hắn hiếu kính rất phong phú..."
"À¡i, đàn ông mà, không phải chết ở sòng bạc thì chính là chết ở trên bụng đàn bà. Còn cơ sở ngầm không phải rất đơn giản sao? Không có thì đổi đi!" Tên binh sĩ thủ thành lại uống một ngụm trà nóng. Lấy thế lực của 'Kim Ngư bang, hơi uy hiếp một chút, những tên chân gỗ kia nào dám không ngoan ngoãn nghe lời?"...
Aaron đương nhiên không biết, thói quen biết điều của mình, trong lúc vô tình đã phòng ngừa rất nhiều phiên phức.
Tuy nhiên, dù cho biết cũng sẽ không để ý lắm.
Bởi vì hắn đang chìm đắm trong việc biểu diễn!
Đồng thời, chuẩn bị diễn lên đến mấy năm!
Không có bất cứ người nào, sẽ có kiên trì nhìn chăm chú một người ngư dân nghèo khổ như hắn đến mấy năm đâu!...
Đông đi xuân đến.
Xuân đi rồi lại đến ngày đông.
Đất ruộng bên cạnh Hồ Thái Trạch thu hoạch hai lần, hai năm liền chậm rãi trôi qua.
Đại địa hồi xuân, vạn vật sinh trưởng.
Trên hồ Thái Trạch... Bình ngói trên lò lửa nhỏ làm bằng đất sét đỏ vù vù bốc hơi nóng, nước trà bên trong đang SÔI.
Aaron thong thả pha trà, thổi hơi nóng, nhàn nhã thưởng thức một ngụm.
Mở cửa có bảy chuyện, củi gạo dầu muối tương giấm trà, uống trà có thể thanh lọc dạ dày, tiện thể cũng là một loại thói quen tiêu khiển.
Dù sao giả heo ăn hổ, không thể thật sự biến thành heo.
Chơi thuyền trên hồ, nhàn nhã thưởng thức trà, cũng là một chuyện vui lớn trong cuộc đời.
"Ài... Cuộc sống thật không thú vị, thế nào cũng phải tìm ít việc vui."
Aaron tập trung sự chú ý vào điểm sáng ở khóe mắt, mở ra bảng thuộc tính:
( Họ tên: Phương Ngọc (Aaron) )
( Thiên phú: Trường sinh bất lão )
( Tuổi tác: 18 )
( Kỹ năng: Đánh cá (thành thục) )...
"Hai năm qua, cuối cùng cũng coi như đã nâng kỹ năng đánh cá lên thành thục... Cái này hoàn toàn là dựa vào chính ta tìm tòi tăng lên từng chút một, ta cần cái bảng thuộc tính này để làm gì?”
Hằng ngày sau khi nhổ nước bọt chửi mắng ngón tay vàng của mình, Aaron uống xong trà, bắt đầu quen thuộc giăng lưới, mò cá...
"ồ?"
Sau khi thu lưới, Aaron nhìn thấy mấy con cá nhỏ màu xám bạc nhảy nhót tưng bừng, hình dạng khác hẳn với những con cá chép hay cá trắm đen lớn bình thường, nhất thời làm hắn sáng mắt lên: "Đánh cá nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng đến phiên ta gặp may sao?"
Những con cá nhỏ màu xám bạc này là Đao Tễ, thịt ngon, dinh dưỡng phong phú.
Tuy rằng kém "Cá chép Xích huyết" xa tít tắp, nhưng cũng có giá trị không nhỏ, một con ít nhất có thể bán hai mươi, ba mươi đồng tiền lớn!
Đao Tễ là một loại cá có giá trị cao, nhất định sẽ có người mua, không lo bị ế.
Aaron vội vã thu lưới, vớt ba con Đao Tễ lên thuyên. Hắn không quan tâm đến những con cá khác nữa, mà lái thuyền thẳng đến Bến tàu Tam Thủy để bán.
Ba con cá này có giá trị hơn cả ba thùng cá bình thường.
"Chỉ tiếc là lại phải bị con cọp chết kia cướp một nửa."
"Cũng may Đao Tễ giá trị không quá cao, Kim Ngư bang' cũng không muốn vì đó mà tát ao bắt cá. Nếu là cá chép Xích huyết, sợ là họ sẽ giết người đoạt bảo mất."
Aaron mang theo chút oán hận, hai ngày sau chạy đến chợ cá, bán ba con Đao Tễ được sáu mươi đồng tiền lớn.
Không có gì ngạc nhiên,'Hổ gia" lại cười ha hả lấy đi một nửa, chỉ còn lại ba mươi đồng tiền.
"Ài... Hai năm nay ta đúng là trứng chim tinh quang, so với trước còn kém hơn, chẳng tích được đồng nào." Aaron sờ túi tiền, đi đến tửu lầu Ngư Dương.
Tuy hắn nói vậy, nhưng vì chịu khó ăn uống hơn trước, thân hình cũng phát triển hơn, cao thêm một chút, mặt mũi có thêm chút thịt, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Trong đám ngư dân, hắn đã là một thiếu niên khá đẹp trai. ...
"Ôi, A Ngọc càng lớn càng tuấn tú."
Tứ Nương đang bán rượu, nhìn thấy Aaron thì ánh mắt sáng lên.
Hai năm qua, bà chủ này vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí còn thêm phân mặn mà, đặc biệt mê người.