Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Chuyện Lạ Thường Ắt Có Nguyên Nhân

Chương 814: Chuyện Lạ Thường Ắt Có Nguyên Nhân Chương 814: Chuyện Lạ Thường Ắt Có Nguyên NhânChương 814: Chuyện Lạ Thường Ắt Có Nguyên Nhân

Trước cửa thuyền thôn, một đám người mặc võ phục giản đơn của Kim Ngư bang, vạt áo thêu ký hiệu vẩy cá, đứng thành hàng. Người đứng đầu là Hổ gia.

Bên cạnh Hổ gia có hai người đang quỳ, chính là Sở lão đầu và Tiểu Sở.

Hổ gia đột nhiên đá một cái khiến Sở lão đầu ngã nhào, trán đập vào hòn đá, máu chảy khắp mặt.

"Hai tên này ăn cây táo rào cây sung, dám tự mình đi trong thành bán cát"

"Hôm nay ta đến để thi hành bang quy gia pháp!"

"Mang xuống cho ta, đánh cho tàn nhẫn!"

Hổ gia vung tay lên, hỏi tiếp: "Thuyền của Sở lão đầu là cái nào? Lục soát cho ta!"

Một đám bang chúng như hổ như sói xông vào thuyền của Sở lão đầu, đập phá lung tung.

"Âm!"

Một chum cá bị đập vỡ.

"Răng rắc!"

Một cái đệm bị xé toạc, sợi bông bay tung tóe.

Cha con lão Sở kêu thảm thiết, khiến tất cả ngư dân trong lòng vừa tức vừa sợ.

Aaron nhìn xung quanh rồi nghĩ: "Thực ra ngư dân đông hơn đám ngươi Hổ gia chỉ có mười mấy người rất nhiều, nhưng vì việc không liên quan đến mình nên họ chỉ biết cam chịu. Đây cũng là kết cục của việc nhún nhường. Hơn nữa, sau lưng Hổ gia còn có Kim Ngư bang, có võ sư. Nếu muốn phản kháng, kết cục chắc chắn sẽ là thuyền thôn xui xẻo!"

Có tiếng hô vang vọng: "Tìm thấy rồi!"

Theo tiếng hô ấy, một đám người mang theo vài chuỗi đồng tiền lớn đi ra.

Sở lão đầu vốn đã bị đánh cho thần trí không rõ, nhưng khi nhìn thấy tiền, hắn vẫn cố gắng giấy giụa.

"Tốt lắm, hơn 300 đồng tiền lớn, ba lạng bạc ròng đấy. Lão Sở, chúng ta cũng là người quen, ta thật sự không muốn làm vậy, nhưng quy củ là quy củ, không trừng trị ngươi thì sau này sẽ khó xử lý. Xin lỗi."

Hổ gia nói với giọng điệu mềm mỏng, nhưng ánh mắt lại mang theo sự hung ác, như đang uy hiếp những người ngư dân xung quanh.

Sau đó, hắn rút dao găm giấu trong ủng, nhắm ngay vào tay phải của Sở lão đầu, mạnh tay chém xuống.

"AI"

Sở lão đầu thét lên một tiếng thảm thiết, hai ngón tay tay phải bị đứt lìa, người lập tức ngất đi....

Mùa xuân.

Tại chợ cá, Aaron vừa bán được một con cá trê Thất Tinh, thu được bốn mươi đồng tiền lớn, thì thấy Tiếu Diện Hổ đi tới.

Ừm, từ sau khi cười híp mắt chém đứt ngón tay cha con Lão Sở,'Hổ gia" hiện tại lại có thêm một biệt danh nữa: Tiếu Diện Hổi

"U, Ngọc ca lại bắt được cá to rồi."

Hắn cười híp mắt chào hỏi, khiến người ta thấy rùng mình.

"Hổ gia."

Aaron gật đầu: "Đây đều là vận may!"

Rất nhanh chóng nộp lên hai mươi đồng tiền lớn.

"Ha ha... Ngọc ca là người hào phóng.' Tiếu Diện Hổ cười đến mức chỉ răng không thấy mắt, bỗng nhiên chuyển hướng câu chuyện: "Chưa từng hưởng qua tư vị của tiểu nương tử đúng không, ca ca dẫn ngươi đi xem một chút?"

Vẻ mặt Aaron run lên.

Sau khi mình giao tiên theo quy định, Tiếu Diện Hổ và đám người của hắn sẽ không thể làm khó mình trên bề ngoài, nếu không tất cả ngư dân người người đều sẽ lo sợ bất an.

Nhưng công khai không thể, trong bóng tối lại có thểi

Tỷ như dụ dỗ ngươi đi lầu xanh, cùng với sòng bạc do chính hắn mởi Xúi giục ngươi đi chơi gái, đi đánh cược. .. Sau đó thua táng gia bại sản, thậm chí bán cả chính mình vào đó!

"Chuyện này. .. Không cần, ta vẫn nhớ nhung Tứ Nương."

Aaron giả dạng làm trẻ con miệng còn hôi sữa, giọng ồm ồm trả lời.

"Ha ha. .. Ngọc ca khẩu vị của ngươi quả nhiên đặc biệt, tuy nhiên Tứ Nương kia tuy rằng hơi già chút, nhưng phong vận vẫn còn, then chốt là biết lạnh biết nóng, hiểu được lòng người nhat"

'Hổ gia' cười ha ha, liền dễ dàng cho qua như vậy, khiển cho mấy bộ kỹ thuật chối từ Aaron chuẩn bị trước đều không còn tác dụng, không khỏi càng cảnh giác hơn.

"A Ngọc à, ta rất coi trọng ngươi, như thế đi. .. Qua mấy ngày ta ở nhà chuẩn bị tiệc rượu, mời ngươi uống một chén, ngươi cần phải cho ta mặt mũi này."

'Hổ gia ngoài cười nhưng trong không cười nói .

"Nhất định, nhất định." Aaron giả ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, miệng liên tục đồng ý.

Chờ sau khi hắn rời đi, một tên tiểu đệ hỏi: "Hổ gia. .. Cứ thế buông tha hắn ư?"

"Xem tiểu tử này bình thường dùng tiền phung phí, có lẽ cũng không còn lại chút mỡ gì. . “

'Hổ gia sờ sờ cằm: "Từ sau khi thiếu đi Lưu Chốc Đầu, chúng ta cũng ít đi cơ sở ngâm ở bên trong ngư dân, sự tình của Sở lão đầu lần trước cũng là ngẫu nhiên mới phát hiện, như vậy không được! Ta thấy tiểu tử A Ngọc này rất cơ linh, có ý định dùng hắn."

"Hổ gia, ngài cao minh, thật cao minh!"

"Chuyện gì đến thì sẽ đến, ta không tìm nó thì nó cũng sẽ tự tìm tới."

Aaron thở dài một tiếng. "Cẩn thận từng li từng tí là cách sinh tôn của kẻ bân hàn, nhưng đôi lúc thế sự lại không theo lẽ thường. Tai bay vạ gió bất ngờ ập xuống, ta cũng không thể làm gì được, đành phải chấp nhận."

"Ta không biết Tiếu Diện Hổ đang tính kế gì, nhưng chuyện lạ thường ắt có nguyên nhân."

Aaron quăng quăng túi tiền, không thèm đến "tửu lầu Ngư Dương" nữa, lập tức đi thẳng đến bến tàu lấy thuyên rời đi."Tuy nhiên, nếu ngươi muốn hại ta, ta cũng có thể nhảy ra khỏi bàn cờ, không để ngươi bắt nạt."

"Với số tiền tích góp được từ trước, đã đến lúc ta tiếp xúc với võ học của thế giới này."
Bình Luận (0)
Comment