Chương 815: Vào Võ Quán
Chương 815: Vào Võ QuánChương 815: Vào Võ Quán
Mấy ngày sau, Aaron đến phủ thành Thái Trạch, tìm đến võ quán Thanh Sơn.
Mưa bụi lất phất, Aaron mặc áo tơi, đội nón rộng vành, vác theo giỏ cá, đứng trước cửa võ quán. Hai tên võ sư đang đứng gác, thấy Aaron liền nhìn chằm chằm: "Người phương nào?"
Aaron đáp: "Phương Ngọc - người đánh cá hồ Thái Trạch, đến đây bái sư học nghệ."
Aaron vừa nói, vừa mở giỏ cá ra, bên trong là tràn đầy tiền đồng. Hai tên võ sư nhìn thấy tiền, liền nhíu mày, nhưng vẫn chịu đựng mùi cá tanh hôi rồi nói: "Được rồi, theo ta vào đi."
Cửa võ quán mở ra, Aaron hít sâu một hơi, đi theo võ sư kia, đi qua quảng trường luyện công, hậu hoa viên, rồi qua vài hành lang, đến trước một gian chính thất.
Võ sư kia gõ cửa, nói: "Đại sư huynh, có người đến đây bái sư học nghệ."
Bên trong vọng ra một tiếng nói hùng hậu: "Vào đi."
Võ sư kia mở cửa, dẫn Aaron vào.
Phòng luyện công nhỏ hẹp, bốc lên một mùi thuốc nồng nặc. Xung quanh là một số người gỗ. Một tên đại hán cởi trân đang nằm trên mặt đất, cho mấy tên đệ tử cầm gậy đánh.
Âm thanh gậy đánh ầm ầm, bắp thịt của đại hán cũng theo đó vận động, thỉnh thoảng có kình lực đàn hồi, khiến cho những cây gậy phát ra âm thanh nặng nề. Một tên đệ tử dùng sức quá mức, cây gậy trong tay gấy lìa.
Võ sư dẫn đường nói: "Đây chính là đại sư huynh của chúng ta, Đinh Sơn. Sau này nhìn thấy hắn, phải hành lễ."
Aaron gật đầu, giả vờ sùng kính. Trong lòng hắn cười thâm: "Coi ta là kẻ mù sao? Cái tên Đinh Sơn kia, rõ ràng là thấy có người đến, muốn thể hiện tài năng, mới cố ý bảo các đệ tử dùng sức đánh."
Aaron nhìn thấy đại sư huynh Đinh Sơn mặt mày như điện, đang mặc áo khoác, trên người vấn còn bốc hơi nóng. Đinh Sơn nhìn Aaron với đôi mắt đầy lông mày, hỏi: "Ngư dân?"
Aaron đáp: "người đánh cá hồ Thái Trạch Phương Ngọc, đến đây bái sư học nghệ!"
Aaron đẩy giỏ cá qua.
Đại sư huynh Đinh Sơn không có tỏ ra ghét bỏ, giơ tay lên đếm một chút: "Ừm... Tích góp được nhiều tiền thế này, không dễ dàng nhỉ?"
"Mấy năm khổ cực, đổ bao nhiêu mồ hôi."
Aaron đương nhiên không thể nói đây là ta tùy tiện mò mò thì có, trên mặt lộ ra vẻ ước mơ, đau lòng, tiếc nuối.
"Nhiều tiên thế này, đủ để ngươi cưới vợ, đem ra tập võ cuối cùng có thể không thu hoạch được gì, quả thật không hối hận?"
"Không hối hận!" Aaron cắn răng, lớn tiếng nói: "Ta muốn đứng trên kẻ khác, ta không muốn bị bắt nạt!"
"Tốt, hiện tại sư phụ không có ở đây, ta thay thầy thu đồ đệ, nhận lấy ngươi." Đại sư huynh Đinh Sơn hài lòng gật gù: 'Mười lượng bạc, học võ hai tháng, có thể ăn ở tại võ quán, tất nhiên, ngươi cũng có thể đi ra ngoài ăn, nhưng mà nếu vậy thì ngươi cũng không có được nhận lại tiên ăn."
Hắn tiếp nhận khăn mặt do một gã đệ tử khác đưa qua, tùy ý lau mồ hôi nói: "Chờ chút theo ta đi lạy bức họa tổ sư, coi như ngươi nhập môn."
'Chuyện này... Thật đúng là quá đơn giản... '
Ài... Dùng tiền học tay nghề, cũng là như vậy... Loại như ta thậm chí không tính là đệ tử của Tiết Thanh Sơn, nhiều nhất tính là học sinh thôi... '...
Trên mặt Aaron không có một chút vẻ kinh dị nào, theo đại sư huynh Đinh Sơn đi lạy bức họa tổ sư, liền coi như nhập môn, nghi thức tương đối đơn giản.
Chợt, đại sư huynh Đinh Sơn liên dặn dò với người võ sư kia: "Địch Dụng, ngươi mang theo vị tiểu sư đệ này đi tìm chỗ ở lại, lĩnh thẻ cơm, tiện thể học một ít quy củ."
Địch Dụng cúi đầu khom lưng tiễn đại sư huynh Đinh Sơn đi, sau đó nhìn về phía Aaron, cằm hơi hất lên.
Aaron lườm mắt, trên mặt vờ giả ra nụ cười, nhét mấy viên đồng tiên lớn vào tay Địch Dụng.
Mặt mày Địch Dụng lập tức hớn hở: "Dễ bàn, dễ bàn."
"Ta dẫn sư đệ đi đến chỗ ở của ngươi. Ở đây đều là giường lớn chung, mỗi ngày dựa thẻ cơm đi nhà ăn lấy ăn, đồ ăn cũng không tệ lắm. Nếu sư đệ có tiền, có thể tìm chỗ ở khác ở bên ngoài võ quán. Võ quán chúng ta giờ mão thể dục buổi sáng, giờ thìn tập luyện..."
Địch Dụng dẫn Aaron đến một gian nhà, đẩy cửa ra.
Trong phòng có mấy người đang làm việc, lúc này cùng nhau đứng dậy chào: "Xin chào Địch sư huynhl"
Địch Dụng hững hờ gật gù: "Vị này là đệ tử mới nhập môn, tên là Phương Ngọc. Các ngươi làm quen nhau một chút, sau này hắn sẽ ở lại đây."
Một thiếu niên tướng mạo hàm hậu đứng dậy: "Phương sư đệ, ta tên Hoàng Đại Thành!"
“Ta là Lương Ngũ!"
"Tên ta là Tống Tam Cân!"
"Mã Trúc!"...
Trên mặt Aaron lộ ra nụ cười ôn hòa: “Chào các vị sư huynh.”
Địch Dụng gật gù: "Ừm... Nhìn thấy huynh đệ các ngươi hòa thuận như thế, ta liền yên tâm."
Hắn ta đưa thẻ cơm cho Aaron, sau đó cười toe toét đi ra ngoài.
Khi Địch Dụng đi rôi, Hoàng Đại Thành đóng cửa sân lại, mặt lúc này xụ xuống, nói: "Trên người ngươi hôi quá, ngươi từ đâu đến?"
Aaron bình tĩnh trả lời: "Hồ Thái Trạch, đánh cá."
"Trên người ngươi quá hôi, không cho phép ngủ chung với chúng ta."
Hoàng Đại Thành, Lương Ngũ và Tống Tam Cân đứng thành vòng, xa lánh Aaron.
Tuy gia cảnh của họ cũng bình thường, nhưng đều là người nội thành, đối với người ở ngoài thành, thậm chí là người làm nghề trồng trọt, đều không coi trọng. Còn đánh cá, thì là nghề bị khinh bỉ nhất.