Chương 816: Bốn Tâng Võ Học
Chương 816: Bốn Tâng Võ HọcChương 816: Bốn Tâng Võ Học
"Hiện tại ta xem như là. .. bị bắt nạt sao?"
Aaron nháy mắt mấy cái, nói: "Nếu là sư huynh ở bên ngoài, hoặc là những người ở lại biệt viện bắt nạt ta thì thôi. Các ngươi đều cùng ta ở chung, các ngươi ở võ quán địa vị thế nào, lẽ nào trong lòng không biết sao?"
Hắn tuy không thích gây sự, nhưng cũng không sợ phiền phức. Đặc biệt biết lúc này không thể mềm lòng, mềm lòng thì người khác sẽ càng được đà lấn tới.
"Ngươi nói cái gì?" Vẻ mặt Hoàng Đại Thành biến đổi, sau đó liền nhìn thấy một nắm đấm đập tới.
Âm!
Aaron dù sao cũng coi như từng tập luyện qua, kinh nghiệm thực chiến phong phú, thân thủ có thể xem là đứng đầu trong người bình thường. Bắt nạt những tên thiếu niên choai choai mới nhập môn này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này, hắn nện một quyền vào bụng Hoàng Đại Thành, sau đó đá hắn ngã lăn trên đất, nắm lấy khớp cánh tay mạnh mẽ bẻ một cái.
"AI" Hoàng Đại Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị giết.
"Thế nào? Đến đi!" Aaron nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lạnh lẽo khiến đám chó săn Lương Ngũ, Tống Tam Cân đều bị dọa đến liên tiếp lui vê phía sau: "Ngươi đừng tới, ta sẽ gọi người."
"Được, vậy thì gọi đi, mọi người cùng nhau nhận phạt!" Aaron lộ ra khí chất giết đánh không sợ hãi của lưu manh: "Ông vua cũng thua thằng liều, đến đi!"
Hắn nhìn ra Hoàng Đại Thành dáng người cao lớn là đầu lĩnh, nhất thời trên tay càng dùng thêm sức.
Khi gặp phải bị vây công, tất nhiên trước tiên phải đánh bại thủ lĩnh của địch! Nhằm vào một tên đánh tới chết ! Đây cũng là thường thức!
"A... Đau quát" Hoàng Đại Thành kêu rên liên hồi: "Ta sai rôi, thả ta..."
"Yếu như thế?' Aaron thoáng kinh ngạc, chợt tiếng nói lạnh lẽo: "Gọi ai?"
"Phương đại ca, Phương gia gia, sau này ngài chính là gia gia ta!" Hoàng Đại Thành vội vàng đổi giọng.
"Vậy còn tạm được!" Aaron buông tay, kéo Hoàng Đại Thành lên. Hắn cũng nhìn ra những người này không có bối cảnh gì, mới cố ý hiển lộ cuồng ngạo.
Aaron đánh Hoàng Đại Thành rất có chừng mực, chỉ đánh vào những chỗ thịt dày, không sợ bị thương.
"Tuy nhiên ta cũng không muốn làm đại ca, sau này nên làm thế nào thì làm thế đó."
Aaron đi tới chỗ nằm của mình, bắt đầu cau mày.
"Đại... Phương huynh, dùng đệm chăn của ta đi."
Hoàng Đại Thành bị Aaron chỉnh đốn cho một trận, nghe lời đoán ý của Aaron cũng không tệ, vội vàng bưng đến một tấm đệm chăn.
"Không tệ, không tệ, rất hiểu chuyện."
Aaron võ võ vai của hắn, vừa nhìn về phía Lương Ngũ và những người khác: "Nhà các ngươi đều làm gì? Tại sao đến học võ? Sau khi học võ muốn làm gì?"
"Phương huynh, nhà ta làm quán trà." Hoàng Đại Thành cười theo trả lời: "Ta học chút võ nghệ để tự vệ!"
"Nhà ta là thợ rèn, nhà ta gom góp tiên để cho ta đến học võ, muốn sau này dựa vào đó làm vệ sĩ cho người khác, kiếm cơm ăn."
Tống Tam Cân trả lời.
Vóc người của hắn nhỏ gầy, nhưng trên cánh tay có chút bắp thịt, hiển nhiên sức lực không nhỏ.
"Nhà làm ta thợ may, ta không muốn học nữ nhân thêu hoa!" Lương Ngũ trả lời.
Cuối cùng, Mã Trúc không nói gì.
"Phương huynh, tiểu tử này không thích nói chuyện, cực kì kiêu ngạo, thấy ai cũng lạnh nhạt, cũng chỉ khi các sư huynh đến mới nói một vài câu, ta giúp huynh giáo huấn hắn một chút!"
Hoàng Đại Thành vén tay áo lên, rất có dáng vẻ chân chó tự giác nói.
“Dừng tay!"
Aaron vẫy vẫy tay, hiểu được khi hắn chưa đến, đại khái tên Mã Trúc này đã bị bắt nạt đến thảm rồi.
Hắn nhìn mấy người, tằng hắng một tiếng: "Nếu đồng môn cùng nhau học nghệ, thì phải hỗ trợ lẫn nhau, hiểu chưa?"...
Ngày mai, mặt trời mới vừa mọc.
Trên sân luyện võ của Thanh Sơn võ quán.
Các đệ tử ăn mặc chỉnh tê xếp thành ba hàng luyện công.
Aaron lần đầu tiên mặc quần áo mới phát xuống, cùng Hoàng Đại Thành và những người khác đứng chung một chỗ, nghe đại sư huynh Đinh Sơn phát biểu.
Tối hôm qua, Hoàng Đại Thành và những người khác đã bàn giao mọi chuyện cho hắn.
Tỷ như ở trong võ quán, các sư huynh sư tỷ khác thì còn được, nhưng người duy nhất tuyệt đối không được đắc tội, chính là đại sư huynh Đinh Sơn!
Điêu này không chỉ là bởi vì Đinh Sơn võ công cao nhất, mà còn bởi vì hắn là đệ tử thân truyên của sư phụ, được sư phụ dùng để giữ thể diện!
Võ sư qua tuổi bốn mươi, năm mươi, khí huyết không còn ở đỉnh cao, thì không thể đánh như trước. Lúc này muốn duy trì danh tiếng, nhất định phải dựa vào đồ đệ thân truyền.
Trước đây, thời điểm đại sư huynh Đinh Sơn luyện quyền, là Tiết Thanh Sơn cầm tay dạy quyền, phí hết tâm huyết, có thể nói còn thân hơn con ruột!
Ừm, ở trong võ quán cho dù đắc tội con cái của Tiết Thanh Sơn cũng có thể không có gì, nhưng đắc tội đại sư huynh tuyệt đối không thể ăn ngon! Mà hiện tại, sư phụ Tiết Thanh Sơn có việc ra ngoài, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về. Ở võ quán, chính là đại sư huynh Đinh Sơn thay thầy thụ nghệ!
"Muốn luyện võ, thì không được sợ chịu khổi"
Đinh Sơn mắt hổ đảo qua một đám võ sư học trò, đặc biệt là Aaron và những người mới nhất!
"Võ đạo có bốn tầng, một tầng đầu tiên là 'Chiêu thức"
Tựa hồ bởi vì người mới khá nhiêu, Đinh Sơn bắt đầu giảng giải nêu rõ những nét chính của vấn đề: "Lưu phái các nhà không giống nhau, nhưng ý nghĩa chính chỉ có một. Thông qua không ngừng luyện tập chiêu thức, học được cách nắm giữ khí huyết của chính mình! Chỉ có nắm giữ khí huyết, võ đạo mới coi như chân chính nhập môn!"
"Không có nắm giữ khí huyết, nhiều nhất coi như người bình thường hiểu sơ kỹ xảo!"
"Sau khi nắm giữ khí huyết của bản thân, là có thể luyện hóa 'Khí huyết' thành 'Kình. Đây chính là võ đạo tầng thứ hai —— Minh kình! Cũng được gọi là Luyện da thịt!"
"Minh kình nhập môn, lập tức có thể tăng cường mấy trăm cân khí lực!"
"Minh kình tiểu thành, có thể tăng nghìn cân!"
Đinh Sơn đi tới trước một khối đá cực lớn, một tay trước thân, đơn giản nhất tay đã giơ tảng đá nặng đến nghìn cân lên thật cao, nhìn lại vê phía các sư đệ: "Minh kình đại thành, có nội tráng thần lực! Phủ thêm thiết giáp chính là đại tướng địch được vạn người trong quân, trong chốn giang hồ cũng coi như nhân vật có tiếng tăm, bất luận đi thế lực nào đều là khách quý!"