Chương 836: Quen Thuộc
Chương 836: Quen ThuộcChương 836: Quen Thuộc
Ba năm sau.
Năm Quang Tông thứ mười hai của Lâm quốc, thiên hạ đại hạn, dân đói, người ăn thịt người.
"Có vẻ như hôm nay lại bán hết chẳng còn lại gì."
Tại chợ cá, Aaron bán những con cá còn lại trong giỏ cho cô gái mua cá cuối cùng, rồi xách giỏ cá rỗng đi đến tửu lầu Ngư Dương.
"Trời ạ, giá cả leo thang, giờ cơm còn không ăn được, cá thì càng ăn không nổi rồi."
Hắn đến vị trí quen thuộc vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một vị tửu khách hô lên: "Cái gì, một bát Thiêu Đao Tử mà đòi hai đồng tiên lớn hả?!"
"Ui chao, các vị đại gia đều là khách quen, tiểu nhân có lừa các vị đâu chứ?"
Hầu bàn mặt đầy oan ức giải thích: "Rượu này cũng là lương thực, giá gạo tăng, thì rượu này không thể không tăng giá theo đúng chứ? Có người nói triều đình còn muốn ban lệnh cấm cất rượu, sau khi bán hết nhóm rượu này có còn rượu hay không, còn chưa biết nữa!"
"Lời này có lý, cho ta hai bát lão Hoàng tửu."
Aaron cười nói: "Thêm bốn bàn thịt"
Hắn là "Ngọc gia" có uy tín ở đây, nên những người khác dĩ nhiên chỉ có thể im lặng.
Mấy vị khách già không nỡ tiền lại nghiện rượu kia, chỉ có thể đứng một bên nhìn, cuống họng liên tục lăn.
"Cảm tạ Ngọc gia giải vây."
Hầu bàn vội vàng nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng mang rượu thịt lên.
Không lâu sau, mấy vị ngư dân quen mặt đi vào tửu lầu, trước tiên bắt chuyện một câu, rồi gọi tiểu nhị mang Thiêu Đao Tử.
"Ngọc gia cũng ở đây sao? Tiểu Lục nhà chúng ta ba ngày nữa kết hôn, đến lúc đó còn muốn mời ngài tới cổ động đấy."
Một lão ngư dân cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra.
"Tốt, đến lúc nhất định phải đi đòi thêm một chén rượu." Aaron cười đồng ý, rồi hiếu kỳ hỏi: "tiểu Lục nhà ngươi tìm được vợ?"
Ngư dân cưới vợ không dễ dàng, chẳng hạn như tiểu Sở...
"Đây không phải là vì thời thế không giống trước sao?" Lão ngư dân cười ha hả nói: "Đại hạn này, trông trọt thu hoạch kém, giá gạo lại tăng. . . Nhưng chúng ta dựa vào hồ kiếm sống, không có gạo, vẫn có thể ăn cá, cũng không đến nỗi chết đói. . -
"Còn nữa... Có người nói có 'lưu dân quân hoành hành, tuy rằng phủ Thái Trạch chúng ta cũng còn tốt, nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ. . " Một người đánh cá khác hạ thấp giọng nói. Aaron nở nụ cười: "Chúng ta là dân chúng nhỏ, chỉ cần tránh được đoạn thời gian hỗn loạn nhất, bất luận ai đến đều thành thật giao tiền, ai có thể bắt nạt chúng ta được?"
Cha tiểu Lục cười nói: "Nói thì nói như thế, nhưng đoạn thời gian hỗn loạn nhất không dễ dàng qua. . . nhưng Ngọc gia, chúng ta là ngư dân, gia sản đều ở trên thuyền, gặp phải binh biến cùng lắm thì lái thuyên chạy vào hồ một chút, ai có thể tìm được đây? Nhưng trồng trọt thì lại khác, đất ruộng, dinh thự. ... Nó có thể mọc chân chạy sao? Một khi chạy là mất sạch! Trước kia là làm ruộng coi thường chúng ta, nhưng hiện tại giá thị trường sửa lại. .. Chỉ tiểu Lục nhà ta cưới được con dâu là con gái nhà làm ruộng, dáng vẻ xinh đẹp, lễ hỏi còn không muốn, còn trả thêm!"
"Ài..
Aaron thở dài một tiếng.
"Sao vậy? Ngọc gia cũng muốn nhân cơ hội cưới vợ?" Tứ Nương cười hì hì lại đây rót rượu: "Yêu thích cô nương nhà nào, Tứ Nương tự mình đi nói chuyện cho ngài, nhất định thành!"
"Ta không phải nghĩ đến ta, mà là nghĩ đến Sở lão đầu...
Aaron nói: "Biết sớm như vậy, chống đỡ thêm mấy năm nữa, còn sầu tiểu Sở không vợ? Quá nhanh, quá nhanh rồi. . "
Cha của tiểu Lục cũng trâm mặc, thở dài nói: "Đây đều là mệnh số. .. Người nào có thể biết trước mọi chuyện chứ?”...
"Thật đúng là phong thủy thay đổi. Sống được lâu, quả thực có thể thấy được rất nhiều chuyện thú vị.'
Aaron cầm theo con cá khô nhỏ, ngày ngày đến cửa thành Thái Trạch phủ.
"Hả?"
Hắn đi vào cửa thành, nhìn thấy binh lính canh giữ đều mặc giáp da, gối giáo sáng choang, ánh mắt như hổ như sói quét quét vào người trong thành, có chút vẻ binh hoang mã loạn.
Aaron đi tới "Hồi Xuân đường", những người bán thuốc ở đó đều biết hanws, trực tiếp lui về phía sau đường gọi: "Sư phụ, tên đánh cá lại tới nữa rồi."
Aaron lườm một cái, trực tiếp đi vào sau đường.
Cát lão so với trước nhìn già đi một chút. Tuy rằng ông ta có biệt danh là "Cát Trường Sinh', nhưng cũng không phải thật sự trường sinh, mấy năm qua tinh lực đã không còn tốt như trước, đang ngồi tắm nắng.
Lúc này nhìn thấy Aaron, lão cười nói: "Đã đến rồi thì đến rồi, cần gì mang đồ vật nữa?"
Có câu “lâu ngày mới rõ lòng người”, Cát lão tự cho là đã xem Phương Ngọc như là bạn tri kỷ vong niên.
Nhưng không ngờ rằng... Lão ta lại gặp phải một tên trường sinh giả diễn xuất giỏi còn vững như lão cẩu!
Đừng nói diễn ba năm, Aaron có thể diễn ba mươi năm cũng không có vấn đề gì!
"Chỉ là chút lòng thành thôi."
Aaron đặt con cá khô xuống, tự mình rót trà cho mình uống, quen thuộc như đang ở nhà vậy.