Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 847 - Chương 847: Ám Kình

Chương 847: Ám Kình Chương 847: Ám KìnhChương 847: Ám Kình

"Dù cho là tân triều thành lập, chỉ cần bảo quản tốt khế đất, thì cơ bản cũng sẽ được thừa nhận.

Aaron đắc ý suy nghĩ trong lòng.

"Chờ đã, mục đích ta là đến đây để trở nên mạnh mẽ, không phải để làm giàu. Tuy nhiên, hai điều này cũng không xung đột với nhau. Nhân sinh dài dằng dặc, dành chút tâm tư để kinh doanh cũng không sao. Nói không chừng tương lai sẽ có ích."

"Như vậy, ta phải đi theo con đường chủ điền sản bất lương sao?"

Aaron lục lọi trong hộp đồ trang sức, lấy ra một chiếc vòng cổ hình hoa sen làm bằng ngọc bích để dành tặng Niếp Niếp vào ngày mai. Dù sao, mỗi ngày nghe cô bé ngọt ngào gọi mình “Ngọc thúc thúc.

Thu dọn xong xuôi, Aaron trịnh trọng lấy ra mấy cuốn sách.

Cuốn đầu tiên là bút ký của Kim Như Tùng, ghi chép một số thủ pháp truy tung, trong đó có thuật dịch dung và Súc Cốt công được Aaron liệt vào danh sách cần học, chuẩn bị khi rảnh rỗi sẽ luyện một chút.

Cuốn thứ hai là Thanh Nang Kinh Bổ lục của Cát lão, ghi chép tỉ mỉ về y thuật của lão, cũng như những chứng bệnh nan y mà lão từng gặp phải. Ngoài ra, trong cuốn sách còn có một số phương thuốc quý giá, trong đó có "Thanh Long Đoạt Mệnh Thang”.

"Thân thể này có thể bị bệnh, phải học y!"

Aaron đặc biệt hứng thú với những phương thuốc có thể tiêu hao nguyên khí, giảm tuổi thọ nhưng giúp bệnh tật nhanh chóng chuyển biến tốt.

Ngoài ra, trong cuốn sách còn có một phương thuốc "Đi Tử phương" có thể bảo đảm chiến trăm trận không mang thai. Aaron cẩn thận xem qua hai lần, âm thầm ghi nhớ. Tuy rằng võ sư có thể luyện hóa khí huyết, nhưng không hẳn đã có thể bảo đảm toàn bộ.

Cuối cùng, Aaron lấy ra bí tịch Hắc Sa chưởng của Tiết Thanh Sơn. Đầu tiên lật xem từ đầu đến cuối, đối chiếu với những gì mình đã biết, xác nhận không có sai sót. Sau đó, Aaron bắt đầu xem kỹ ba tâng phía sau.

"Cái gọi là ám kình thực chất là một loại kình lực xuyên thấu, có thể đánh trúng đối thủ từ xa. Tuy nhiên, 9 tấc là cực hạn! Có thể đánh ra ám kình lăng không 3 tấc được coi là nhập môn, 6 tấc tính là tiểu thành. Ám kình đại thành thì có thể đánh ra 9 tấc!"

9 tấc? Chưa đến một thước!

Trường kiếm mà hiệp khách tâm thường sử dụng, đều có thể đánh ra hai thước, thậm chí ba thước thanh phong!

Aaron lẩm bẩm: "Được rồi, võ công cao thấp, cao một tấc đều có thể quyết định sinh tử, 9 tấc cũng đã đủ."

Hắn lật qua lật lại bí tịch, phát hiện sáu tâng Hắc Sa chưởng rất hoàn chỉnh, chỉ thiếu mất bí phương phối trí thuốc cát cuối cùng.

"Ta lười phối trí thuốc cát, giảm thọ thì giảm thọ thôi. Ta còn muốn uống Thanh Long Đoạt Mệnh Thang nữa! Đó là giảm thọ gấp đôi!"

"Ta bảo xé phương thuốc, ngươi liền thật sự chỉ xé phương thuốc. Trương sư huynh quả là người thật thà!"

Aaron yên lặng cảm khái một phen, bắt đầu ghi nhớ bí tịch.

"Ừm, sau khi dùng Minh kình luyện hóa da thịt toàn thân, tiếp theo là tôi xương! Dùng các loại sóng âm, kích thích cốt tủy bản thân sinh động, rèn luyện xương cốt, tiếp theo sinh ra ám kình!

"Ám kình và Minh kình vốn là hai loại kình, nhưng ám kình có thể bám vào trong Minh kình mà đánh ra. Vì cốt tủy của người chắc chắn ít hơn da thịt, nên luyện hóa ám kình cũng tương đối ít. Dù cho là võ sư ám kình tráng niên, cũng không thể mỗi một chiêu mỗi một thức đều mang vào ám kình, nhiều nhất là dùng làm đòn sát thủi"...

Ngày hôm sau, Aaron tìm một cái chậu nước, bắt đầu luyện "Nghe kình". Đây là kỹ xảo nhỏ được ghi chép trong Hắc Sa chưởng tầng thứ tư.

"Cảm giác chính là thông qua hồi âm và chấn động, tìm đến tân suất đặc thù nào đó, rung động cốt tủy bản thân..."

"Càng là cảnh giới cao thâm, càng phải từ từ đi, không thì rất dễ dàng tổn thương thân thể."

Aaron không ngừng đánh nước trong chậu, cảm nhận loại chấn động và hồi âm đó, nỗ lực tìm kiếm sự "cộng hưởng" của cơ thể...

Sau một canh giờ, hắn đi ra sân, bắt đầu chính thức tu luyện Hắc Sa chưởng.

Đến khi luyện hai canh giờ, Aaron mới dừng lại luyện tập, nhận lấy khăn mặt mà Tứ Nương đưa tới để lau mồ hôi.

"Ngọc thúc thúc...

Bên cạnh, Tiểu Niếp Niếp tò mò nhìn hắn.

"Niếp Niếp ngoan."

Aaron lấy ra chuỗi vòng cổ hoa sen tử ngọc, đeo lên cổ Niếp Niếp.

"Cái này... quá quý trọng."

Tứ Nương vô cùng kinh ngạc, đương nhiên nàng nhận ra giá trị của món quà này.

"Không có gì đâu.

Aaron vung tay, rồi nhìn xung quanh căn phòng, thở dài nói: "Bây giờ loạn lạc, đợi đến khi yên ổn hơn một chút, ta sẽ đi mua cho ngươi một căn nhà khác để ở."

Căn nhà này tuy không tệ, nhưng không thuộc vê Tứ Nương, mà là của biểu tỷ phu của nàng.

Hiện tại chẳng ai có tâm tư tính toán với nàng, tạm thời ở lại cũng không sao, nhưng dòng họ của biểu tỷ phu nàng vẫn còn. Nói thật, dù biểu tỷ nàng còn sống, cũng chưa chắc có thể bảo vệ căn nhà này, có thể sẽ bị một ai đó trong dòng họ lấy đi. Càng không cần phải nói đến một người ngoài như Tứ Nương.

Do đó, sớm muộn gì nàng cũng phải chuyển đi. May mắn thay, Phương Ngọc có tiền, nên nàng không cần phải lo lắng về vấn đề này.

“Chuyện này...

Hai lông mày Tứ Nương nhu lại, hiện lên một tia ưu tư: “Những năm qua ta cũng tích lũy được một ít bạc. Nhưng nếu mua nhà, trong nhà không có người đàn ông làm chủ, sợ sẽ bị hàng xóm và du côn bắt nạt."

Nàng hiểu rõ sự gian nan của một người phụ nữ góa chồng trong xã hội cổ đại.

"Ta đi ra ngoài xem xem, mau chóng tìm người kéo quan tài ra ngoài chôn, nếu không thì phiên toái."

Aaron sờ mũi, trả tiền thì không thành vấn đề, chỉ là không muốn vướng vào rắc rối.

Lúc này hắn tìm cớ để đi ra ngoài.

Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài sâu lắng sau lưng...
Bình Luận (0)
Comment