Chương 861: Diệt Bang (2)
Chương 861: Diệt Bang (2)Chương 861: Diệt Bang (2)
"Miệng nói lĩnh giáo, lại dùng ám khí, thật đê tiện!" Đoạn Đại Thông nổi giận, thân hình lượn lờ như cá, toàn thân phát ra lực lượng kinh người.
Aaron không hề sợ hãi, hai tay đen như mực, giao đấu cùng Đoạn Đại Thông.
"Hắc Sa chưởng? Ngươi là người của võ quán Thanh Sơn? Hay là Đinh Sơn?" Đoạn Đại Thông nghĩ thâm.
Trong ấn tượng của hắn, võ quán Thanh Sơn chỉ có hai cao thủ ám khí là Đinh Sơn và Tiết Thanh Sơn. Nếu như Đinh Sơn chưa chết, võ công lại tiến bộ, thì trình độ của hắn cũng chỉ tâm cỡ người bịt mặt này.
Aaron không nói nhiều, chỉ tập trung vào việc phòng thủ, kéo dài thời gian.
Sau mười mấy chiêu, Đoạn Đại Thông đã thở hổn hển, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Aaron đột nhiên vung tay, đánh ra một chưởng, trong chưởng chứa đựng hai luồng kình lực.
Đoạn Đại Thông liêu mạng chống đỡ, nhưng hai tay hắn đã tách ra, thân hình vội vàng lùi lại.
Chưởng của Aaron bị chặn lại, nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, trên mặt nở nụ cười.
Ám kình đại thành của hắn có thể đánh trúng mục tiêu cách xa 9 tấc.
Đoạn Đại Thông cảm thấy ngực như bị vô số phi châm đâm xuyên, máu tươi chảy ra.
"Ám kình đại thành lăng không chín tấc, quả nhiên là cao thủ ám khí đỉnh cao. Chết dưới tay ngươi, ta cũng không oan uổng. Chỉ là không biết, ta đã đắc tội gì với ngươi?" Đoạn Đại Thông nằm trên mặt đất, nói với vẻ bất lực.
Phốc! Phốc!
Đoạn Đại Thông nói chưa dứt lời, hai viên châu sắt đã bắn thẳng vào mắt hắn, xuyên thủng đại não. Hắn ngoẹo đầu, tắt thở, cây gậy sắt trong tay rơi xuống đất.
"Làm việc luôn luôn cẩn thận, dù sao kẻ xấu chết rồi mới không nói được gì."
Aaron cẩn thận nhặt ống sắt lên, xác định đây là một cơ quan, ấn xuống cơ quan là có thể phun ra độc thủy.
"Quả nhiên mèo già hóa cáo, không hết lòng gian."
Hắn lục soát khắp nơi, chỉ tìm được chút vàng bạc, tiền hàng và một quyển bí tịch "Ngư Lân kình". Bí tịch này cao nhất chỉ tới ám kình, cũng chỉ có chút giá trị tham khảo.
"Kim Ngư bang các ngươi thu của ta nhiều năm như vậy, bây giờ trả cho ta cả gốc lẫn lãi, coi như là tiên hàng qua lại, chúng ta không thiếu nợ nhau."
Aaron đi ra khỏi tổng đà Kim Ngư bang.
Không lâu sau khi hắn đi khỏi, một con hỏa xà bốc lên từ trong phòng, cuối cùng nuốt chứng tất cả. ...
Lưu phủ.
Vì có quá nhiều người đến phúng viếng, trước cửa vẫn tấp nập xe cộ.
"Hạt dẻ xào đường, hạt dẻ xào đường nóng hổi mới ra lò!" Aaron cải trang thành một ông lão tóc bạc, đi dọc đường bán hạt dẻ xào đường.
"Ông lão kia, hạt dẻ xào đường bao nhiêu tiền một bao?"
Một người đang đứng ở trong gió nửa ngày không chịu nổi mùi thơm, gọi lại Aaron hỏi.
"Một đồng tiền lớn một bao, rẻ lắm."
Aaron nở nụ cười lấy lòng.
“Hừm, cho ta một bao."
"Ta cũng lấy một bao."
"Nhà họ Lưu là thế gia, tang sự rình rang như vậy. Còn không biết khi nào mới đến phiên chúng ta vào viếng nữa. Ăn trước một chút lót dạ."
Aaron làm việc gì cũng chỉ làm một chuyện.
Nếu đã cải trang thành một ông lão tóc bạc, thì chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện vớ vẩn nào khác.
Mỗi ngày, hắn chỉ bán hạt dẻ xào đường ở gần Lưu phủ, sau đó quan sát tình hình.
Thậm chí, hắn còn thuê một gian phòng ở gần Lưu phủ, một lòng muốn ở lại lâu dài.
Thời gian của hắn là vô hạn, hắn có đủ kiên nhãn để chờ đợi ở đây mấy năm. ...
Một đêm nọ, Aaron mang theo rổ hạt dẻ xào đường, trên rổ phủ kín chăn bông để đảm bảo hạt dẻ vẫn nóng hổi khi lấy ra.
Hắn đi bán mấy vòng nhưng không được đồng nào, chỉ có thể chán nản ngồi xổm ở góc đường.
Ngay cả vậy, hắn cũng không nỡ ăn hạt dẻ xào đường của mình.
Đúng lúc này, Aaron nghe thấy tiếng áo bay vút, nhìn về phía Lưu phủ.
Hắn thấy dưới ánh đèn lồng, có mấy bóng đen đang trèo vào trong.
"Ồ... Rốt cục cũng không nhịn được rồi sao?"
Hắn suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục bán hạt dẻ xào đường. ...
Lưu phủ là một thế gia, nên hộ vệ đều là võ sư Minh kình.
Thậm chí khách khứa và người nhà họ Lưu cũng có không ít cao thủ ám kình.
Khi những bóng đen trèo vào Lưu phủ, lập tức bị phát hiện.
"Tặc tử to gan, dám đến quấy rối Lưu gia ta?"
"Tới đây!"
Từ trong linh đường, mấy tên cao thủ ám kình của Lưu gia lập tức lao ra, chỉ huy võ sư hộ viện vây bắt những người mặc áo đen.
"Hê hê... Trên đời há có thế gia ngàn năm? Lưu gia các ngươi hưởng thụ nhiều năm như vậy, cũng nên trả nợ."
Một tên áo đen trực tiếp kéo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt đầy vết chém.
"Chuyện của Mã Trúc chỉ là một trong những tội lỗi chồng chất của Lưu gia các ngươi mà thôi!"
"Huyết Ngân đạo?"
Một tên cao thủ ám kình của Lưu gia kinh hô.
"Lưu gia các ngươi năm đó nuôi chúng ta làm đạo tặc, chuyên đi giết người cho các ngươi, sau đó lại vứt bỏ chúng ta như giày rách, quay lại cùng quan phủ vây quét huynh đệ chúng ta. Lão thiên không tệ với ta, cuối cùng không để ta chết! Võ công của ta còn tiến bộ hơn nữa!"