Chương 862: Đợi
Chương 862: ĐợiChương 862: Đợi
Huyết Ngân đạo mặt đầy hận ý, nhìn về phía những võ sư hộ viện, lớn tiếng quát: "Lưu gia diệt vong, ngay trong hôm nay! Các ngươi là muốn chôn cùng Lưu gia, hay là hợp tác cùng chúng ta, cùng nhau diệt Lưu gia, của cải gái đẹp tha hồ mà lấy?"
Lưu Thanh Hà, là thứ trưởng của Lưu gia, so với nguyên chủ Lưu gia còn cao một bậc, cũng là cao thủ ám kình đại thành.
Lúc này nhìn thấy võ sư hộ viện lòng người bàng hoàng, không khỏi thầm hận: "Không phải người trong nhà, thời khắc mấu chốt chung quy không phải một lòng."
"Lão Cửu, Lão ngũ, cùng tiến lên!"
Da thịt hắn trong nháy mắt trở nên xanh đen như sắt, một quyền như trụ sắt, nện về phía Huyết Ngân đạo!
Đây chính là tuyệt học của Lưu gia: Thiết Y quyền!
Quyền pháp này không chỉ cương mãnh vô cùng, mà còn có hiệu quả luyện thể, khi vận công, da thịt toàn thân xanh đen, như mặc giáp sắt!
"Tốt, xem Huyết Thủ công!"
Huyết Ngân đạo hai tay biến thành màu đỏ thắm, mỗi lần vung chưởng, võ sư phụ cận đều cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
"Độc công?”
Lưu Thanh Hà biến sắc: "Mọi người tản rat"
Hắn vung nắm đấm thép, giao chiến kịch liệt cùng Huyết Ngân đạo.
Hai bên đều là cao thủ ám kình đỉnh cao, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo lực lượng kinh người, có thể khiến người đứt gân gấy xương.
Hơn mười chiêu qua đi, dù cho Lưu Thanh Hà cũng cảm thấy hơi chóng mặt hoa mắt, bị Huyết Ngân đạo đánh cho phun máu.
"Ha ha, Lưu gia quả nhiên không còn ai."
Một mặt khác, ba tên cao thủ ám kình cầm đao, đã loạn đao chém chết lão Cửu Lưu gia, sau đó xông vào linh đường.
Bên trong linh đường, tiếng kinh hô của phụ nữ và trẻ nhỏ truyền ra.
Nhưng chỉ trong chốc lát, liền biến thành ba tiếng nổ vang.
Âm! Âm! Ầm!
Ba thi thể bị ném ra từ linh đường, rơi xuống đất.
Một ông lão tóc trắng bước ra, da hắn như thép, mặt mày như điện, tóc dựng thẳng lên từng sợi, giống như hổ dữ nổi giận!
"Lão Đông Tây, ngươi còn chưa chết?"
Huyết Ngân Đạo biết mình trúng kế, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng lão thái công Lưu gia thân pháp kinh người, gân cốt toàn thân nhúc nhích, đi như rồng bay, hai bước đã đuổi kịp hắn, một quyền đánh trúng vào ngực hắn.
Huyết Ngân Đạo chạy ra một đoạn đường nữa thì đột nhiên dừng lại, nửa người trên nổ tung, không còn chút tro tàn.
"Giết!"
Lão thái công Lưu gia nhìn những người mặc áo đen, lạnh lùng ra lệnh. ...
Sau trận đại chiến, khắp nơi trong Lưu gia đều hỗn loạn, xác chết nằm la liệt.
"Thúc bá?"
Lưu Thanh Hà băng bó vết thương xong, vội vàng chạy đến hành lễ: "Còn cần tiếp tục truy sát không?”
"Các ngươi... Dìu ta vào đi!"
Màu xanh đen trên làn da của Lão thái công Lưu gia dần biến mất, trở lại dáng vẻ một lão già bình thường, thậm chí trên mặt còn hiện lên khí tức tử vong, khiến Lưu Thanh Hà không khỏi rùng mình.
Trong đại sảnh.
Lão thái công Lưu gia chậm rãi ngồi lên ghế thái sư, nhìn xuống con cháu Lưu gia: "Thế gia là gì? Đời đời phải có tông sư hóa kình, mới là thế gia! Con cháu ta chẳng ra gì, chưa từng xuất hiện thiên tài như Tào Hồng Nhan của Tào gia, tông sư đứt quãng, sau lại có cái thằng hỗn láo kia, chọc đến đại họa ập xuống! Khục khục..."
Lão thái công vừa nói, vừa ho ra máu.
Hắn đã rất già, trước đây đánh nhau với Mã Trúc đã bị thương nặng.
Sau đó lại giả chết, triển khai kế sách dẫn xà xuất động, đại chiến một trận, nhưng thực tế thì đã sức tàn lực kiệt từ lâu rồi.
Dưới sảnh, rất nhiều người Lưu gia đều lau nước mắt: "Lão thái công, ngài là bạch ngọc trụ chống trời của chúng ta, ngài không thể có chuyện gì xảy ra...
"Ai... Hoa nở hoa tàn, người già thì nhìn thấu mọi thứ. Huy hoàng của Lưu gia đã qua rồi, cũng là lúc nên yên ổn lại. Lão phu quyết định, kể từ hôm nay... chia ra ở riêng!"
Lão thái công dùng khăn mùi xoa lau máu tươi: "Ta thấy... Đại quân triều đình xuôi nam, Nam Thiên Vương sợ là... không trụ được lâu. May mà nhóm người có ý thù địch với chúng ta nhất đêm nay đã bị giết sạch. Sau đó, ngoại trừ chính mạch tiếp tục duy trì gia nghiệp, các mạch khác... đều trốn đi ra ngoài, lẩn tránh thật xa..."
Lưu lão thái công nói xong câu cuối cùng, nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Bên trong Linh đường, tiếng khóc vang lên. ...
Ngày hôm sau, ba đao khách của Huyết Ngân đạo, bị treo lơ lửng ở ngoài cửa lớn Lưu phủ, cho dân chúng thị chúng.
"Khà khà, quả nhiên là giả chết. Lão độc vật nghe xong câu cuối cùng, nước mắt lưng tròng, Vương Trùng Dương gọi thẳng là người trong nghề." Aaron trong đám người nói thầm.
"Tuy nhiên, lão già hóa kình Lưu gia đã già bảy tám mươi, liên tiếp ác đấu, liệu còn sống được nữa hay không?” Aaron nghĩ nếu mình là lão già hóa kình của Lưu gia, chỉ cân còn một hơi thở, không chỉ treo lơ lửng thi thể, mà còn sẽ đi ra ngoài đi vài bước, lộ ra vẻ mặt bình yên để trấn an lòng dân.
Bây giờ như vậy, sợ rằng thương thế chuyển biến xấu, thật sự đã chết rồi?
"Nhưng vẫn rất nguy hiểm, ta đợi thêm một chút, xem tiếp."