Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 872 - Chương 872: Quen Thuộc

Chương 872: Quen Thuộc Chương 872: Quen ThuộcChương 872: Quen Thuộc

Trả tiền xong, Aaron nhận chìa khóa.

Sân nhà có một cái giếng nước ở giữa, bên cạnh trồng một cây ngô đồng. Trong sân có sáu gian phòng, chia làm phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, nhà bếp... rất rộng rãi.

Aaron thu dọn xong xuôi thì ở lại.

Vết thương nhẹ ở Tào gia đã được chữa trị bằng thuốc giảm thọ trên đường, gần như đã hồi phục.

Lúc này, Aaron nằm trên xích đu dưới cây ngô đồng, bên cạnh đặt ấm trà, đôi mắt nửa khép nửa mở, bắt đầu suy nghĩ cách tìm kiếm cơ duyên tu tiên.

"Một mình đi vào rừng sâu núi thắm tìm vận may, hoặc là tìm kiếm truyền thuyết tiên nhân, thực lực của ta chưa đủ."

"Hơn nữa, cũng không thể xác định người tu tiên tốt xấu."

"Có lẽ, nhất định phải thành lập thế lực, chiêu nạp nhân tài?"

Aaron rất kiên trì, quyết định từ từ thực hiện.

Trước tiên, phải xây dựng một mạng lưới thông tin đầy đủ, rồi từng bước mở rộng ra, sau đó mới truy tìm chuyện tu tiên.

Như vậy sẽ ổn thỏa nhất.

"Làm thủ lĩnh của tổ chức này, cần duy trì sự bí ẩn, vì vậy ta có thể đeo mặt nạ. Như vậy có nhiều lợi ích, dù là duy trì được vài chục năm, hơn trăm năm, cũng có thể nói là người đứng đầu đã thay đổi. Còn có thể che giấu khuôn mặt, nhận lệnh không nhận người, rất tốt, rất tốt.

"Tổ chức nên xây dựng cái gì đây? Môn phái võ lâm? Quá đáng chú ý! Gia tộc? Lười sinh. Vẫn là tùy tiện tổ chức một cái thương hội đi. Thương nhân đi khắp thiên hạ, vừa vặn có thể tìm hiểu tin tức!"

Aaron tính toán tiền vốn của mình một chút.

Ừm, những gia sản của Cát lão đã dùng gần hết rồi.

Nhưng Lưu gia và Tào gia đều là những thế gia đại hộ, của cải cướp đoạt được từ hai nhà này, có thể khiến bất kỳ ai trong Lâm quốc đỏ mắt đến bất tỉnh.

"Tên của tổ chức này... Gọi là thương hội Thanh Vân là được, ta chính là lão đại Thanh Long' ở phía sau... Ữm, cơ cấu thì sao? Trước tiên suy nghĩ lại... Không vội không vội."

Đấn tối, Aaron móc ra vàng bạc, nhét vào trong lòng ngực, liền đi ra cửa dạo phố.

Phủ Long Khánh không có cấm đi đêm, Aaron đi dạo đi dạo, bước chân không khỏi lệch hướng, đi tới bờ một con sông lớn.

Trên sông, tiếng sáo trúc của mấy chiếc thuyên hoa mơ hồ, âm thanh tà tà không ngừng lọt vào tai.

Thì ra đã đến địa giới thanh lâu.

Hừm. Ban ngày, hắn nghe được tửu khách nói, gân đây phủ Long Khánh cũng sắp chọn hoa khôi.

Chuyện trọng đại như vậy, sao có thể bỏ qua?

Tất nhiên là phải tới chung vui rồi......

Khôi Hương các,

Nơi đây là thanh lâu số một số hai phủ Long Khánh, cuộc thi hoa khôi đêm nay cũng được tổ chức ở đây.

Dưới khán đài, từ lâu đã trải rộng các văn nhân nhã sĩ đến đây để tìm hoa vấn liễu.

Khi Aaron đến đây, chỉ có thể có một chỗ ngồi ở góc.

"Vị đại gia này, đêm nay là Thiên Hương cô nương và Tử Diên cô nương tranh cướp hoa khôi, ai nhiều hoa khôi hơn sẽ chiến thắng. Mỗi vị khách quan có thể mua một đóa kim hoa mười lượng bạc tặng cho cô nương mà mình yêu thích. Nếu có thể giúp cô nương chiến thắng, có lẽ đêm nay cô nương sẽ lấy thân báo đáp."

Nhân viên nói một cách rất ám muội, khiến người nghe có cảm giác như chỉ cần ném một đóa hoa khôi là có thể ôm hoa khôi về nhà.

Aaron, người đã từng chứng kiến qua thảm án diệt môn của Lưu gia chỉ do một đóa hoa Mẫu Đơn, không mấy hứng thú với chuyện này.

Dù cho có vàng bạc đầy núi cũng không thể khiến hắn bỏ tiền ra mua hoa khôi.

"Ta không ngủ với hoa khôi, hãy gọi ra tất cả những cô nương đang bán thân ở chỗ các ngươi..." Aaron tiện tay thưởng cho nhân viên vài lượng bạc: "Trước tiên xem kịch một chút, sau đó tính tiếp."

'Vị đại gia này chắc là khách đường xa, đã nghĩ đến việc giải khuây một chút. Trâu gặm mẫu đơn!' Nhân viên thâm oán một câu, trong lòng đã hiểu ý, biết vị khách này không thích tham gia thi hoa khôi cùng những người khác.

Không lâu sau, một tú bà dẫn theo một đám oanh oanh yến yến vây quanh Aaron: "Đại gia vạn phúc!"

Aaron quét mắt một vòng, đột nhiên chỉ vào cô gái ở cuối đoàn: "Cô nương kia đi theo ta."

Hắn không vừa ý với mấy cô gái đang làm điệu làm bộ trước mặt, mà cô gái ở cuối đoàn lại khiến ánh mắt hắn sáng lên một chút.

Tuy rằng dung mạo không phải là đẹp nhất, nhưng đôi mắt ấy, phong tình ấy... lại khiến Aaron có chút quen thuộc.

Thêm vào một thân da thịt trắng nõn mịn màng, chỉ mặc một bộ quần áo vải thô đơn giản, vóc dáng cũng coi như tương đối cân đối.

"Huyền Vi, hầu hạ đại gia cho thật tốt."

Tú bà được thưởng bạc, lập tức mặt mày hớn hở đưa thiếu nữ trắng nõn kia tới trong lòng ngực Aaron: "Không dối gạt đại gia, nữ nhi này của ta là lân đầu tiên tiếp khách, ngài phải thương hương tiếc ngọc một chút nha. . “
Bình Luận (0)
Comment