Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2000 - Ăn Thịt Cũng Có Thể Gây Phiền Toái

Chương 2000: Ăn thịt cũng có thể gây phiền toái

Tuy tu vi các nàng rất cao nhưng trật tự đẳng cấp trong Côn Bằng Cung rất mạnh, thiếu cung chủ cũng không có ý nghĩa người thừa kế, mà là vì tu vi Hổ Nữu hiện tại còn yếu mới mang chữ "Thiểu", ngày sau tất thành cung chủ, không có lựa chọn khác.

Các nàng dám nói Hổ Nữu sao?

Thượng trưởng lão có lẽ không để thiếu cung chủ làm bậy.

Các nàng nói thầm trong lòng, không dám khuyên nữa.

Lại đi tìm, ngay cả thiếu cung chủ cũng nói như thế, vậy thì chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.

...

Lăng Hàn bước chậm về phía trước, Nữ Hoàng đang bế quan trùng kích tứ trảm, cho dù có Luân Hồi Thụ hỗ trợ, đoán chừng việc này cũng cần không biết bao nhiêu thời gian, trong thời gian ngắn không thể đi ra được.

Làm thế nào mới tìm được Quản thống lĩnh các nàng đây?

Muốn nói trùng hợp tìm được một người trong Tiên vực to lớn này, xác suất thấp gần như bằng không.

Cho nên hắn phải làm mình bắt mắt một chút, gây ra chút động tĩnh, bởi như vậy Quản thống lĩnh các nàng sẽ nghe nói tới —— điều kiện tiên quyết là các nàng cho rằng hắn còn sống.

Lúc gần đi tới thành thị, nếu như chỉ số thông minh của Quản thống lĩnh không có vấn đề, có lẽ cũng nghĩ tới khả năng gặp hắn tại nơi hoang dã quá thấp, nếu đi tới thành thị còn có tin tức hỏi thăm.

Nơi này đã bị san thành bình địa, cũng không thể tìm người hỏi thành thị gần nhất ở đâu, đành phải tùy ý tìm hướng mà thôi.

Hắn đi suốt bảy ngày, hắn vẫn đi trong rừng rậm, trên thảo nguyên, hoàn toàn không có bóng dáng thành thị đâu cả.

Ân?

Cái mũi của hắn hơi động, nghe thấy hương thơm mê người, với tư cách đan đạo thiên tài, hắn có thể khẳng định, đây là tam thạch lộc nướng, hơn nữa gia nhập ít nhất mười ba loại hương liệu, trong đó có ba loại dược liệu phi thường cao cấp.

Không tự chủ đi theo mùi thơm, Lăng Hàn đi tới khu rừng nhỏ, chỉ thấy phía trước xuất hiện một khu đất bằng, nơi này có một nam tử đang ngồi, phía trước có đống lửa, phía trên lửa có thịt nướng tỏa ra hương thơm mê người.

Nam tử kia nghe được động tĩnh xoay người lại, chỉ thấy hắn có dáng người thon dài, tư thế ngồi cũng cao hơn người ta một nửa, dung mạo lớn lên thập phần anh tuấn, càng có khí chất trầm ổn đại khí, xem tuổi cũng chỉ hơn hai mươi.

Đương nhiên, tuổi trong Tiên vực không có ý nghĩa, người nào có sinh mệnh chi hỏa tràn đầy cũng không có biến hóa quá lớn.

Hiển nhiên hắn không ngờ Lăng Hàn lại xuất hiện ở chỗ này, trên mặt mang theo kinh ngạc.

- Vị nhân huynh này, có thể phân ít đồ ăn không?

Lăng Hàn mặt dày mày dạn nói ra, đối với kẻ ăn hàng như hắn, xin ăn cũng phải có đủ kỹ năng.

Người tuổi trẻ kia vốn sững sờ, sau đó hắn tươi cười, tùy ý nói:

- Mời!

Hắn vươn tay mời.

Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, cũng không để ý tới, hắn ngồi xuống, lấy một tiểu đao cắt một khối thịt nướng, hắn ăn vào và khen:

- Ăn ngon!

Người trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, lấy một bầu rượu đưa tới, nụ cười âầy thâm ý.

Lăng Hàn nhận lấy, lập tức uống một ngụm, lại cắn một miếng thịt, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn ra.

- Thiếu chủ!

Trong nháy mắt liền gặp bảy người từ các hướng khác nhau chạy tới, đều quỳ hành lễ với người này, sau khi nhìn thấy Lăng Hàn thì bọn họ khiếp sợ không nhỏ.

Người trẻ tuổi họ Lỗ, tên là Lỗ Tiên Minh, hắn nhìn Lăng Hàn, sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Các hạ, không cần lại diễn kịch, Trần Tứ đâu, bị ngươi giết hay đánh ngất xỉu?

Hắn mới nghỉ ngơi ở nơi này, tám gã thủ hạ thì tản ra, tất cả phụ trách tọa trấn một phương, nhưng bây giờ Lăng Hàn xuất hiện, nhưng Trần Tứ phụ trách cảnh giới lại không trở lại, phát sinh chuyện gì có thể nghĩ.

Lăng Hàn kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại, mình nhất định mang theo quần sáng phiền toái, chỉ ăn thịt hươu mà thôi, đáng giá hành hạ hắn như vậy sao?

Móa!

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:

- Đừng hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua, không có nhìn thấy Trương Tam Lý Tứ gì cả, ăn xong sẽ đi.

Lỗ Tiên Minh cười lạnh, nói:

- Nếu các hạ gian ngoan mất linh... Bắt lại!

Hắn còn không biết thủ hạ xảy ra chuyện gì, bởi vậy không có hạ lệnh giết Lăng Hàn.

- Vâng!

Bảy tên thủ hạ lĩnh mệnh, lập tức vây quanh Lăng Hnaf.

Lăng Hàn ăn không ngừng, trong miệng nói:

- Ta thực sự không có ác ý, các ngươi nên nghĩ có muội tụ xinh đẹp đi ngang qua, liên quan gì tới ta chứ?

- Bớt lắm mồm!

Bảy người kia giết qua, một người cầm vũ khí, bộ dạng hung thần ác sát.

Lăng Hàn không quan tâm, những người này chỉ có thực lực Trảm Trần Cảnh, đừng nói cấp bâkc bình thường, cho dù là vương giả, thậm chí hoàng giả thì hắn cũng không sợ.

Bảy người vây công, Lăng Hàn chỉ hơi trốn tránh, dù sao ăn của người ta, hắn lễ nhượng ba phần, hơn nữa hắn phát hiện mình bị người ta âm.

Trần Tứ nhất định đã bị người ta giết chết —— không chết cũng cũng không khá hơn chút nào, cho nên hắn có thể thông thuận đi tới nơi đây, hiển nhiên người ra tay không yên lòng với Lỗ Tiên Minh cho nên có ý thả hắn tới nơi này, dụng tâm quá rõ ràng.

Hắn chỉ là mồi, dùng hấp dẫn lực chú ý của đám hộ vệ, sau đó giết ra.

XÍU...UU!!

Một đạo kiếm quang từ dưới nền đất bắn lên cao, nhấc lên kiếm khí vạn trượng, sát khí bộc phát giống như một con hồng hoang mãnh thú xuất thế.

Đây là sát thủ, không biết sử dụng thủ đoạn gì tiếp cận nơi này, thậm chí Lăng Hàn cũng không biết đối phương vẫn mai phục tại nơi này, thừa dịp hỗn loạn phát độngt ấn công.

Lỗ Tiên Minh hừ một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc quả thế.

Một ở ngoài sáng hấp dẫn chú ý, một ở trong tối đánh lén, thủ đoạn này làm sao giấu diếm hắn được?

Xoát, một kiếm chém tới, trên thân kiếm có ấn ký màu xanh lá nhuộm kịch độc, đã sắp hình thành ký hiệu đại đạo, đừng nói bị vết cắt, cho dù chạm vào da cũng đủ giết người.

Lỗ Tiên Minh ra tay, trong tay hắn cầm một cây nhận hình bán nguyệt đón đỡ một kích này, quy tắc hình thành va chạm mạnh, sau đó tiếng nổ lớn vang vọng không gian.

Đằng đằng đằng, Lỗ Tiên Minh không ngừng lui ra sau, chiến lực của đối phương vô cùng cường đại, ít nhất không thua kém hắn bao nhiêu.

Đúng lúc này, xoát, không ngờ có một đạo kiếm quang từ trong lòng đất bắn ra ngoài, một nhân ảnh cũng xuất hiện, kẻ này cầm kiếm đâm vào lưng Lỗ Tiên Minh.

Một kích này đắn đo thời gian vừa đúng, nhắm ngay thời khắc Lỗ Tiên Minh phòng ngự yếu kém nhất.

- Hừ!

Lỗ Tiên Minh không chút kinh hoàng, tay trái điểm một cái, hào quang sáng ngời bộc phát tạo thành hộ thuẫn chung quanh người hắn.

Bình Luận (0)
Comment