Ngày vui đương nhiên không thể để tân lang quan ra tay.
Lục Dương gật đầu nói như ra lệnh, ngồi xuống:
Ta không muốn trông thấy loại người này.
Ninh Tu Vĩ liếc hướng phụ thân, thấy đối phương gật đầu gã liền vung tay lên: Người đâu, đuổi cuồng đồ to gan này ra!
Lập tức có hai nam nhân đứng dậy đi hướng Tuân lệnh nhị thiếu gia!
Hai người đều là Phân Hồn cảnh, hai chọi một thì họ rất tự tin.
Quy Hậu ngoác mồm trông có vẻ chất phác, ngoắc ngón tay nói: Đến đi!
Hai nam nhân cùng đánh Quy Hậu: Cút đi!
Quy Hậu chỉ xoay người.
Bùm bùm!
Hai đòn công kích đánh vào hộ thuẫn trên lưng Quy Hậu, đánh quần áo gã rách mướp. Chuyện kỳ dị xuất hiện, thuẫn tròn mọc trên người gã.
Quy Hậu nhe răng cười khờ khạo, thừa dịp tấn công.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi oanh kích khiến hai Phân Hồn cảnh cực kỳ chật vật.
Chủ yếu là hai người kia không đánh nhau với đối thủ như vậy bao giờ. Quy Hậu không cần vận chuyển kình lực phòng ngự, chỉ cần xoay người lại, trên thuẫn có các hoa văn phát sáng đan vào nhau thành phòng ngự kiên cố.
Hai người kia không công phá phòng ngự như thế nổi.
Vì thế không gian thành màn biểu diễn cá nhân của Quy Hậu, áp chế hai Phân Hồ cảnh bị yếu thế.
Ninh Đạo Lan sầm mặt xuống, đám đại nhân vật Thanh Thiên tông cũng khó chịu.
Nếu họ ra tay thì một đấm là đánh nát phòng ngự của Quy Hậu rồi, vấn đề là chỗ này có nhiều khách khứa, họ tự phụ thân phận. Không lẽ Thanh Thiên tông to lớn mà không đánh gục được Phân Hồn cảnh?
Đánh nhau kịch liệt khiến Ninh Hải Tâm tỉnh hồn, qua rèm châu mũ đội đầu nàng nhìn thấy Quy Hậu, mắt phát sáng.
Ninh Hải Tâm kêu lên: Quy thúc thúc!
Quy Hậu đang chiến đấu còn nghe được giọng nàng, quay đầu lại ngoác mồm cười nói: Trữ nha đầu, Quy thúc tới cứu ngươi!
Đây là thủy yêu trong hồ Thiên Bảo!
Bản thể của Quy Hậu là con rùa đen to, sau khi biến hóa vẫn giữ mai dày, cũng là phòng ngự cứng rắn nhất của gã.
Bọn họ... đến cứu nàng!
Ninh Hải Tâm muốn khóc, ngẫm lại đúng là mỉa mai. Người thân đẩy nàng vào hố lửa, còn người ngoài không liên quan gì thì đứng ra.
Tấm lòng Ninh Hải Tâm lương thiện không muốn người khác vì mình ra sống vào chết, vội giục: Quy thúc thúc đi mau!
Phân Hồn cảnh bình thường không gây sóng gió gì được trong này, sẽ chỉ uổng công mất mạng.
Quy Hậu cười nói: Trữ nha đầu, Quy thúc chỉ là tiên phong, phía sau còn có người nữa.
Mọi người nghe vậy rất ngạc nhiên, còn có viện binh?
Kỳ lạ, nơi này là Thanh Thiên tông, nếu bị xâm nhập quy mô lớn tại sao không có chút phản ứng? Phòng ngự yếu vậy.
Đám người Thanh Thiên tông nhìn nhau sau đó hiểu ra.
Quy Hậu chắc đến từ hồ Thiên Bảo, hồ nằm trong Thanh Thiên tông nên tất nhiên vòng qua phòng tuyến.
Một số cao tầng biết Ninh Hải Tâm từ nhỏ thân thiết với yêu thú. Nếu người khác vào hồ Thiên Bảo sẽ bị tấn công sấm sét chết không có chỗ chôn, Ninh Hải Tâm thì có thể chơi thuyền. Nhưng họ không ngờ Ninh Hải Tâm thân với yêu thú trong hồ Thiên Bảo đến mức này, đến nỗi đối phương vì bênh vực che chở nàng không tiếc chiến đấu.
Lăng Hàn đứng trong đám người, chỉ cần hắn muốn thì mọi người như không thấy hắn.
Dĩ nhiên Lăng Hàn không kêu Quy Hậu đến, hắn không nhiều chuyện như thế. Lăng Hàn nổi hứng mới tới đây đi dạo xem thử, dù sao đang rảnh.
Thiếu nữ này trời sinh có khả năng thân thiết khiến người muốn đối xử tốt với nàng, Lăng Hàn cũng hơi bị ảnh hưởng.
Nên biết Lăng Hàn là Thiên Tôn.
Có thể ảnh hưởng Thiên Tôn là khái niệm gì?
Lăng Hàn rất tò mò đây là thể chất hay trong người nàng chứa bí mật gì?
Lục gia cưới nàng có lẽ vì vừa ý năng lực này, thú vị.
Ninh Tu Vĩ quát lui hai Phân Hồn cảnh, nói chuyện với Quy Hậu khách sáo hơn nhiều: Quy tiên sinh đến từ hồ Thiên Bảo thì nên biết chúng ta đã ký hiệp nghị!
Hồ Thiên Bảo quá quan trọng với Thanh Thiên tông, nên Ninh Tu Vĩ phải sửa đổi thái độ.
Quy Hậu cười sang sảng: Đương nhiên ta biết hiệp nghị đó, nhưng vì hiệp nghị nên ta mới muốn mang Trữ nha đầu đi.
Quy Hậu chỉ hướng Ninh Hải Tâm: Nàng là một thành viên của chúng ta.
Câu nói dõng dạc khiến hốc mắt Ninh Hải Tâm ửng đỏ, lệ trào ướt mi.
Có người thì cười nhạt, đùa gì vậy, Ninh Hải Tâm là người của Ninh gia, khi nào thành yêu thú trong hồ Thiên Bảo?
Ninh Tu Vĩ nhảy cững lên: Nói bậy bạ!
Quy Hậu liếc xéo Ninh Tu Vĩ, khinh thường nói: Từ nhỏ Trữ nha đầu đã uống nước hồ Thiên Bảo lớn lên, nếu nàng không tính là người của hồ Thiên Bảo chúng ta chẳng lẽ là tên xấu xí nhà ngươi?
Lý luận cái kiểu gì, uống nước nhà ngươi lớn lên thì là người của nhà ngươi?
Ninh Tu Vĩ chỉ vào Quy Hậu, lắp bắp nửa ngày không nói nên lời: Ngươi... ngươi... ngươi...!
Đối diện một kẻ cố chấp không nói lý Ninh Tu Vĩ biết nói gì bây giờ.
Ninh Tu Hoành lên tiếng, gã là đại ca của Ninh Hải Tâm: Quy tiên sinh đại biểu chính mình hay... hồ Thiên Bảo?
Khác biệt rất lớn, nếu Quy Hậu đại biểu bản thân hoặc nhóm nhỏ yêu thú trong hồ Thiên Bảo thì Thanh Thiên tông không cần quan tâm. Nhưng nếu yêu thú nguyên hồ Thiên Bảo đều có thái độ này thì sự việc nghiêm trọng.
Quy Hậu nhe răng cười nói: Người của hồ Thiên Bảo chúng ta tất nhiên vô cùng đoàn kết.
Ý là Quy Hậu đại biểu cho hồ Thiên Bảo.
Ninh Tu Hoành quay đầu nhìn phụ thân, gã không thể tự quyết định chuyện này.
Trong hồ Thiên Bảo có một con rắn màu trắng đã tiến hóa thành giao, rất có thể tiến thêm một bước thành chân long, thì đó là Tiên Vương.
Hồ Thiên Bảo và Thanh Thiên tông sớm ký hiệp nghị không tấn công nhau, mỗi năm hồ Thiên Bảo tặng ít tiên dược cho Thanh Thiên tông xem như cái giá đổi hòa bình. Nhiều năm qua mọi người chung sống hòa bình, không phải Thanh Thiên tông không muốn xé nát hiệp nghị ôm trọn báu vật trong hồ, chỉ vì con rắn trắng quá mạnh, Ninh Đạo Lan không nắm chắc sẽ trấn áp được.
Lần này liên minh với Lục gia, Ninh Đạo Lan muốn nhờ vào An Đằng Tiên Vương giúp gã trấn áp rắn trắng, khi đó hồ Thiên Bảo thật sự thành bảo địa của Thanh Thiên tông.
Khai chiến ngay bây giờ?
Dù Thanh Thiên tông có mười một đại năng Thăng Nguyên cảnh nhưng đụng độ con rắn trắng kia rất có thể vẫn là kết quả lưỡng bại câu thương.
Ninh Đạo Lan hừ mũi: Ninh mỗ gả nữ nhi còn cần ai đồng ý?
Ầm!
Khí thế Thăng Nguyên cảnh dâng lên, khiến mọi người có mặt nghẹt thở.
Quy Hậu bị át khí thế, mặt tái nhợt, ba, bốn giây sau gã lấy lại tinh thần.