Quy Hậu hít sâu, nói:
Ninh đại nhân có công nuôi dưỡng Trữ nha đầu, còn chúng ta nhìn nàng lớn lên, đều là người thân. Nên có đồng ý gả cho tên khốn kia hay không phải xem ý của Trữ nha đầu. Nếu Trữ nha đầu nói muốn gả thì hồ Thiên Bảo chúng ta tuyệt đối không nói gì. Nếu Trữ nha đầu không muốn thì ngại quá, người hồ Thiên Bảo sẽ không trơ mắt nhìn đồng bạn của mình gặp bất hạnh!
Nghe Quy Hậu nói xong mọi người rất giật mình, hồ Thiên Bảo thật là bất chấp.
Nhưng tại sao?
Chỉ là một nữ nhân, cảnh giới Trảm Trần, dù đẹp đến mấy cũng không đáng để hồ Thiên Bảo dấy binh.
Trong phút chốc mọi người nhìn hướng Ninh Hải Tâm, chờ xem nàng nói sao.
Lục Dương tức xì khói. Gã đường đường là nhi tử của Tiên Vương, cưới hỏi Ninh Hải Tâm đàng hoàng đã là rất nể mặt đối phương, giờ thì hay rồi, có người tới phá rối còn nói gã khốn này khốn kia?
Lục Dương cố nén tức giận lạnh lùng nói: Nhạc phụ đại nhân, hôm nay là ngày vui của ta và Hải Tâm!
Ai đều nghe ra Lục Dương bất mãn, ngày vui của người ta không tha thứ kẻ quấy rối được.
Ninh Đạo Lan xua tay với Lục Dương ra hiệu đừng nóng, mọi chuyện có gã giải quyết.
Ninh Đạo Lan nhìn nữ nhi: Hải Tâm, ngươi nói sao?
Ninh Đạo Lan tạm dừng rồi nói tiếp: Đừng quên ngươi là nữ nhi của Ninh Đạo Lan ta!
Câu này vừa là nhắc nhở vừa là uy hiếp.
Quả nhiên Ninh Hải Tâm run rẩy, phụ thân ở trong lòng nàng là đại danh từ uy nghiêm, có quyền uy tuyệt đối.
Ninh Hải Tâm bản năng muốn nghe theo phụ thân, nhưng khi hé môi thì tim nàng rớt cái bịch.
Nếu nghe lời phụ thân thì suốt đời nàng một mảnh âm u. Nàng luôn là gái ngoan của phụ thân, chưa bao giờ dám làm trái cái gì, nhưng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nàng trỗi dậy ý nghĩ chống đối.
Ninh Hải Tâm xuất hiện xoay người hướng Ninh Đạo Lan, hai chân quỳ xuống. Nữ nhi cảm kích phụ thân đại nhân nhiều năm dưỡng dục.
Ninh Hải Tâm cung kính dập đầu ba cái: Nhưng hôn nhân liên quan hạnh phúc cả đời của nữ nhi, nữ nhi không muốn chôn vùi tương lai của mình. Nên xin phụ thân đại nhân tha thứ nữ nhi, khiến nữ nhi tùy hứng một lần!
Ninh Đạo Lan biểu tình cực kỳ khó xem, gã hừ mũi đập mạnh bàn: Nghiệt nữ! Hôm nay ngươi bước ra khỏi cửa một bước thì vĩnh viễn đừng làm nữ nhi của ta!
Người Ninh Hải Tâm run rẩy nhưng kiên định địa xoay người đi hướng cửa.
Từng bước một, Ninh Hải Tâm đi càng lúc càng nhanh, dường như tâm linh của nàng được lột xác.
Biểu tình của Ninh Đạo Lan lạnh băng, âm trầm nhìn nữ nhi: Tốt tốt tốt!
Ninh Đạo Lan đột nhiên vươn tay chộp Ninh Hải Tâm.
Thăng Nguyên cảnh ra tay, Phân Hồi cảnh làm sao ngăn cản, Trảm Trần làm sao chống đỡ?
Quy Hậu hơi thô thần kinh, thật sự giơ tay đấm, kết quả tất nhiên là bọ ngựa đấu xe, bị lực lượng khủng bố đánh bay, mai rùa rạn nứt, cực kỳ chật vật.
Ninh Hải Tâm bị chộp về.
Ninh Đạo Lan lạnh lùng nói, mặt tái mét: Hừ! Nghiệt nữ!
Trước mắt bao người làm trò hề như vậy, khiến gã mất hết mặt mũi, không biết đút mặt vào đâu.
Đám khách cười nhạt, bọn họ đều là thế lực xung quanh, cách biệt với Thanh Thiên tông không lớn. Nếu Ninh gia ôm cây to Lục gia thì sẽ nổi bật.
Ai dám chọc vào thế lực vị diện?
Giờ hôn lễ diễn ra màn kịch này, dù hôn sự vẫn tiếp tục nhưng sau đó Lục gia sẽ nhìn Thanh Thiên tông thế nào?
Ninh Đạo Lan nói: Tiếp tục!
Lực lượng trấn áp làm Quy Hậu không bò dậy nổi.
Tiếng đàn nhạc lại vang lên, không khí vui mừng. Nhưng sau cuộc lộn xộn thì không khí vui vẻ giả tạo, mọi người đều chờ xem kịch vui.
Quả nhiên một lúc sau bên ngoài có tiếng ầm ầm.
Lần lượt từng người bộ dạng quái dị xuất hiện, có hàm dài, có lộ ra hai càng cua to, có đuôi tôm dài, nhìn là biết đại quân yêu thú đến từ hồ Thiên Bảo.
Thấy Quy Hậu bị đè dưới đất, đám thủy yêu vừa kinh vừa giận. Lão Quy, ngươi bị gì vậy!
Dám đụng vào người của hồ Thiên Bảo?
Một người tôm rống to: Tên khốn nạn nào làm!
Biểu tình mọi người quái dị cùng nhìn Ninh Đạo Lan, tựa như mắng đầu hói trước mặt hòa thượng.
Sắc mặt của Ninh Đạo Lan càng khó xem hơn, lòng sôi trào lửa giận. Đây vốn là việc vui lớn liên kết với Tiên Vương, giờ thì sao? Yêu ma quỷ quái chạy ra phá rối.
Dù trấn áp tất cả mọi người thì sao? Chuyện này đã định trước Thanh Thiên tông sẽ thành trò cười, sỉ nhục của Lục gia.
Ninh Đạo Lan nhìn Ninh Hải Tâm, tất cả đều tại nghiệt nữ này! Nếu nghiệt nữ không chơi thân với đám thủy yêu thì sao có trò hề hôm nay?
Ầm!
Người Ninh Đạo Lan dấy lên lửa giận, gã quyết định đại khai sát giới. Đã trở mặt thì thừa dịp này hoàn toàn giải quyết yêu thú trong hồ Thiên Bảo, độc chiếm bảo địa đó.
Ninh Đạo Lan hừ lạnh một tiếng: Muốn chết!
Ninh Đạo Lan ấn hướng đám yêu.
Hai bóng người bay ra nghênh đoán Ninh Đạo Lan: Ninh lão quỷ, đừng vội càn rỡ!
Bùm!
Trong tiếng va chạm kịch liệt, đòn đánh của Ninh Đạo Lan bị hóa giải. Hai người ra tay là người cá, vảy rậm rạp toàn thân, họ cũng là Thăng Nguyên cảnh nhưng không bằng Ninh Đạo Lan. Sau khi hóa giải một kích kia thì hai người cá thụt lùi, mặt đỏ ửng.
Thăng Nguyên cảnh đánh nhau, lễ đường không có trận pháp cường đại bảo vệ ầm vang sụp đổ.
Mọi người vội lao ra ngoài, cười càng tươi, hôm nay được xem kịch vui.
Sắc mặt Ninh Đạo Lan đã xanh hơn tàu lá chuối, gã quay đầu nói: Các vị trưởng lão, cùng ra tay bắt những yêu nghiệt này đi!
Có trưởng lão do dự nói: Nhưng tông chủ, con bạch xà...
Bọn họ đều muốn chiếm hồ Thiên Bảo nhưng vì con rắn trắng nên họ mãi chưa ra tay. Hết cách, con rắn trắng có huyết mạch gần bằng chân long, sức chiến đấu hơn xa cùng đẳng cấp, tùy tiện khai chiến thì quỷ biết có kết quả gì.
Ninh Đạo Lan phất tay: Lần này là hồ Thiên Bảo gây chiến tranh, chúng ta buộc phải đáp trả.
Mọi người gật đầu nói: Vâng!
Phải rồi, bọn họ không chủ động trêu vào, là hồ Thiên Bảo xé rách hiệp nghị trước.
Đám trưởng lão Thăng Nguyên cảnh đứng ra, tổng cộng tám người, cộng thêm Ninh Đạo Lan, hai Ông Hầm Ông Hừ Tả Di, Khương Phong là mười một Thăng Nguyên cảnh.
Bên hồ Thiên Bảo không có nhiều Thăng Nguyên cảnh như thế, dù sao thời gian phát triển có hạn, không giống Thanh Thiên tông. Những Thăng Nguyên cảnh đó người nào cũng tu luyện mấy ức năm, mấy chục ức năm.
Nếu như khai chiến yêu thú hồ Thiên Bảo thua chắc, toàn quân bị diệt là bình thường.
Ninh Hải Tâm bị kiểm soát không thể nhúc nhích, ngoài miệng kêu lên: Các vị thúc thúc bá bá, xin đừng hy sinh vì Hải Tâm nữa, không đáng! Hải Tâm nhận mệnh rồi, các vị thúc thúc bá bá trở lại đi, tuyệt đối đừng khai chiến!