Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5017 - Thánh Thú

Cái gì xuất hiện trước mặt đám người Lăng Hàn?

Một đầu dã thú to lớn!

Nó có hình trâu, trên lưng còn mọc ra từng cái gai nhọn, phần đuôi là đuôi bò cạp, cái đuôi cong lên đầy sắc nhọn.

Cái gì là mặt đất và rừng rậm?

Đều không phải.

Vừa rồi mọi người đều đứng trên lưng của nó, rừng rậm màu đen chính là lông mọc trên lưng của nó.

Hiện tại vẫn có thể thấy rõ ràng, trên lưng của nó có một vết thương rất lớn, đó là bị mọi người đánh ra, nhưng đối với hình thể khổng lồ của nó thì đây là vết thương không có ý nghĩa.

– Thánh cấp!

Mọi người hét lên đầy kinh ngạc.

Nhưng đây là hung thú sắp chết, mặc dù vẫn có khí tức sinh mệnh nhưng vô cùng yếu ớt

Chẳng phải nói huyết trùng sinh ra từ cơ thể của nó?

Trời ạ, ký sinh trùng đều là cấp Giáo Chủ, thậm chí có con đạt tới Tôn Giả, con Thánh thú này khủng bố bao nhiêu?

Thánh Nhân thất tinh? Thậm chí bát tinh, cửu tinh?

Mặc kệ nó là Thánh Nhân mấy tinh, tính mạng của nó đã sắp đi tới cuối con đường, cho nên thân thể mưới suy bại như vậy, cũng đã sinh ra ký sinh trùng. Nếu không, thân thể Thánh Nhân đương nhiên thánh khiết hoàn mỹ, làm gì sinh ra côn trùng?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương, không dám có chút dị động nào.

Đây chính là một đầu Thánh Thú, mặc hắn thống trị Nguyên thế giới hay thế hệ hoàng kim, trước mặt tồn tại này đều không có ý nghĩa.

– Cảm ơn!

Một ý niệm xuất hiện trong đầu và truyền vào đầu mỗi người.

Đó là Thánh thú dùng thần thức truyền âm.

Oanh!

Chỉ thấy Thánh thú ngã xuống, một lần nữa biến thành một mảnh rừng rậm.

Nó đã sắp chết, cho nên trong cơ thể sinh ra vô số ký sinh trùng cũng không phải chuyện lạ, thẳng đến khi trên lưng bị mở ra cái miệng lớn thì nó mới nhúc nhích một chút, cũng biểu đạt cảm tạ mọi người.

Việc này rất dễ liên tưởng, bởi vậy mọi người cũng cảm khái.

Đây chính là Thánh thú thát tinh, nhưng còn bây giờ thì sao, cũng chỉ kéo dài hơi tàn, thậm chí chỉ có thể mặc cho ký sinh trùng trong cơ thể tràn lan mà không có biện pháp.

Hơn nữa, trùng hậu không chết, không bao lâu nữa sẽ tiếp tục sinh sôi hậu đại, tiếp tục tàn phá bừa bãi cơ thể của Thánh thú.

Thánh Nhân làm đến mức này cũng đủ uất ức.

– Tiểu Hàn tử, nếu như ngày nào đó Cẩu gia cũng lâm vào tình trạng này, ngươi quả quyết cho Cẩu gia một chưởng.

Đại Hắc Cẩu thổn thức nói.

– Được.

Lăng Hàn gật đầu.

Đại Hắc Cẩu lập tức nhảy dựng lên:

– Ngươi có ý gì, hi vọng nhìn thấy Cẩu gia có một ngày như vậy sao?

Khốn kiếp, đây không phải là ngươi nói hay sao?

– Trả lời chính xác là, nếu Cẩu gia rơi xuống tình trạng như vậy, ngươi cũng phải cố gắng cứu vãn!

Đại Hắc Cẩu nói.

Lăng Hàn bó tay rồi, con chó này trước sau đều đê tiện như vậy.

– Cút!

Mọi người cho rằng nơi này có cơ duyên, không nghĩ tới chỉ uổng phí công sức, còn mất rất nhiều người.

Đi.

Mọi người nhao nhao lên đường, Thánh Nhân mộ địa tuyệt đối không chỉ lớn như vậy, địa phương khác còn có cơ duyên, nếu lấy được Thánh dược thì không tệ.

Lăng Hàn không hành động, hắn nói:

– Cứu người cứu đến cùng, không bằng chúng ta chém trùng hậu đi?

– Được.

Hầu ca lập tức gật đầu, hắn muốn làm chuyện gì đó sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long không muốn xen vào việc của người khác, nếu như Lăng Hàn và Hầu ca đều nói như vậy, bọn họ cũng gật đầu.

Lăng Hàn thả thần thức ra biểu đạt muốn tiêu diệt trùng hậu cho Thánh thú, tránh Thánh thú nghĩ bọn họ có ý đồ xấu, liều mạng sắp chết cũng đồng quy vu tận với bọn họ.

Thánh Nhân sắp chết cũng không thể coi thường.

Qua thật lâu, Thánh thú truyền ra ba động yếu ớt biểu thị đồng ý.

– Đi.

Bốn người nhảy vào trong miệng vết thương đã đào móc, hiện tại bọn họ đã sáng tỏ, đó là mạch máu của Thánh thú.

Thánh thú vô cùng cường đại, mạch máu thô to như dòng sông, hoàn toàn có thể cho bốn người đi lại tự do.

Nhưng sinh mệnh của Thánh thú sắp đi tới cuối cùng, huyết dịch trong cơ thể, cơ bắp, xương cốt đều suy bại, cũng tỏa ra khí tức diệt vong, mà loại khí tức này không ngừng phá hoại sinh mệnh lực.

Đám người Lăng Hàn sử dụng quy tắc hộ thuẫn chèo chống chặn cỗ khí tức này, nhưng khí tức đó không ngừng ăn mòn, hộ thuẫn cũng không kiên trì được thời gian quá dài.

Bọn họ cần phải bổ sung quy tắc tiêu hao liên tục, mà quy tắc cần niệm lực điều động, nói cách khác, hành tẩu tại nơi này cần tiêu hao thần hồn.

Hơn nữa, tốc độ tiêu hao rất nhanh.

– Nhớ kỹ nơi này, thời điểm niệm lực tiêu hao nhiều thì nhất định phải trở về.

– Ân!

Bốn người chia ra hành động, đi tìm trùng hậu kia.

Nhưng Thánh thú quá lớn, mạch máu trong cơ thể càng dày đặc, chiều dài của Thánh thú gộp lại cũng đỏ quấn quanh tinh cầu vài vòng.

Bọn họ ở chỗ này bị hạn chế, một lát nữa phải ra ngoài, khôi phục niệm lực, hiệu suất tìm trùng hậu rất thấp.

Hai ngày sau, bọn họ vẫn không phát hiện trùng hậu, ngược lại huyết trùng lại xuất hiện.

Trùng hậu lại bắt đầu đẻ trứng.

Tiếp tục như vậy phải hao tổn tới khi nào?

Lăng Hàn câu thông cùng Thánh thú, muốn bảo Thánh thú cung cấp vị trí trùng hậu, như thế hắn có thể trực tiếp giết qua, há không đơn giản?

Nhưng Thánh thú đang hấp hối, thần trí cũng không phải tỉnh táo.

Nếu là người bình thường hấp hối, nhiều lắm là vài phút, nhiều nhất một ngày nửa ngày, nhưng Thánh thú có thọ nguyên quá dài, thời gian hấp hối có lẽ là mấy trăm năm, mấy ngàn năm.

Qua thật lâu, Lăng Hàn mới thu được thần thức trả lời, chỉ ra một địa điểm.

Lăng Hàn lập tức xuất động và tiến về nơi đó.

Sau khi đi vào, hắn phát hiện đây là trái tim của Thánh Thú.

Hắn thuận theo mạch máu đi vào, chỉ thấy một con côn trùng to lớn bám vào vách buồng tim, điên cuồng hấp thu vật chất tinh hoa trong máu, đồng thời cũng phun ra rất nhiều huyết trùng.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn lập tức giết tới.

Mấy trăm đầu huyết trùng lao lên ngăn cản, nhưng chúng bị sát khí xung kích của Lăng Hàn tiêu diệt sạch sẽ.

Xoát, hắn vung tay phải, quy tắc hóa thành một đạo thần mang chém vào trùng hậu.

Trùng hậu cũng là cấp Tôn Giả, nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, Tôn Giả bình thường tính là cái gì?

Thần mang chém qua, trùng hậu lập tức tử vong.

Lăng Hàn cũng tiêu diệt trứng trùng sạch sẽ, lần này dù có cá lọt lưới cũng không có thành tựu.

Hắn rời đi, bước ra khỏi thân thể Thánh thú.

– Đi.

Hắn nói.

– A, chúng ta vất vả hai ngày, cứ đi như thế?

Đại Hắc Cẩu nhe răng,

– Chẳng phải thua thiệt hay sao?

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Chúng ta hành sự chỉ cầu một cái ý niệm trong đầu thông suốt, không phải chuyện gì cũng cần hồi báo.

– Ha ha, lời này hợp tâm ý lão Tôn!

Hầu ca vỗ tay cười to.

– Tốt, các ngươi vui vẻ là được rồi.

Đại Hắc Cẩu nói.

– Đợi một chút.

Thời điểm bốn người rời đi, một đạo thần niệm truyền vào thức hải của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment