Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 2002 - Chương 2007: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Thượng)

Chương 2007: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Thượng)
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 2007: Xem Ta Là Bùn Nặn Ra? (Thượng)

Có thể Lưu Dụ bây giờ đang ở mỹ nữ trước mặt phô bày giàu sang, hắn chỉ là bay vùn vụt mồm mép mà thôi, nhưng mình lại muốn trả giá chân kim bạch ngân, tựu Lưu gia này nho nhỏ thể cốt, như thế nào chống lại như thế tiêu xài?

- Dụ thiểu, kỳ thật phòng tu luyện lầu bốn cũng không kém bao nhiêu, ta có thể thuê nhiều thời gian một chút.

Hắn nói với Lưu Dụ.

- Hừ, mặt mũi bản thiếu gia đặt nơi nào?

Lưu Dụ tràn đầy ngạo khí, hắn chỉ vào mũi Chư Cẩn và nói:

- Ngươi chớ quên, không chỉ Chư gia các ngươi, còn có Kim gia, Mã gia, Trình gia đều muốn thịnh tình khoản đãi bản thiếu gia, ngươi không bỏ nổi tiền thì có người trả nổi.

Chư Cẩn đành phải cười khổ, hắn nhìn sang Lăng Hàn, nói:

- Bằng hữu, thật xấu hổ, nhưng có thể thương lượng một chút hay không, ta nguyện ý phụ cấp gấp đôi tiền cho ngươi.

Lần này hắn thật chảy máu lớn, chỉ có thể cầu Lăng Hàn không thuê thời gian quá dài.

Thiên Phượng Thần Nữ không quen nhìn Lưu Dụ hung hăng càn quấy, cũng đồng tình Chư Cẩn ăn nói khép nép, lúc này nói với Lăng Hàn:

- Không bằng tặng cho hắn đi.

Dù sao Lăng Hàn đã xin lên tầng thứ hai rồi, tới nơi này chỉ thể nghiệm mà thôi, như vậy gia tốc thời gian gấp bốn lần cũng không có gì.

Lăng Hàn tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ loại người Lưu Dụ này, hơn nữa lão bà nói vào, hơn nữa Chư Cẩn vẫn khách khí nên hắn mềm lòng, lúc này nói:

- Được rồi, liền tặng cho ngươi.

- Đa tạ! Đa tạ!

Chư Cẩn vội vàng vái chào, hắn nói lời cảm tạ không dứt.

Lưu Dụ nhìn vào trong mắt, hắn cười xùy và nói:

- Làm cả buổi, cũng chỉ là tiểu nhân tham tài mà thôi. Ta nhổ vào, cái gì chứ, đắn do rụt rè trước mặt bản thiếu gia! Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống cảm tạ bản thiếu gia cho ngươi kiếm một số lớn!

Lăng Hàn đưa tín phù ra một nửa, sau khi nghe câu này liên thu trở về.

Lần này cũng không phải hắn mở hào quang thù hận, mà là loại cặn bã này đang đánh vào mặt mình.

Ngươi nói ngươi tiện hay không tiện?

Cũng đã tặng phòng tu luyện cho ngươi, ngươi dương dương đắc ý đi thôi, đã chiếm được rồi còn đùa nghịch thiện nhân, ha ha...

Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Lưu Dụ, nói:

- Nuốt những lời của ngươi trở về đi!

Lưu Dụ có tâm nháo sự, cũng không phải bởi vì nhìn Lăng Hàn khó chịu, mà là Thiên Phượng Thần Nữ.

Tuy Thiên Phượng Thần Nữ còn chưa tiến vào Trảm Trần nên giảm mị lực không ít, dù sao cũng là tuyệt sắc giai nhân, cả thành Đan Đạo chỉ có chừng trăm người sánh vai với nàng.

Nhìn rất nhiều, nhưng thành thị tứ tinh có bao nhiêu người, cường giả bao nhiêu người?

Có nhiều người Lưu Dụ chỉ có thể nhìn lên phần, nuốt nước bọt sau đó trong đầu suy nghĩ miên man bất định.

Nhưng còn bây giờ thì sao, một giai nhân tuyệt lệ xuất hiện ở nơi này, vị như thế nào? Hắn hoàn toàn có tư cách hái đóa hoa tươi này.

Lăng Hàn? Cái gì chứ, một hai lúa cũng muốn tranh giành nữ nhân với hắn?

Thấy Lăng Hàn lựa chọn chọi cứng chính diện với mình, trong lòng Lưu Dụ không gâận mà vui, làm như vậy mới nổi bật sự ưu việt của hắn.

- Ah, muốn ta nói xin lỗi?

Lưu Dụ thập phần hung hăng càn quấy, dùng ánh mắt khinh bỉ Lăng Hàn.

- Ngươi là ai? Bằng ngươi cũng xứng?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn về phía Thiên Phượng Thần Nữ, nói:

- Phượng lão bà, ngươi có nhịn không?

- Không nhịn!

Thiên Phượng Thần Nữ chán ghét nói ra, Lưu Dụ này luôn dùng ánh mắt gian tà nhìn mình, làm cho nàng cảm thấy buồn nôn.

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Ta cũng không thể nhẫn nhịn!

Hắn đi tới một bước, đi về phía Lưu Dụ.

- Ai ai ai, có gì từ từ nói không nên tổn thương hòa khí.

Chư Cẩn vội vàng nhảy ra khuyên can, hắn là người làm ăn, hòa khí sinh tài. Hơn nữa chuyện này đúng là Lưu Dụ làm quá không nói, người ta cũng đã nhường phòng cho ngươi rồi, ngươi làm gì hùng hổ dọa người như vậy?

Thực cho rằng người ta là bùn nặn, có thể mặc ngươi đắn đo?

- Chư Cẩn, ngươi cút ngay cho ta!

Lưu Dụ hùng hổ, khinh thường nói:

- Bản thiếu gia đã lớn như vậy, ta còn chưa gặp được người nào có thể làm bản thiếu gia nói xin lỗi!

Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy một cái, Chư Cẩn bị hắn đẩy qua một bên, hắn tự tay chụp vào Lưu Dụ.

Thành Đan Đạo có quy củ thành Đan Đạo, cũng không cấm đánh nhau nhưng tuyệt đối không cho phép giết người —— đương nhiên, ngươi hoàn toàn có thể làm ở nơi thâm sơn dã lĩnh, chỉ cần không ai nhìn thấy là được.

Nói như vậy, chỉ cần không phải chết nhân vật trọng yếu gì đó, không có người cáo trạng, thành Đan Đạo cũng chẳng muốn đi quản.

Còn một điều, trừ phi hạ vị giả chủ động khiêu khích, nghiêm cấm cường giả ra tay với kẻ yếu.

Bởi vì thành Đan Đạo có quá nhiều thế lực, nếu tiểu bối nhà ai bị đánh thì có trưởng bối chạy đến báo thù, cả thành thị chẳng phải lộn xộn sao? Bởi vậy, chuyện của tiểu bối giao cho tiểu bối giải quyết.

Lăng Hàn biết rõ điểm này, cho nên mới không cố kỵ ra tay, chỉ cần không đánh chết người cũng không có cường giả Phân Hồn ra tay với hắn.

- Thật can đảm!

Lưu Dụ cười lạnh, hắn vươn tay ra đập vào Lăng Hàn.

Đừng nhìn hắn hung hăng càn quấy như thiếu gia ăn chơi, trên thực tế thiên phú võ đạo của hắn cũng không thấp, nếu không hắn cũng không thể trở thành một trong những người thừa kế của Lưu gia.

Lưu gia thành Thương Trụ, đây chính là đan đạo thế gia!

Thành Thương Trụ là thế lực phụ thuộc thành Đan Đạo, giống nhau là toàn thành luyện đan, Lưu gia cũng có hai lão tổ, một vị lão tổ chuyên trách luyện đan nhưng chỉ là đan sư nhất tinh, nhưng trên thực tế đan sư nhất tinh đã vô cùng trâu bò.

Một lão tổ khác chuyên tâm võ đạo, đã là cường giả Phân Hồn, dù sao không phải ai cũng có thể luyện đan, cũng không thể xảy ra chút chuyện là mời người hỗ trợ, lực lượng của mình mới là đáng tin cậy nhất.

Lưu gia cũng bởi vậy chia làm hai mạch, thiên phú võ đạo tốt thì luyện võ, có thiên phú đan đạo đi luyện đan, như Lưu Dụ không có thành tựu trên đan đạo, có thể thiên phú võ đạo không tồi nên nhập mạch võ đạo.

Bởi vì Lưu Dụ đi tới thành Đan Đạo du ngoạn, liền bị rất nhiều thương nhân thế gia nhìn chằm chằm vào, muốn thông qua quan hệ của hắn thành lập con đường cung ứng đan dược.

Tại tiên vực, đan dược vĩnh viễn là thứ cung không đủ cầu.

Bị nịnh nọt như trăng vờn sao, Lưu Dụ tự nhiên có cảm giác ưu việt rất lớn, cũng thừa cơ sư tử ngoạm yêu cầu chỗ tốt. Ví dụ như lúc này đi phòng tu luyện, thành Thương Trụ không có, hắn cũng muốn thử một chút.

Bình Luận (0)
Comment